Editor: Heisall
Sau tiếng nổ lớn, thì trong không khí tràn ngập một mùi dưa muối nồng nặc, thì ra là lọ dưa muối này.
Lúc này chỉ thấy tối thui, mà người đàn ông đó cũng không vì tiếng vang đó, mà cắt đứt nụ hôn vô cùng sâu ấy, Huyền Vũ Thác Hàn đưa tay ôm chặt cái eo thon nhỏ của cô, càng cúi người hôn sâu hơn.
"Ừm!"
Theo nụ hôn sâu của anh, một cô gái nào đó đột nhiên thức tỉnh, không kiềm hãm được phát ra một tiếng rên mập mờ, giống như y hệt đang nằm mơ giật mình tỉnh giấc, sắc mặt biến đổi, lông mày nhíu lại, đôi tay dùng sức đẩy anh ra: "Anh! Buông ra!"
Không biết có phải do nguyên nhân vừa rồi hay không, giọng nói của cô lại trở nên khàn khàn.
Huyền Vũ Thác Hàn bị cú đẩy của cô làm cho hồi phục tinh thần, hình như anh cũng bị nụ hôn này làm cho giật mình, nhưng vừa rồi phản ứng của cô lại ngây ngô tới cực điểm, nghĩ đến điểm này, khiến anh không khỏi thầm dễ chịu trong lòng.
Nhưng anh lại cảm thấy không hài lòng lắm đối với chuyện cô đẩy mình ra, gương mặt tuấn tú đầy tà mị bỗng tối sầm lại, không vui nói: "Sao cô lại đẩy tôi ra? Vừa rồi cô cũng không cự tuyệt mà."
Bộ dạng của cô gái này rõ ràng không làm cho người ta muốn ‘ăn’, nhưng vừa vặn lại làm cho anh có loại kích động muốn nếm thử, chẳng lẽ trên bờ môi của cô ta có thoa son quyến rũ đàn ông?
Vì ý tưởng này mà gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn tối sầm lại, tròng mắt đen nguy hiểm híp lại nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của cô gái, đưa tay ra, trực tiếp lau lên cánh môi mê người của cô gái.
Lúc này, trên mặt Xá Cơ Hoa đã khó coi đến mức không thể khó coi hơn, chuyện mới vừa rồi, có phải chính là nụ hôn của sói trong truyền thuyết hay không? Con bà nó, nói như vậy, là cô bị thua thiệt rồi ư?
Không có cự tuyệt? Cự tuyệt cọng lông nhà anh, cô còn chưa kịp phản ứng, liền bị đánh lén, sao còn có thế cự tuyệt được chứ?
Một tiếng "Bốp......" vang lên.
Chỉ thấy một người đàn ông mới vừa đưa tay ra, đột nhiên bị đánh mạnh một cái vào lòng bàn tay.
"Chết tiệt, cô làm gì thế?" Gương mặt lạnh lùng của Huyền Vũ Thác Hàn trở nên giận dữ, mặc dù mu bàn tay nóng hừng hực, nhưng điều làm anh tức giận nhất chính là cô gái đáng chết này lại dám đẩy tay của anh ra.
"Con mịa anh, tôi mới phải hỏi anh đấy, anh vừa làm gì đấy? Chẳng lẽ anh không biết anh có bệnh sao?" Nghĩ đến người đàn ông này mang theo vi khuẩn đầy người, một cô gái nào đó liền không ngừng vừa phi phi cái miệng vừa dùng tay chùi mạnh lên môi.
Huyền Vũ Thác Hàn lập tức đen mặt, ngay khi cô vừa dứt lời, thiếu chút nữa đã không khống chế được mà trực tiếp bóp chết cô, quả thực không thể nói lý với cô gái này.
"Đã như vậy, tôi liền thử một chút, xem có thể lây cho cô hay không." Nói xong, sắc mặt Huyền Vũ Thác Hàn rất khó coi, lại kéo cô qua một lần nữa, ngay khi cô vừa muốn mở miệng nói, anh liền cúi người hôn lên đôi môi đã bị cô lau đến đỏ hồng.
Dùng đầu lưỡi đẩy miệng cô ra, giữ chặt đầu của cô, không quan tâm đến cô đang ‘ưm...ưm’ kháng cự, càng không ngừng hôn sâu hơn.
28 năm qua, tối nay thật sự đã bị chọc tức đến không còn lý trí, hay cứ mặc kệ như thế, tùy hứng càn rỡ một lần đi, cuộc sống có thể có mấy lần tùy hứng, có lẽ 28 năm là khá dài, trừ lần trong ngõ tối đêm đó, thì tối nay cứ tính là thứ hai lần đi!
Tối nay trời đầy sao, hình như nhiều hơn so với bình thường, tối nay hình như trăng cũng tròn và sáng hơn bình thường, chẳng lẽ...? Trăng tròn thì sói sẽ lộ nguyên hình thật sao?
Đang không ngừng hôn sâu, Xá Cơ Hoa như lạp xưởng bị anh cắn gặm, chỉ thấy sắc mặt của cô càng ngày càng biến thành màu gan heo, nhưng hình như người đàn ông nào đó vẫn không hề phát hiện, vẫn không ngừng thăm dò vào sâu bên trong.
Giết người, tuyệt đối là muốn giết người!
