Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 136




Editor: Táo đỏ phố núi

“Cho nên hợp đồng lần này sẽ chờ Tổng giám đốc đàm phán lại với bên kia sau đó có thể...... Tổng giám đốc?” Quản lý phòng kinh doanh báo cáo được một nửa, lại phát hiện Tổng giám đốc đại nhân căn bản không hề nghe, ô... thật là quá đáng! Người ta đã chuẩn bị cả đêm không hề được ngủ đấy! Kháng nghị! Kháng...

Nhưng mà, điều này cũng chỉ có thể suy nghĩ ở trong lòng mà thôi!

“Rất tốt, cậu đã làm rất tốt rồi, cứ như vậy mà làm. Tan họp đi!”

Bỏ lại câu nói qua loa như vậy, lại một lần nữa Huyền Vũ Thác Hàn vô tâm với công việc, tự nhiên đứng dậy, bỏ lại tất cả những vị quản lý trong công ty.

“Thư ký Ngô, giúp tôi gọi điện về nhà, nói với cô ấy là tôi muốn gặp cô ấy ngay lập tức!” Anh tự tay bấm số điện thoại nội bộ ở trên bàn, nhắn nhủ xong liền chạy lấy người.

Mấy vị quản lý đang ngồi nhìn thấy Tổng giám đốc đại nhân đột nhiên rời đi, không khỏi hai mắt nhìn nhau, sau đó bắt đầu thảo luận sôi nổi, nhưng mà, cũng chỉ mấy phút ngắn ngủi thôi, bởi vì, Tổng giám đốc đâu còn ở đây nữa!

Bởi vậy, không bao lâu sau, đã có tin tức truyền ra!

Đến cùng thì Xá tiểu thư là người phương nào? Có thể khiến cho ông chủ nổi tiếng uy nghiêm lại đặt cô lên trước công việc...

Nhân vật như thế này tuyệt đối phải nịnh bợ! Trong đầu của tất cả mọi người đều hiện lên một suy nghĩ như vậy.

......

Tại một cửa hàng lớn nào đó trong thành phố, một lần nữa lại đứng trước tủ kính, đôi giày Chanel vẫn vô cùng hấp dẫn ánh mắt của Phù Nhược Nhi.

Kể từ lần trước, trong lúc vô tình nhìn thấy đôi giày cao gót hàng hiệu màu đỏ kia, cô giống như là bị trúng độc vậy, vô cùng yêu thích nó tới mức không thể nào buông tay được.

Không có việc gì làm thì cô lại đến để nhìn nó, trong lòng tính toán lúc nào thì thẻ credit visa được gửi tới, lúc đó cô sẽ mua nó về.

Nhưng mà, cô đã đợi ở đây một thời gian rồi, cô cũng đã gọi đi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, tại sao vẫn không có ai tới tìm cô? Hơn nữa, thẻ visa này, cũng đã làm hơn một tuần rồi, lại nói là chưa có chữ ký, cũng không biết là đang giở trò quỷ gì, trên người của cô bây giờ cũng không còn bao nhiêu tiền mặt nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là phải ở đầu đường xó chợ rồi.

Lúc này nhân viên bán hàng cũng phát hiện ra cô, nhưng cô ta cũng không hề nở nụ cười mừng rỡ.

Bởi vì Phù Nhược Nhi nhìn vào nét mặt của cô ta có thể nhìn ra được, bởi vì cô ta thấy cô là một con quỷ nghèo kiết xác? Hơn nữa ánh mắt kia thật sự khiến cho người ta không thoải mái, đúng nhân viên bán hàng thích xu nịnh!

Lúc này nhân viên bán hàng đi ra, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười không quá tình nguyện.

“Tiểu thư, hình như cô rất thích đôi giày này?”

Cô gật đầu một cái, “Không sai!”

“Cô vẫn còn là sinh viên à? Giày này không phù hợp với cô lắm, với độ tuổi này của cô, thì chỉ cần một đôi giày vải màu trắng là được rồi.” Nhân viên bán hàng xấu tính nói.

