"Cô là người mà lão phu nhân phái tới đây phải không?" Bác Phúc đứng ở một bên mở miệng hỏi rất uy nghiêm! Vẻ mặt của ông già có chùm râu dê kia vẫn không biểu hiện gì, làm cho người ta không thể nhận ra nổi cảm xúc bên trong thế nào, nhưng có điều, qua ngữ điệu giọng nói của ông ta cũng có thể nhận ra rất rõ có sự nghi vấn không nhỏ trong đó.
Xá Cơ Hoa đứng thẳng người lên, vẻ mặt lập tức trở nên nghiêm túc, vội vỗ ngực một cái dõng dạc đáp lại: "Đúng vậy! Bác Phúc, bác cần phải tin tưởng tôi, tôi đảm bảo tôi chính là người mà lão phu nhân đã đưa tới đây, bác hãy tin tưởng vào nhân cách của tôi, tuyệt đối không có gì sai sót."
Cái danh hiệu lão phu nhân kia chính là lá bài quan trọng mà cô có thể trương ra, tuy lão phu nhân đã luôn miệng dặn đi dặn lại rằng, không thể để cho bất kỳ một ai khác được biết cô là do lão phu nhân phái tới đây để do thám. Nếu không cần thiết thì cũng không cần nói ra cái danh xưng này ra làm gì...
Đến khi mọi người có nghi ngờ phỏng đoán điều gì đó, thì lúc ấy, chính bọn họ cũng đã có chuyện xảy ra rồi, sẽ không có ai nghĩ đến việc vớ vẩn phải bắt giữ cô lại nữa! Chỉ cần dò xét được một số điểm trong sinh hoạt cá nhân hàng ngày của “thằng nhóc hỗn xược” như lão phu nhân kia đã nói, giao báo cáo kết quả công tác cho bà, là cô đã có thể nhận được khoản tiền này rồi. Huống chi, khi cô làm công việc của người giúp việc ở đây, cô còn được trả tiền lương hàng tháng, cho nên, càng nghĩ, cô càng cảm thấy cuộc trao đổi này thật sự rất có lời.
"Rõ ràng cô nói là đến đây trình diện để làm việc kia mà, sao không đến nhà sau để báo danh, ngược lại, lại còn đi đến cửa trước chạy tới hồ cá này để làm gì?"
Nhà sau? Cửa trước? Xá Cơ Hoa ngẩng đầu nhìn về phía trước xem xét một chút, một khu biệt thự xa hoa được xây dựng theo kiến trúc Châu Âu đập vào ánh mắt của cô. [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Dãy hàng rào bằng gỗ sơn trắng, nóc nhà nhọn hoắt lợp ngói màu nâu đỏ, thảm cỏ trồng xanh đậm mặt đất, tràn ngập tư tưởng ngoại lai. Lúc này, ánh mặt trời rọi chiếu xuống những tia nắng sáng trắng khá nóng bức, xuyên qua hàng Trúc trồng dọc theo lối đi thành những tia sáng li ti, làm cho khu biệt thự phảng phất như được ngâm mình trong lớp lớp ánh sáng huyền ảo kỳ bí mê người, nhìn rất xa hoa mà lại không hề xa xỉ, rất tao nhã như trong cảnh tiên giới!
Chết tiệt! Trái tim của Xá Cơ Hoa liền giật nảy một cái, phía này là cửa chính, hướng ra cái ao, vừa mới rồi tại sao cô lại không nhìn thấy là sao nhỉ? Hơn nữa hành vi của cô lúc nãy chẳng phải...
Vừa mới nhìn thấy vàng, cặp mắt của mỗ nữ nào đó thiếu chút nữa đã dính chặt mắt lên đó rồi, cho dù là một người khổng lồ có đứng ở trước mặt cô, có lẽ cô cũng sẽ dứt khoát bỏ qua luôn.