Xá Cơ Hoa có cảm giác sắp té xỉu vì thiếu dưỡng khí, trong đầu liền nghĩ tới một điều, người đàn ông này, tuyệt đối là thẹn quá thành giận nên muốn giết người.
Chưa bao giờ toàn thân lại cảm thấy bủn rủn như vậy, dù là ngã bệnh, cô cũng chưa bao giờ ‘ suy yếu ’ như lúc này, cái tên chó điên này, đừng nói anh ta muốn XXOO cô rồi sau đó giết chết cô nha?
Má ơi! Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ? Cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, chẳng lẽ cứ như vậy mà tiêu đời sao, cô không cam lòng......
"Ưmh...... Ưmh......" Cứu mạng... ( khụ khụ, mọi người thông cảm, đây là nụ hôn đầu, nên đối với một cô gái đầu óc đơn giản và thần kinh không được ổn định, sẽ có nhiều điều không hiểu, mong mọi người hiểu cho)
Sắc mặt Xá Cơ Hoa càng ngày càng đỏ, hai tay vô lực đánh vào tấm lưng rắn chắc, mở to đôi mắt ‘ suy yếu ’ nhìn chằm chằm vào người đàn ông nào đó vẫn đang nhắm hai mắt không ngừng hôn thật sâu, ưmh ưmh kháng cự.
Huyền Vũ Thác Hàn âm thầm đau khổ cảm thán ở trong lòng, chẳng lẽ đôi môi của người con gái nào cũng tốt như vậy ư? Chỉ như thế này thôi, đã làm cho anh có loại cảm giác muốn ngừng mà không được.
Nghe thấy tiếng rên như có như không của cô, trong nháy mắt hình như đã kích thích sự hứng phấn của người đàn ông nào đó, càng không ngừng hôn sâu hơn, tay bắt đầu không an phận di chuyển dần lên trên.
"Ừm!" Người đàn ông nào đó cũng không nhịn được mà ngâm ra tiếng, mùi vị quá tuyệt vời, có lẽ cô gái này vẫn có chỗ không hề kém như vậy.
Huyền Vũ Thác Hàn rất hài lòng với sự phối hợp của cô, cho đến khi cảm thấy đã hôn đủ, lần này anh hài lòng mở đôi mắt đen láy ra, muốn nhìn xem lần này cô gái này còn có thể nói gì, nhưng......
"Này, cô kia, tôi hôn cô, cô lại dám ngủ thiếp đi hả?" Cắn răng quát lên một câu, âm thanh đột ngột vang lên phá vỡ cả không gian!
Nhưng âm thanh ấy rất nhanh đã đờ ra, bởi vì hình như người đàn ông nào đó phát hiện ra có chỗ không đúng.
Lát sau, một tiếng quát càng lớn hơn vang lên: "Cô gái đáng chết, tôi hôn cô, cô lại dám hôn mê bất tỉnh......"
Aiz! Tiếc quá, trong một đêm tuyệt vời như thế, đôi trai gái này lại gặp phải một sự cố không giải thích được như thế.
Ánh trăng sáng trên bầu trời kia, hình như cũng không nỡ nhìn, một đám mây đen liền trực tiếp che lại, chỉ còn sót lại chút ít ánh sao trợn mắt nhìn không nháy mắt!
......
Sáng sớm, ánh nắng ôn hòa ấm áp trải khắp mọi nơi, rực rỡ làm cho người ta cảm thấy thoải mái.
Trong phòng họp của tập đoàn Huyền Vũ, trên cái bàn dài chừng trăm chỗ ngồi, 108 người nhân viên, ăn mặc rất lịch sự, giống như quần áo đại biểu cho tính cách vốn có của từng người, gần như không cách nào tìm được bất kỳ khuyết điểm nào trên người họ, nhìn từ trên xuống, số tuổi không đồng đều, trẻ có già có, nhưng trên mặt bọn họ lại có thể nhìn ra được một điểm giống nhau đó là vô cùng nghiêm túc, cũng không phải vì lãnh đạo chưa tới mà có ý không tập trung, từng người một ngồi thẳng tắp.
Trừ một người, đó chính là người ngồi ở vị trí phía trên bên trái gần với vị trí người đứng đầu của tập đoàn Huyền Vũ nhất, nguyên lão tam triều*, có tiếng nói nhất định ở trong tập đoàn.
*Nguyên lão tam triều là chỉ người lâu năm và có đóng góp trong việc gầy dựng công ty.
Hơn 40 tuổi, nhưng tinh thần vẫn rất sung mãn, với mức độ bảo dưỡng ‘nhan sắc’ của ông ta, thì nhiều nhất cũng chỉ hơn ba mươi một chút, như thế có thể nhìn ra, ông ta là một người vô cùng coi trọng việc bảo dưỡng thân thể!
Hơn một trăm người ở bên trong, trong đó có một vài người là cổ đông không thường có mặt, vì điểm này, có một vài người già cội trong tập đoàn Huyền Vũ vốn chỉ thích tới muộn để người khác chờ, hôm nay lại ngoại lệ đi theo những người này đến từ sớm tinh mơ.
Nhưng đợi như vậy khoảng mười mấy phút, hình như có chút không nhịn được liền dựa vào trên ghế dựa, những đôi mắt sắc bén kia đã lóe lên những tia bất mãn.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa thủy tinh đột nhiên bị mở ra, ba bóng dáng cao lớn xuất hiện, trước sau đi vào.