Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 58: Ăn cơm tại nhà của mình, cô lại nói tôi phải đưa tiền ư?




Editor: Heisall

Mà đồng thời, ở biệt thự bên kia, trên bàn ăn, hai người giúp việc ra ra vào vào vội vàng bê món ăn lên, trên cái bàn ăn dài xa hoa, đồ ăn được bày biện từng món rất hấp dẫn, bốn người đàn ông tuấn mỹ, từng người một ngồi ngay ngắn nhìn lên bàn rồi không ngừng gắp thức ăn.

“Rất thơm, xem ra, lần này mùi vị chắc sẽ không rất ‘ quái dị ’?” Thể lực của Long Húc Hàng đã tan hết trong lúc bơi lội, nên sớm đã đói bụng đến nỗi da bụng dán da lưng rồi, nhìn qua những đĩa thức ăn làm cho người ta chảy nước miếng này, tay liền rục rịch chộn rộn, nhưng cũng chỉ là rục rịch chứ không hề hành động.

La Vũ Hiên liếc nhìn hai mươi mấy món ăn trên cái bàn dài kia, cũng không khỏi nuốt ngụm nước miếng: “Ừ, không ngờ, Tiểu Khả đáng yêu lại có thể có loại tuyệt kỹ này.”

Nhìn xem, hai mươi mấy món ăn, không có món nào giống nhau, hơn nữa, nhìn hình thức bên ngoài, hình như bên trong cũng không tệ.

Mặc dù Hạ Tuyền Vũ lạnh lùng hà khắc, nhưng cũng có chút giật mình nhìn lên món Gà nấu dừa: “Thật không ngờ, xem ra, mùi vị cũng không tệ.”

Không tệ ư? Là vô cùng không tệ thì có, nhiều ngày như vậy rồi, anh còn tưởng rằng cô sẽ lặp đi lặp lại mấy món, không ngờ cô lại có thể làm ra nhiều món đa dạng phong phú như vậy, ngồi ở ghế chủ vị, nhìn từng món ăn một được đưa lên, gương mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn trầm xuống.

Lúc này, trong phòng ăn rộng rãi, một bóng dáng nhỏ nhắn đang bê món ăn cuối cùng đi vào.

“Hay quá, món cuối cùng cũng đã xong, mọi người có thể ăn rồi, không cần khách sáo.” Đẩy món ăn về phía ba người đang xem kịch vui, Xá Cơ Hoa liền đưa đũa cho bọn họ, khụ khụ...... Duy chỉ có người ngồi ở vị trí chủ vị là không có.

“Lão đại, tôi thật sự không chịu nổi, tôi ăn trước đây.” Không chịu nổi mùi hương uy hiếp, ánh mắt Long Húc Hàng khao khát, cũng không chú ý nhiều, trực tiếp ăn mở màn.

Mà hai người kia, hình như cũng vì tiêu hao không ít thể lực, nên cũng nhận lấy đôi đũa, rồi trực tiếp bắt đầu ăn theo, không chú ý đến sắc mặt quái dị của người đàn ông đang ngồi trên ghế chủ vị kia.

Nhìn đi nhìn đi, sẽ để cho anh nhìn được mà ăn không được, hừ, một tháng tiền lương, anh ta cũng thật là đen tối.

Tâm tình Xá Cơ Hoa vui vẻ, đứng ở một bên, không chỉ như thế, dưới con mắt càng ngày càng lạnh của người kia, thỉnh thoảng còn gắp thức ăn cho bọn họ.

‘ ùng ục...... ’

Tiếng bụng đánh trống đột nhiên vang lên, Xá Cơ Hoa nghe tiếng thì nhìn qua.

Mặt Huyền Vũ Thác Hàn đen thui, sắc mặt liền đỏ thẫm lên: “A Phong, lấy cho tôi đôi đũa.”

A Phong đứng ở bên cạnh, vội vàng lấy một đôi đũa từ trong tủ khử trùng đưa tới, nhưng lại bị một đôi tay cản lại.

“Đói bụng hả? Được, muốn ăn sao? Vậy đưa tiền đây.” Tay liền xòe ra, trưng ra bộ mặt muốn ăn thì đưa tiền, không ăn thì dẹp.

“Đưa tiền?” Vỗ lên bàn ăn một cai: “Ăn cơm tại nhà mình, cô lại nói tôi phải đưa tiền ư?”

Chuyện cười, thật là chuyện cười lớn mà, phải trả tiền thì cũng là ba người ăn chực kia trả chứ, mới vừa lớn tiếng như vậy, thế mà bọn họ chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại vùi đầu xuống ăn, huống chi, anh còn là chủ nhà, cô gái đáng chết kia lại còn muốn đòi tiền trên đầu anh, thật là muốn làm phản mà.

“Tôi không tính sẽ ở lại nơi này làm lâu dài, tiền lương cũng đã bị anh trừ sạch rồi, tôi đương nhiên cũng muốn kiếm lợi từ món ăn mình tự làm, mỗi món ăn ở đây, trừ tiền nguyên vật liệu anh cung cấp ra, mỗi món ăn sẽ thu của anh 50 tệ, muốn ăn liền ăn, không ăn thì thôi.”

Huyền Vũ Thác Hàn nghe vậy, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, không có ý định làm lâu dài?

“Như thế nào? Có muốn ăn hay không?” Quơ quơ đôi đũa trước mặt anh, khuôn mặt nhỏ nhắn cười đến ranh mãnh đến đáng giận.

Sắc mặt của người đàn ông khẽ rét lạnh, nhưng cũng không nói gì, giơ tay ra giật lấy đôi đũa rồi gắp về phía những món ăn ở trên bàn.

“Đợi chút, đợi chút......”

“Cô lại muốn làm gì?”

“Giao tiền trước, chỗ này của tôi không cho ký sổ (ý nói là không cho nợ).”

‘ Bộp! ’ Đôi đũa bị đập mạnh xuống, cắn răng chỉ ngón tay về phía ba người kia: “Vậy tiền của bọn họ đâu?”

“Bảng giá thu tiền cũng giống như vậy, nhưng độ tin cậy của anh không cao, cho nên tôi không thể cho anh ghi nợ được.”

Hài lòng nhìn thấy ba người kia cúi đầu căng thẳng, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn mới tốt hơn một chút, tay sờ vào trong túi, trực tiếp ném ví tiền cho cô......


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.