Khóe miệng của Xá Cơ Hoa co rút lại, vội vàng âm thầm hít một hơi thật sâu, làm cho mình trở nên bình tĩnh lại. n Cặp mắt to liền xoay huyển một vòng, sau đó lại quét cái nhìn về phía bác Phúc đang ở trước mặt, cùng bốn người bảo vệ đang đứng ở phía sau ông ta, có chút chột dạ, nhưng vẫn ha ha cười nói: "A, ha ha! Tôi không biết đường mà, chuyện này không vẫn đề gì, hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây, cho nên mới không cẩn thận bước đi sai đường thôi, nhà sau ở chỗ nào vậy? Bây giờ tôi sẽ đến đó báo danh ngay lập tức."
Thế này mà là đi nhầm đường sao, nhầm đường mà có thể chạy vào trong hồ cá? Lại còn nằm xoài ở trên đó?
Ánh mắt sắc bén của bác Phúc chăm chú nhìn cô một lát. Khi Xá Cơ Hoa cười đến mức gương mặt gần như sắp bị rút gân đến nơi, ông mới cất tiếng, giọng nói rất nghiêm nghị: "Báo danh có thể chờ tối nay cũng được, cô lại là người do lão phu nhân bố trí đến đây, vậy thì ngay bây giờ, trước hết cô hãy dọn dẹp lại cái hồ cá này cho thật sạch sẽ đi đã, sau đó cô sẽ đi tới bể bơi ở phía sau nhà tháo nước ra, cọ rửa, thay lại nước khác sạch sẽ, sau khi làm xong đến báo lại cho tôi biết." Dứt lời, ông ta liền xoay người đi về phía biệt thự!
Cái ao? Bể bơi? Cái gì và cái gì vậy nhỉ? Có ý tứ gì đây? Xá Cơ Hoa nghe xong thấy người như ngẩn ngơ, sững sờ. Nhưng lão già kia lại cứ như vậy xoay người rời đi, gì vậy chứ, không thấy cô đang băn khoăn hay sao? Cô lập tức dời bước chạy theo, xông tới gọi: " Ấy này, quản gia, những lời mà ông vừa mới nói kia là có ý tứ gì vậy? Muốn tôi dọn dẹp cái gì?"
Bác Phúc nhíu mày một cái, vẻ uy nghiêm trên mặt càng trở nên hà khắc hơn. Ông quét mắt nhìn Xá Cơ Hoa đang ngăn cản đường ở trước mặt mình, giọng nói trầm thấp trước sau vẫn giữ vẻ tuyệt đối nghiêm khắc, mở miệng nói lần nữa: "Lúc nãy cô đã bước chân vào trong hồ cá, đã làm ô nhiễm nước ở trong hồ rồi. Cô hãy thay nước mới cho hồ cá sau đó tiếp tục dùng nước sạch rửa lại từng viên pha lê màu ở đáy hồ một lần nữa cho thật sạch, sau đó thả lại vào đó những loại rong dùng cho cá ăn, phải thực hiện đúng trình tự theo từng bước một, nhất định không được phép để xảy ra chút sai lầm nào. Tất cả những loại cá đủ loại màu sắc rực rỡ trong hồ này đều thuộc giống cá quý hiếm, nếu để xảy ra bất cứ sai lầm gì, cô cũng không cần phải đến trình diện tôi nữa." Nói xong ông ta cũng không thèm quét mắt liếc nhìn cô thêm một cái, xoay người bước đi luôn.
Chuyện này làm thế nào nhỉ, cái gì rửa sạch, cái gì loại bỏ? Lão già quái gở này tại sao không thể giải thích từng câu cho rõ ràng được chứ? Xá Cơ Hoa không hiểu ra sao vội gọi với theo: "Chẳng phải...Ấy này... quản gia, quản gia..."
