Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 159-12: Kết thúc vui mừng (12)




Editor: Heisall

Liếc mắt một cái cũng có thể biết được đây là một anh chàng cơ bắp "độc thân", từ nhỏ đã được bồi dưỡng thành vệ sĩ, có thể chạm vào đao kiếm, súng đạn, nhưng không biết phải đụng vào một đứa bé như thế nào?

Đối mặt với mưa bom bão đạn thì anh chàng cơ bắp cũng không nháy mắt một cái, nhưng đối mặt với một đứa bé mới tám tháng tuổi thì lại bối rối ~

Anh chàng cơ bắp giống như Thần giữ cửa, đứng ở đó chuyển động cũng không được, không biết nên làm sao mới phải, thỉnh thoảng lại liếc mắt xuống nhìn trộm cậu nhóc đang ôm trái bóng đó, làm thế nào đây, nó đang cười với anh, anh cũng muốn cười với nó một cái, nhưng làm thế nào để cười~

A, nó thế mà lại bò đến bên chân anh, khi bàn tay nhỏ bé mềm mại đụng phải mắt cá chân anh, anh chàng cơ bắp chợt co quắp lại, trên đầu càng đổ nhiều mồ hôi lạnh hơn.

"Nha nha......" Huyền Vũ Già Diệp cảm thấy “ông chú” cứ đứng im không nhúc nhích này vô cùng thú vị, đối với cái gì cậu nhóc cũng tò mò, nên liền bò đến bên chân của anh, thỉnh thoảng túm lấy ống quần của anh lắc lắc, thắc mắc, sao “ông chú” này không để ý tới mình~ liền lắc mạnh hơn, ai đó vẫn không để ý tới nó ~

"Oa ——" Huyền Vũ lão Tam ngửa đầu lên, ngước nhìn “ông chú” này.

Huyền Vũ lão Tam không biết, trong lòng của “ông chú” mà nó cho là không để ý tới nó, giờ phút này đang giãy giụa mãnh liệt, anh chàng cơ bắp nhìn đứa bé đáng yêu, bắp thịt trên mặt đều đỏ đến lỗ tai rồi, một cử động nhỏ cũng không dám, cứ đứng im ở nơi đó, mắt không nhịn được nhìn về phía Huyền Vũ lão Tam~

Ôi —— đáng yêu quá!

Anh ta vẫn đang nhìn cậu bé, cậu bé cũng đang nhìn anh ta, cậu bé này rốt cuộc muốn làm gì?

Oa! Bàn tay nhỏ bé còn sờ vào trong quần nữa ——

Oa! Nó lại bứt lông chân của anh nữa!

Trên chân cảm thấy tê tê dại dại, khiến anh chàng cơ bắp đang đứng thẳng cũng muốn nhũn ra, thiếu chút nữa té lăn trên đất, gương mặt của anh chàng cơ bắp càng thêm đỏ.

"Ha ha ha  ——" Nhìn thấy ông thần giữ cửa này rốt cuộc cũng nhúc nhích, Huyền Vũ Già Diệp hưng phấn cười to, đôi đen mắt to tròn lúng liếng, không ngừng di chuyển xoay quanh “ông chú”~

"Éc...... cậu mau trở lại phòng đi!" Anh chàng cơ bắp từ từ nặn ra một câu nói nhẹ nhàng, gọi cậu nhóc đang chơi đùa với chân của mình nhanh chóng bò vào, nhưng cậu nhóc nghe không hiểu, bàn tay nhỏ mềm mại vẫn vuốt bắp chân anh như cũ. (thật là háo sắc --)

Cậu nhóc ngước cái đầu lớn nhìn về phía anh ta cười ngây ngô lộ ra cái răng cửa nho nhỏ.

"Mau trở về đi!" Nét mặt của anh chàng cơ bắp xem ra có chút cảm giác cưỡng bức, "Uy hiếp" cậu nhóc quay trở vào nhà, kết quả lại rước lấy nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời của cậu bé.

"...... Mau trở về!"

"Ha ha ha ——"

"Trở về đi!"

"Hi hi hi ——"

"Xin cậu đấy, cậu nhóc, mau trở về đi thôi ~" Anh chàng cơ bắp hết ý kiến, cái vật nhỏ này rốt cuộc muốn anh làm gì đây?

"Oa oa ——" Huyền Vũ lão Tam vui vẻ càng sáp lại gần anh chàng cơ bắp, giơ hai cánh tay nhỏ bé mập mạp muốn anh bế, kết quả vừa sơ ý một chút, không để ý tới bên cạnh là bậc thang, thân thể nhỏ bé phịch một cái, rớt xuống bên ngoài ——

"Tiểu tổ tông của tôi ơi!" Anh chàng cơ bắp lanh tay lẹ mắt, đỡ được cậu nhóc, lúc này cậu nhóc mới không ngã trên mặt đất, tình huống mới vừa rồi dọa trái tim của anh chàng cơ bắp cũng nhảy ra ngoài, nhưng cậu nhóc đang nằm trong ngực anh chàng cơ bắp giống như chơi rất vui vẻ, hưng phấn giơ hai tay ra, bày tỏ sự thắng lợi của mình.

