Nào là mùi thơm cơ thể? Nào là dưỡng nhan? Điều chỉnh nội tiết? Có nói khoác, cũng phải có chừng mực một chút, cánh đàn ông này, chẳng lẽ cơ thể còn phải thơm tho như phụ nữ?
Toàn thể nhân viên bảo an xấu hổ đến nỗi trán nổi đầy vạch đen, dù rất muốn bước chân đi, nhưng vì mục tiêu có thể an tĩnh nghỉ trưa, người nào người nấy vẫn cố nhẫn nại nghe ai kia giảng giải về các ‘ chức năng ’ của sản phẩm.
Một thủ hạ mới vừa chạy tới, cũng bị những lời này của cô dọa cho sững sờ, thiếu chút nữa là dốc túi ra mua.
Cũng may, định lực của A Phong tương đối cao, nhớ tới chuyện chính sự, nhất thời kêu lên: "A Hoa, này...... A Hoa...... Thiếu gia tìm cô!"
Nhưng trước đám đông nhốn nháo đằng kia, vô hình chung câu nói này không hề đủ trọng lượng, huống chi cô gái nào đó đang mải mê kiếm ‘ tiền ’ đã sớm quay về phía người bên cạnh khuyến khích mua thêm vài cái.
"Đến đây, còn ai muốn mua nữa hay không? Các anh thấy rồi đấy, chúng ta đều là người quen cũ, nếu đã có mặt ở đây thì vạn lần không được bỏ qua, số lượng cũng không còn nhiều lắm, nhanh lên một chút...". Xá Cơ Hoa ở giữa đám đàn ông, oang oang hét lớn, quả thật so với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt hơn mấy lần.
"Đến đây nào, anh chàng đẹp trai bên kia, mới vừa rồi cậu mới lấy một cái thôi làm sao mà đủ được, mua thêm một cái cho mẹ cậu đi, nói cho cậu biết đây vừa là thuốc dưỡng nhan, vừa chống lão hóa, mẹ cậu nhận được, nhất định sẽ vui vẻ không thôi..."
Cậu nhân viên bảo an bị điểm tên, lại thấy cô hăng say tung nước bọt như thế, dưới ánh nhìn săm soi của đám anh em chung quanh liền cắn răng một cái, đáp: "Được, mua thêm một cái...".
"Ha ha, rất tốt, tôi nhớ kỹ rồi, còn có ai muốn mua thêm nữa không? Số lượng cũng không còn nhiều đâu, nói với các anh......"
Mắt thấy người nào đó vẫn không có ý định dừng lại, anh chàng được lệnh đi gọi người đang đứng bên ngoài vòng đã gấp đến độ xoay vòng, nhất thời cũng cắn răng một cái.
"Xá Cúc Hoa......" Cả căn phòng đang chìm trong ồn ào náo động lập tức bị tiếng hét này lấn át tại chỗ.
‘ Rầm...... Á...... ’ mỗ nữ nào đó nhất thời bước hụt, ngay sau đó oanh liệt ngã xuống.
Cả phòng mới vừa rồi còn ồn ào náo động, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, hơn ba mươi bảo an, khóe miệng run rẩy nhìn cô gái đang ngã từ trên ghế xuống, trên mặt muốn cười nhưng lại cố nhẫn nhịn lại càng thêm quái dị.
Mấy ngày qua, mọi người ít nhiều gì cũng biết, mỗ nữ nào đó vô cùng không thích người khác gọi tên đầy đủ của mình ra.
Không khí, nhất thời bùng lên ngọn lửa, đồng thời gió lạnh cũng thổi tới vù vù!
"Chết thật, mới vừa......"
Sắc mặt Xá Cơ Hoa vô cùng khó coi, mãnh liệt từ trên đất vọt lên, hai ba bước đi đến trước mặt cậu thiếu niên mới vừa rống to kia, bàn tay không hề nhân nhượng vỗ lên đầu bùm bụp.
"Tiểu Cương chết bầm này, đã nói với cậu ngươi bao nhiêu lần, không, được tung hô cả họ tên đầy đủ của tôi ra rồi cơ mà, lỗ tai này chỉ để trang trí thôi phải không?". Nói xong, lại bắt đầu tung chiêu.