Phù Nhược Nhi vốn không muốn tranh cãi, nhưng vừa nhìn thấy trên mặt của nhân viên bán hàng này có sự khinh thường và giễu cợt, thì cô lại không cam tâm.

“Tiểu thư, đây là thái độ cô phục vụ khách hàng sao?” Bởi vì quần áo mang theo không đủ, lại còn bị rơi mất, trên người cũng không có bao nhiêu tiền mặt, cho nên đồ trên người của cô bây giờ đều là hàng chợ bên đường, thật sự không ngờ sẽ gặp phải ánh mắt như thế này.

“Dĩ nhiên là không phải. Nếu như cô thực sự là khách hàng của tôi, thì tôi sẽ tận tâm tận lực. Nhưng mà....... Cô là khách hàng của tôi sao?”

“Cô!”

Phù Nhược Nhi tức giận không nói nên lời, nhưng lại không thể làm gì.

Ai bảo bây giờ cô không có tiền, nên mới có thể để cho người khác xem thường như vậy.

Nhân viên bán hàng nhìn thấy bộ dạng tức giận nhưng lại không thể làm gì của cô, thì lại càng cười khinh thường hơn.

“Loại hàng hiệu cao cấp này không phải là loại người như cô có thể dùng được, cô vẫn nên ngoan ngoãn đi chợ đêm dạo một chút đi, có lẽ đồ ở đó mới thích hợp với cô.”

“Cô đừng khinh người quá đáng, cho là tôi thật sự không mua nổi!”

“Không phải cho là, mà tôi xác định chắc chắn là cô không thể mua nổi. Nếu như cô mà mua được, tôi sẽ vì bản thân không biết nhìn người mà quỳ xuống thành thật xin lỗi cô. Bây giờ xin cô đừng đứng ở trước cửa hàng làm cản trở giao thông nữa.”

Thời nay vẫn còn có thái độ phục vụ như vậy sao?

Phù Nhược Nhi chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã như vậy đứng im tại chỗ, đôi tay nắm chặt lại, có loại xúc động muốn giết người.

Nhưng mà, sự thật thắng hùng biện.

Cô nhịn lại sự tức giận và uất ức lúc định xoay người rời đi thì có một đôi tay đã khoác lên bờ vai mảnh khảnh của cô.

“Nhược Nhi.”

“Là anh à? Sao anh lại biết chỗ này?” Đáng chết, bị anh ta nhìn thấy một màn này, lửa giận trong lòng của Phù Nhược Nhi lại tăng vọt tới đỉnh điểm.

“Trước tiên đừng động. Vào trong đã, cứ mua thỏa thích đi, đem cả cửa hàng mua luôn cũng không vấn đề, tôi có tiền.” Long Húc Hàng nhíu cặp chân mày anh tuấn lại, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho khách hàng và nhân viên bán hàng ở bốn phía đều có thể nghe thấy được.

Buổi sáng nay công ty có cuộc họp, lúc họp xong Long Húc Hàng chạy đi, trong khoảng thời gian này, hình như anh có thói quen đi theo người nào đó, không ngờ hôm nay lại bắt gặp cảnh tượng như vậy!

“Anh đừng sỉ nhục tôi. Đó là tiền của anh, không phải tiền của tôi.”

“Giữa chúng ta còn phân biệt của tôi của em sao? Đi đi, phải tranh luận vì bản thân mình chứ.”

Đôi mắt của cô trong suốt to tròn nhìn anh, trong đôi mắt anh hiện lên sự khích lệ và ủng hộ khiến cho lửa giận của cô dịu xuống, quay đầu liếc nhìn bộ dạng của nhân viên bán hàng.

Cái gọi là phật tranh một nén nhang, người cãi nhau từng câu.

“Được.”