Đứa bé mềm mại nằm trong ngực, ôm cực kỳ thoải mái, nên anh chàng cơ bắp lại đỏ mặt một lần nữa, muốn ôm tiểu bảo bối trở về phòng, kết quả cậu nhóc đột nhiên ôm lấy cổ của anh chàng cơ bắp, hôn đầy nước miếng lên mặt của anh ta...

"Ha ha ha ——" Chưa hết, cậu nhóc còn bật cười vui vẻ.

Anh chàng cơ bắp ngu người, sống nửa đời người chưa từng có ai hôn mình. Anh ta là cô nhi, từ nhỏ đã chịu rất nhiều ức hiếp từ người khác, bởi vì thật sự không chịu được nghèo khổ, anh ta liền chạy khỏi cô nhi viện, bắt đầu lăn lộn vào xã hội, những người như bọn họ, bình thường đều bị mọi người ghét bỏ, cụm từ "cặn bã của xã hội" cũng liền đeo lên đầu bọn họ, ngay lúc anh ta bất mãn với xã hội này thì lại được tập đoàn Huyền Vũ thu nhận, bắt đầu tiếp nhận huấn luyện làm vệ sĩ...... Cho nên cái gì là tình yêu, là tình thân, hoặc các loại tình bạn linh tinh gì đó, anh ta không cần biết, cũng không có tư cách biết, cho tới nay luôn cô đơn một thân một mình, trải qua bao nhiêu tuổi xuân......

"Thiếu gia nhỏ, sau này đừng bò ra bên ngoài nữa được không, rất nguy hiểm."

Đối mặt với cậu nhóc này, giọng nói của anh càng cơ bắp cũng mềm mại hơn, nhẹ nhàng dặn dò, không biết nó có hiểu không, anh ta liền tranh thủ khoảng thời gian khó có được này, cũng bắt đầu đùa giỡn với cục cưng lão Tam, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này, thật là muốn nhéo một cái ~

Gương mặt lão đại (cha) luôn âm u bất định, cười lên còn kinh khủng hơn không cười, đùa một chút cũng không vui, nhưng cậu nhóc này lại không giống vậy, lớn lên giống lão đại bọn họ không nói, nhưng vẻ mặt thì tươi cười cả ngày ——

Đáng yêu chết mất......

Anh chàng cơ bắp len lén nhìn bốn phía xung quanh một cái, sau khi xác định xung quanh không có ai, không nhịn được lầm bầm nhu miệng ra, muốn hôn lên mặt của cậu nhóc một cái ——

Kết quả một âm thanh lạnh lùng vang lên từ sau lưng đã cắt đứt hành động của anh ta!

"Cậu muốn làm gì con trai tôi!" Âm thanh lạnh lùng, tiết lộ lão đại đang rất khó chịu, cả người anh chàng cơ bắp cứng đờ, trên đỉnh đầu lại chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh, lúng túng xoay người, chỉ thấy lão đại của anh ta mang theo cấp trên của bọn họ, khí thế hùng hổ đứng ở sau lưng!

Mới vừa rồi không phải không có ai ư, sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người mặt sắt như vậy chứ!

"Nha Nha ——" Nhìn thấy baba quen thuộc, Huyền Vũ Già Diệp hưng phấn nhào qua, muốn ba mình ôm, Huyền Vũ Thác Hàn lạnh mặt ôm con trai qua, nặng nề liếc nhìn gò má của cậu nhóc một chút, sau đó trừng mắt liếc nhìn anh chàng cơ bắp đang đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, rồi bước vào trong nhà.

Hừ, muốn hôn con trai anh ư, nghĩ khá lắm.

Long Húc Hàng cũng theo sát bước chân lão đại, không có ý tốt trừng mắt với anh chàng cơ bắp, ngay cả anh cũng chưa từng hôn lão Tam đấy, cái người này lại muốn "Phạm Thượng" ư? Đợi thêm một ngàn năm nữa đi!

Hừ ~

Anh chàng cơ bắp làm bộ đáng thương nhìn bóng dáng cục cưng "biến mất", không khỏi chảy xuống hai dòng nước mắt đàn ông.

Ô ô ô ô, mới vừa rồi cục cưng vẫn còn nằm trong tay mình, tiếc quá~

Quyết định, sau này có chết cũng phải bảo vệ cho cục cưng được an toàn, phải hy sinh cái mạng này cũng được, ai dám động đến cục cưng của anh ta, anh ta sẽ sống chết cùng người đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.