"Chị...... Hoa, chị Hoa, đừng đánh nữa, em sai rồi, em biết sai rồi!". Cậu thiếu niên mới vừa rồi còn hiên ngang lẫm liệt, lập tức đấy tay cô ra, mặt mày đau khổ vội nói.
Rõ ràng là cậu cao lớn hơn, nhìn mặt cũng thành thục hơn nhiều, nhưng thật không ngờ người này còn lớn hơn cậu hai tuổi, kinh khủng hơn nữa là quả đấm của cô còn cứng rắn hơn, mấy ngày qua, mấy cục u trên đầu đều do A Hoa ban tặng.
"Sai lầm rồi? Đồ nhóc chết toi, lần trước chẳng phải cũng đã nhận sai, thật sự xem A Hoa chị đây dễ bắt nạt lắm phải không? Cậu ngứa da rồi hả!"
Mắt thấy đại chưởng lại muốn tung ra, mấy chục đôi mắt chung quanh nhất tề đồng tình đối với thiếu niên kia quay đầu sang, cô gái này, vừa tới ngày thứ hai, đã dùng quả đấm quét bọn họ không ít anh em bọn họ, trong lòng âm thầm cầu nguyện thay cho thiếu niên kia, dù có muốn phản kháng nhưng cũng không có năng lực. (Dĩ nhiên, bọn họ tất nhiên sẽ không thừa nhận là vì bọn họ khinh thường người ta mới khơi lên sự việc kia!).
"A! Không phải, không phải, đừng mà chị Hoa, đánh nữa sẽ ngốc mất!". Mặc dù không ra tay nặng lắm, nhưng Tiểu Cương vẫn ôm đầu cầu xin tha thứ.
"Được, không đánh cũng được, nhưng cậu phải ký tên lên đây, đồng ý lấy hết chỗ mứt hoa hồng còn lại, lấy công chuộc tội mới được!". Xá Cơ Hoa vừa khí thế bừng bừng, ngay lập tức lại cười hì hì vội đưa quyển sổ tới.
Hơn hai mươi, ba mươi người bảo an nhất thời hóa đá, mặt còn đen cả đít nồi!
"Chị, chị Hoa......" Thiếu niên Tiểu Cương, cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của nữ hiệp, rưng rưng ký tên xuống! Đây không phải là đào hố cho người ta nhảy sao......hu hu......
"Tốt lắm, thấy cậu biết sai mà sửa như thế tôi cũng nên tha thứ. Nói đi, gọi tôi có chuyện gì?". Cẩn thận cất sổ đi, cô cười híp mắt, tâm tình vui sướng vỗ vai cậu thiếu niên đang khóc không ra nước mắt hỏi.
A Phong ở một bên, âm thầm lui về phía sau môt bước, nhưng vốn là người đã có vợ, tiền trong túi đã được cống nộp cho bà xã, nên bất đắc dĩ, liếc nhìn Tiểu Cương, tự mình lên tiếng:"Thiếu gia tìm cô, rất gấp!".
"Thiếu gia? Anh ta tìm tôi làm gì?". Người nào đó hoàn toàn quên mất chuyện tốt mà mình đã làm.
"Không biết, có điều sắc mặt của thiếu gia rất khó coi!". Lần này là Tiểu Cương trả lời.
Khó coi? Anh ta có ngày nào mà trưng sắc mặt đẹp cho người khác chứ? Xá Cơ Hoa cũng không để ý nhiều lắm, đáp: "A, được rồi, mấy người cứ từ từ nói chuyện đi, rảnh rỗi tôi sẽ trở lại!". Cô cười hì hì quay về phía đám người vẫn còn đang hóa đá nói, sau đó phất phất tay tạm biệt.
......
Một bóng dáng nhỏ nhắn, không biết khi nào, đã đứng ở bên cạnh hồ bơi, chớp chớp đôi mắt to, nhìn chằm chằm vào bốn người đang bơi trong hồ, sắc thái không đồng nhất......
Cho đến khi tấm lưng trần của người nào đó lộ ra, liền hấp ta hấp tấp vội vàng tiến lên hỏi: "Thiếu gia, anh tìm tôi?"
Hù dọa......
Huyền Vũ Thác Hàn mới từ trong nước ló đầu ra, đỉnh đầu bất chợt vang lên giọng nói, tay đỡ bên bờ run lên, thiếu chút nữa chuột rút.