Nhân viên bán hàng kia sau khi nhìn thấy Long Húc Hàng xuất hiện, thì ánh mắt của cô ta giống như phóng điện thẳng về phía Long Húc Hàng, hình như cô ta vẫn chưa biết, ngay sau đó tin dữ sẽ ập uống đầu của cô ta.

Khi hai người rời khỏi cửa hàng kia thì Phù Nhược Nhi đã thắng lợi đi về, trên mặt cũng mang theo một nụ cười hả hê.

Phía sau lưng, nhân viên bán hàng kia theo yêu cầu của ông chủ, không ngừng quỳ dưới đất nói lời xin lỗi với cô.

Không thèm để ý tới ánh mắt tò mò của người khác, Phù Nhược Nhi cảm giác lần đầu tiên mình được tỏ vẻ như vậy kể từ khi sinh ra.

“Bây giờ mới phát hiện ra, có tiền thật tốt.” Điều này, không phải trước kia không phát hiện ra.

“Nếu như em có một người bạn trai có tiền không phải sẽ tốt hơn sao?”

Ngồi ở Mcdonald"s, thân hình cao lớn và khuôn mặt đẹp trai của Long Húc Hàng, có vẻ như vô cùng đột ngột khi ngồi trong không khí ồn ào như vậy.

Nhưng mà Phù Nhược Nhi lúc này, trước mắt sẽ không chú ý tới ánh mắt của người khác, cô vô cùng hưởng thụ khi anh ở bên cạnh và mang tới cảm giác rất an toàn. leê quý d0n9

Chẳng qua nếu như lời nói của anh là nguồn gốc của uy hiếp và nguy hiểm, vậy thì lại là chuyện khác rồi.

“Bạn trai có tiền cũng không phải là xấu, chỉ là không thích hợp với tôi thôi.” Cô cắn một miếng Hamburger, trên mặt là sự hài lòng.

Bánh Hamburger này thực sự ăn ngon như vậy sao?

Nhìn vẻ mặt của cô giống như được thưởng thức mỹ vị nhân gian, giống nhưu muốn cắn luôn cả ngón tay.

Long Húc Hàng cầm miếng bánh Hamburger lên, hoang mang đánh giá hai miếng bánh mì kẹp một miếng thịt ở giữa.....

“Ăn đi! Ăn rất ngon đó!” Phù Nhược Nhi tốt bụng nói, trong khoảng thời gian này, ngày hôm nay hai người ở chung hài hòa hơn một chút.

Anh cắn một cái. Ừ, cũng không tệ lắm, nhưng mà, cũng không phải là rất ngon, so với tài nấu nướng của A Hoa nhà lão đại, thì thứ này có thể coi như là đồ ăn không tốt cho sức khỏe, nhưng tại sao cô ấy lại ăn ngon miệng như vậy?

“Đừng nói với tôi là anh chưa từng ăn McDonald"s nha.” Nếu như đúng như vậy, thì cô cần phải đem người đàn ông ở trước mặt này xếp vào người cổ đại,

“Tôi vẫn luôn muốn ăn, nhưng mà không có cơ hội thích hợp, sau đó thì cũng thuận theo tự nhiên. Hơn nữa tôi cũng không thích bánh mì lắm.”

“Vậy vì sao anh lại đồng ý đi tới đây?”

“Em thích, không phải sao?” Long Húc Hàng trả lời không chút suy nghĩ.

Một câu nói như vậy khiến cho lòng của cô như dời sông lấp biển, đáy mắt của Phù Nhược Nhi nhìn anh thoáng qua một tia khác thường.

“Có phải anh rất thích đọc tiểu thuyết tình yêu hoặc là xem phim tình cảm không?”

“Tiểu thuyết tình yêu? Không, tôi thích mảng chiến tranh.” Tiểu thuyết tình yêu là dành cho những cô gái nhỏ thích mơ mộng, làm sao anh có thể đọc được chứ.

Đàn ông tiêu chuẩn, thích máu tanh, chém giết, bạo lực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.