Editor: Táo đỏ phố núi
Xá Cơ Hoa hoàn toàn bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi lên lầu.
“Cốc cốc cốc!”
Cô gõ cửa một cái, không ai trả lời lại.
“Không có ai ở đây.” Cô có thể đi tới văn phòng hành chính rồi chứ? Người phụ nữ nào đó bất đắc dĩ quay đầu, nhìn Huyền Vũ Hạo Lỗi ở dưới cầu thang.
Huyền Vũ Hạo Lỗi cũng không nổi giận mà muốn cô không ngừng cố gắng. “Nhất định là anh ấy bị bệnh, cho nên mới không có cách nào dậy mở cửa được, chị tìm ở dưới thảm lau chân xem có chìa khóa dự phòng hay không, rồi chị mở khóa vào xem.” Nhưng vậy thì không cần phiền tới anh họ bị bệnh còn phải dậy mở cửa.
“Chuyện này có thể sao? Làm sao cậu biết được chìa khóa dự phòng của phòng này được cất ở đó? Có phải kỳ lạ quá rồi không?” Ánh mắt cô có chút nghi ngờ nhìn về phía người đàn ông ở dưới lầu.
“Điều này cũng bình thường mà, rất nhiều người làm vậy cho tiện, cho nên bọn họ giấu chìa khóa ở đó rồi tự cho mình thông minh.” Trên thực tế những chỗ kia cũng rất dễ tìm.
“Là như vậy sao?” Nghi ngờ càng thêm nghi ngờ.
“Tìm được rồi thì mau vào nhanh đi, còn đứng đó làm gì? Cháo cũng sắp nguội hết rồi.”
Ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn Huyền Vũ Hạo Lỗi ở dưới lầu, rồi lại nhìn cửa phòng ở trước mặt, không thể làm gì khác là mở cửa đi vào trong phòng.
Đi vào, cô liền nhìn thấy Huyền Vũ Thác Hàn nằm ở trên ghế sa lon ở trong phòng, một chút sức lực cũng không có.
“Này, Huyền Vũ Thác Hàn, anh bị bệnh thật hả?”
“Em thử nói xem?”
Hai lỗ mũi của Huyền Vũ Thác Hàn nhét hai miếng giấy vệ sinh, trông vô cùng không có hình tượng.
Không có cách nào, nước mũi anh chảy ròng ròng, cho nên cũng không kịp giữ chút hình tượng điển trai ở trước mặt của cô. điễnn dàn nên quýndon.
“Đi khám bác sĩ chưa?”
“Chưa bước chân ra khỏi cửa chính, làm sao đi khám bác sĩ được?” Anh nói xong làm bộ đáng thương.
“Trước tiên anh hãy ăn tô cháo nóng này đi, em sẽ đi tới hiệu thuốc mua mấy liều thuốc cảm cho anh rồi trở lại.” Xá Cơ Hoa đặt tô cháo cùng với một ít thức ăn lên trên bàn, nhưng mà anh lại không hề động đũa.
“Sao anh lại không ăn?”
“Muốn ăn, nhưng mà anh không có hơi sức để ăn.” Ngay cả nói chuyện anh cũng đã sống dở chết dở rồi, anh nghi ngờ mình không cầm được tô cháo kia lên.
“Hay là em đút cho anh ăn đi!” Chủ ý này rất tốt, sao anh lại nghĩ ra được nhỉ? Ôi trời! Anh đúng là thông minh mà, kể từ đó, anh vừa có thể được ăn đồ ăn để bổ sung thể lực, lại vừa có thể để cho cô hầu hạ mình, thật tốt quá đi!
“A ——” Anh đúng là không biết xấu hổ còn há miệng ra thật to.
Xá Cơ Hoa muốn nhét một quả đấm vào. “Muốn em đút? Nghĩ hay quá nhỉ! Không ăn thì thôi!”
“Em thật nhẫn tâm, em cũng không nghĩ lại xem, anh bị cảm là do ai tạo thành? Hôm qua nếu như không phải em tàn nhẫn, cởi hết quần áo của anh, lại còn khiến cho mẹ vợ đuổi anh ra khỏi phòng, thì hôm nay anh sẽ biến thành bộ dạng này sao?”
“Làm ơn! Người nào cởi sạch quần áo của anh chứ?” Anh đừng ăn nói lung tung có được hay không? Quần áo của anh rõ ràng là do anh cởi ra, vô sỉ, hơn nữa, “Em có bảo anh lén lút tới phòng em à? Háo sắc.” Hung hăng lườm anh một cái.
“Anh.... Anh đi tìm vợ để ngủ cùng, chẳng lẽ cũng có lỗi à?......” Anh nói xong có chút thẹn thùng, hơn nữa anh lại chạy bộ tới mức kiệt sức, liền trực tiếp ngủ trên ghế sa lon luôn.