Bốn người bảo vệ ở phía sau người quản gia cũng có chút gì đó thông cảm khi thấy ông ta tỏ thái độ uy nghiêm đối với cô như vậy. Ông lão quản gia tuy ngày thường, thoạt nhìn con người ông ta cũng không đến mức lúc nào cũng giữ cái bộ dạng uy nghiêm không nói không cười như vậy. Chỉ có điều, kỳ thật ông ta lại một lão già có đầu óc siêu đen tối, đặc biệt khi cô lại đã chọc trúng vào điều cấm kỵ của ông ta - gọi ông ta là “lão già mắc dịch” như thế!
Nghe nói người ta lúc còn trẻ cũng đường đường là một “trai đẹp” có tiếng, cho nên tâm lý tự kỷ từ lúc còn trẻ như cái rắm thúi kia, đã ám ảnh trong đầu ông ta, được ông ta giữ cho đến tân bây giờ. Trừ những người thân thiết ở trong nhà ông ta ra, cũng không có người nào dám nhổ lông trên mông đít của lão già thâm hiểm này? Muốn chết sao!
"Này, ông già kia, ngươi dù sao thì ông cũng phải nói cho tôi biết tôi phải làm như thế nào chứ! Ừm..." Cho dù có yêu cầu cô làm việc, vậy ít ra cũng phải nói cho cô biết rốt cuộc trình tự công việc này sẽ phải làm như thế nào đã chứ! Mỗ nữ kia lớn tiếng rống hỏi với theo bóng lưng người đã dần dần đi xa kia, nhưng tựa như cũng không có chút hiệu quả gì, ngay cả cái lông chân người ta cũng vẫn không thèm nghía lại cô.
"Làm người mà như thế hả?"
Chiếc va ly đựng hành lý vô tội lại bị quăng sang một bên thêm lần nữa. Xá Cơ Hoa đột nhiên xoay người nhìn những tia sáng rực rỡ đang lập lòe phun ra theo dòng nước phun trong bể phun nước rộng lớn kia. Khắp nơi đều thấy ánh sáng nhấp nháy tỏa sáng, lão già kia nói đó là thứ mà cô phải dọn dẹp lại cho sạch hả?
Lão già kia rõ ràng chính là đang cố ý tìm cách muốn điều tra cô đây mà. Cô cất bước đi đến bên cạnh hồ nước, thò bàn tay trắng nõn chụp một con cá ở trong hồ nước, "Shitt, cái gì mà giống cá quý báu chứ, chẳng phải đay cũng chỉ là những con cá vàng nhỏ có màu sắc rực rỡ thôi sao, cầm lọ màu nước quẹt vài cái lên trên người nó chẳng phải sẽ thành nhiều màu hay sao." Cô có chút hèn mọn tự nhủ thầm xong, sau đó động tác rất thô lỗ, thả chú cá vàng nhỏ ở trong tay mình trở lại vào trong bể nước.
Lúc nãy, lão già kia cũng đã để lại cho cô những lời dặn dò, trong chuyện này, muốn sống thì cô vẫn phải nhớ kỹ mà làm theo. Nhưng thực sự, những công việc mà ông lão quản gia kia đã dặn dò, nào là tháo bỏ cái gì, rửa lại cái gì, từng câu cô đều nghe rất rõ, nhưng cũng không thế nào hiểu nổi, hơn nữa ông ta cũng chẳng muốn trông nom cô làm việc thế nào kia mà. Cô dứt khoát tháo sạch nước ở trong hồ cá ra, còn cố ý ngắm nghía nhìn tình cảnh đàn cá quý đang quẫy đạp trong những hạt pha lê kia. Cô chợt nhận ra, những viên pha lê đủ màu sắc rực rỡ dao động trong bể phun nước kia, lúc này khi không còn bị ngâm trong nước, nếu đem so sánh với những bóng đèn thủy tinh trên trụ đèn dựng ở hai bên đường kia còn thua kém hơn nhiều hơn, đây nhất định là hàng giả.
Sau đó cô còn cố ý đi kiểm tra xác định lại xem, có đúng pho tượng đứa bé trai ở giữa bể phun nước kia là bằng vàng thật hay không. Kế tiếp đó, đến giờ phút này, lương tâm của mỗ nữ kia mới sực nhớ ra phải bơm nước vào trong hồ cá kia. Khụ, khụ..., chờ đến khi mỗ nữ cất vòi bơm nước xong xuôi, mới chợt phát hiện ra có mấy chú cá vàng quý giá kia đã bắt đầu nhẹ nhàng ngửa bụng lên trời, hy sinh rất quang vinh.
Mồ hôi của cô đổ xuống thành giọt, mấy con cá này chết rồi, không biết liệu cô có bị tố cáo không đây? Xá Cơ Hoa không khỏi giật nảy mình lên một cái, vì bát cơm manh áo của mình, mỗ nữ thừa dịp bốn bề vắng lặng, vụng trộm đến đào một cái hố chôn cá ở trong vườn hoa bên cạnh đó, sau đó lại loay hoay lên lên xuống xuống ở trong hồ một hồi, sắp xếp lại những viên pha lê màu trong hồ cá một chút.
"Như vậy chắc là có thể được rồi? A, mình thật sự là một thiên tài, xem ra thật sự là không có việc gì có thể làm khó mình được." Mỗ nữ nào đó đứng ở bên cạnh hồ cá, chống nạnh vẻ đầy thoả mãn vừa tự kỷ nhìn bể phun nước dưới ánh mặt trời phản chiếu xem ra còn lấp lánh hơn cả lúc trước. Cùng lúc này, đàn cá vàng nhiều màu sắc rực rỡ cũng đang vui vẻ bơi lội du ngoạn trong nước, nụ cười trên mặt cười rạng rỡ, tự thưởng cho mình một lời khen ngợi.
Lão già kia hình như đã quá coi thường cô rồi, nói thế nào, coi như cô cũng đã được rèn luyện tinh thông đủ mọi kiểu kỹ năng để làm việc này. Chẳng phải đây cũng chỉ là một cái hồ cá nho nhỏ thôi sao, cái chuyện vặt cỏn con này mà có thể làm khó được cô hay sao! Cô khinh! Điều này làm cho mỗ nữ nhất thời không sao có thể kiềm chế nổi mình, liền ngửa đầu lên trời, mở miệng cười lên một tràng thật lớn: "Ha ha..."
Mà đúng lúc này, một chiếc xe Limousine màu đen nhìn lóa mắt phóng vụtt qua. Chiếc lượn một vòng qua khúc cua trên đường, vượt qua bể phun nước, chạy sạt qua ngay bên cạnh cô, lướt nhanh trên đường, chạy theo hướng về phía bên trong khu biệt thự.
Trong một ngày nóng bức thế này, đã bị một luồng khí nóng phả ra sát bên người thì chớ, lại còn thổi đám bụi trên đất bay tung lên mù mịt, lập tức làm cho mỗ nữ nào đó, vừa mới rồi còn há mồm cười to liền bị sặc bụi đến mức phát ho thành tiếng sặc sụa liên tục.
"Khụ... khụ... Phì... phì! Phi! Ai vậy? Không nhìn thấy bà cô tổ đang đứng đây hay sao! Tên khốn kiếp nào vậy, rốt cuộc có biết lái xe hay không hả, chẳng lẽ không có mắt sao?" Cặp mắt của cô cũng không chịu ngoại lệ, cũng bị đám bụi của chiếc xe kia tạt vào một nắm bụi bặm, đau không sao mở ra được. Khiến Xá Cơ Hoa vừa mới rồi tâm tình còn cảm thấy vô cùng phấn khởi, thoáng chốc liền nổi trận lôi đình rống to vọng theo về phương hướng mà chiếc xe kia đã lao đi.