“Cho nên anh bị cảm là đáng đời!” Nhưng mà, nhìn bộ dạng lúc này của anh, lại có chút không đành lòng.
“Lại đây nào!”
“Để làm gì?” Bộ dạng của cô rất hung dữ, giống như là đang tìm người đánh nhau, Huyền Vũ Thác Hàn vội vàng cách xa cô một chút.
“Đút anh ăn cháo chứ làm gì!”
“Cái gì?” Cô muốn đút cho anh ăn? Tốt như vậy?
Vì vậy, anh nhanh chóng bò lại bên cạnh cô ngồi xuồng, miệng há to ra, giống như con chim non chờ mớm mồi.
“Ngã bệnh ra rồi, mà còn như côn đồ.” Anh như vậy khiến cho người ta rất ghét! Xá Cơ Hoa tuy miệng nói là ghét, nhưng tay lại từng miếng từng miếng đút cho vào miệng của anh.
Xá Cơ Hoa không chỉ đút cháo cho Huyền Vũ Thác Hàn, mà còn mua thuốc cho anh, lại còn cứ cách nửa tiếng lại lau mồ hôi giúp anh, để cho cơ thể của anh được thoải mái.
Làm đi làm lại nhiều lần, đến buổi chiều, anh mới từ mê man tỉnh lại.
Nhìn bộ dạng kia xem ra tinh thần rất sảng khoái, bệnh cũng tốt hơn một nửa rồi, còn cô thì lại mệt mỏi gần chết, mà người đàn ông ngủ hơn nửa ngày kia lại không để cho cô nghỉ ngơi mà cứ lôi bên này kéo bên kia.
“Anh có để cho em nghỉ ngơi một chút không?”
“Không được, anh còn có một chuyện muốn hỏi em... Em có thích vị sư huynh kia của em không?” Mấy lần nghe thấy mẹ vợ càu nhàu nói, Thiên Bảo tốt như thế nào, giỏi ra sao, mà cô gái này và anh ta lại là thanh mai trúc mã, thật sự khiến anh có chút lo lắng.
“Em muốn ngủ!”
“Không được, em phải trả lời trước.”
“Thích!”
“Được rồi, cho em ngủ.” Nghe thấy câu trả lời của cô, Huyền Vũ Thác Hàn lại vô cùng bình tĩnh.
Xá Cơ Hoa cảm thấy rất lạ, nhất thời tinh thần tỉnh táo lại không ít. “Anh không tức giận à?”
“Tại sao anh lại phải tức giận?”
“Mỗi lần em nhắc tới người đàn ông khác, anh đều rất tức giận giống như bạo long vậy.”
“Có sao? Anh làm gì có?” Cô đừng tùy tiện đổ oan cho anh chứ, tính tình của anh rất tốt.
“Mới là lạ! Giống như lần trước, em chỉ nói với anh là đóng trước một năm tiền báo, sẽ được tặng một thùng dầu salad, anh còn tức giận như vậy, nói người ta không có mắt nhìn.”
“Vốn là như vậy mà, nếu như người kia không có ý đồ gì, thì tại sao anh ta lại tặng đồ cho em?”
“Đó là hoạt động khuyến mãi của tòa soạn có được hay không?” Còn nói cái gì mà tính tình của anh rất tốt, sẽ không nổi lên giông bão, thật sự là gặp quỷ.
“Thật sao? Anh thấy không giống như vậy.”
“Anh mới không giống đó, vừa nhìn đã biết là đồ lưu manh, hôm nay hành hạ em cả một ngày, em còn chưa tính sổ đâu!” Xá Cơ Hoa cầm chiếc gối dựa ở trên ghế sa lon lên, hung hăng đập lên người của anh.
“Oa! Vợ à, anh là bệnh nhân, em còn dùng nhiều lực như vậy, không hề lưu tình chút nào!”
“Đối phó với tên côn đồ như anh, sao mà xuống tay lưu tình được!” Cô vừa nói xong lại càng dùng sức.
“Được rồi! Cọp không phát uy, em đúng là coi anh như mèo bệnh rồi.” Huyền Vũ Thác Hàn cướp lấy cái gối dựa của cô, ném nó qua một bên, bắt đầu tìm người tính sổ.
Xá Cơ Hoa cũng bắt đầu bị đùa giỡn, hoảng sợ đến mức thét chói tai, chạy loạn khắp nơi, nhưng mà miệng vẫn không lưu tình, “Anh chính là mèo bệnh! Là ai hôm nay không dậy khỏi giường nổi vậy? A!” Anh đuổi tới rồi!
Xá Cơ Hoa nhảy lên ghế sa lon, Huyền Vũ Thác Hàn ôm lấy cổ của cô từ phía sau, hai người cùng té xuống dưới đất, cả người đè lên nhau, bốn mắt gặp nhau, tim đập thình thịch......