Suỵt! Đại Ca Bị Đè Rồi

Chương 112-2: Hiểu lầm (2)




Editor: Heisall

Long Húc Hàng phong độ vươn tay ra trước, cười như không cười nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp trước mắt: "Hân hạnh! Thì ra cô chính là Phó tổng của “Kiệt Sâm” —— Phù Nhược Nhi tiểu thư. Phương thức gặp mặt của cô, rất —— đặc biệt ——"

Nhìn anh vươn ra tay, sắc mặt của Phù Nhược Nhi có chút cứng ngắc, cũng chỉ có thể đưa tay bắt tay anh, khó khăn gian khổ mà nói: "Rất xin lỗi, tôi trịnh trọng tạ lỗi với anh vì hành động vô lễ của tôi vừa rồi. Phạm sai lầm chính là phạm sai lầm, mặc kệ nguyên nhân vì sao, tôi cũng không muốn giải thích nhiều cho hành động sai lầm của mình, chỉ hy vọng anh có thể chấp nhận lời xin lỗi của tôi."

Đôi mắt đen của Long Húc Hàng hiện lên chút tối tăm. Nếu nói trong lòng không có vướng mắc khi bị người ta hiểu thì là giả!

Nhưng cô gái này không những có ngoại hình xinh đẹp rực rỡ, hơn nữa cá tính cũng rất thẳng thắn, trực tiếp nói xin lỗi, anh cũng có chút tán thưởng sự dũng cảm nhận sai lầm này của cô.

"Được, coi như tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô, nếu chỉ là một sự hiểu lầm, cũng không cần thiết phải để nó ở trong lòng. Đúng rồi, có chuyện này tôi rất ngạc nhiên, Phó tổng Phù, vì sao cô lại tự mình hoá trang thành show-girl (là những cô gái mặt đồ hở han nhảy nhót trong những sự kiện) lên sân khấu biểu diễn vậy?"

Khi Trợ lý Chung giải thích thân phận của Phù Nhược Nhi thì anh cũng có chút kinh ngạc, tuy rằng là do tránh né lão đại anh mới chạy đến chi nhánh công ty ở Malaysia này, nhưng đánh giá của anh về công ty hợp tác lần này cũng có chút thấp!

Lão tổng giám đốc của ‘ Kiệt Sâm ’ là một mãnh tướng hiếm có trong giới thương mại ở Malaysia, tuy rằng do tình trạng sức khỏe nên không thường xuất hiện tại công ty, nhưng công ty vẫn liên tiếp vươn lên cao, mà tin đồn nói rằng từ mấy năm trước cháu gái của ông ta đã từ cấp bậc dưới chót đi lên, năng lực làm việc xuất sắc, trong ba năm ngắn ngủi đã ngồi lên được vị trí Phó tổng giám đốc này!

Không ngờ lại là cô gái trước mắt này! Long Húc Hàng âm thầm quan sát cô, cô không giống với những thiên kim tiểu thư gia đình giàu có, chẳng những rất hung dữ, mà còn rất đáng yêu, hơn nữa làm việc rất nghiêm túc, vì đạt tới mục đích sẽ dốc toàn lực ứng phó, không phải chỉ biết đi dạo phố điên cuồng mua sắm.

Nhưng đáng tiếc, cũng không phải là “món ăn dịu dàng mềm mại” mà anh ưa thích, nếu không, một cô gái xuất sắc như thế, có lẽ anh sẽ không nhịn được mà xuống tay!

Trong mắt Phù Nhược Nhi tràn đầy bất đắc dĩ: "Chuyện này nói ra rất dài dòng, bởi vì đại diện của công ty hợp tác với chúng tôi kiên quyết đưa bốn cô gái show­girl đến Đào Viên chạy sô, kết quả bị mắc lại trên đường cao tốc không về được, mà tôi lại không thể để cho cuộc triển lãm bị bỏ trống, cho nên mới phải tự mình ra sân. Rất xin lỗi, hôm nay thật sự đã khiến Tổng giám đốc long chê cười rồi."

Long Húc Hàng sảng lãng cười to: "Ha ha, không sao! Tôi không phải đã nói, đây chỉ là một sự hiểu lầm sao? Thật ra thì tôi nên sớm tới thăm người phụ trách của quý công ty một chút, nếu như trước đó đã gặp mặt, thì hôm nay cũng sẽ không gây cái chuyện xấu hổ này rồi."

Trợ lý Chung cũng vội vàng nhảy ra xoa dịu không khí, đi theo cười ha ha.

"Ha ha ha, hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm mà thôi, cởi bỏ được là tốt rồi, bộ phận thiết kế chuyên nghiệp của tập đoàn ‘ Huyền Vũ ’ đã nổi tiếng toàn cầu, mỗi một lần đưa ra thiết kế đều nhận được lời khen ngợi không dứt, đạt được nhiều thành công, thế mà Tổng giám đốc Long vẫn nghiêm túc và có trách nhiệm như thế, lại tự mình ngàn dặm xa xôi chạy đến Malaysia, thật sự khiến chúng tôi cảm thấy kính phục! Thật là vinh vạnh."

Nghe xong lời nói của trợ lý Chung, cảm xúc của Phù Nhược Nhi càng thêm rớt xuống, gương mặt nóng lên, cô biết mình thật sự đã mắc lỗi lớn rồi, ai biết mới kéo một cái, liền kéo trúng người đứng đầu!

Nhưng, hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Long Húc Hàng cũng phải chịu trách nhiệm, ai bảo hôm nay anh ta mặc đồ gì không mặc, lại mặc áo cùng màu với tên háo sắc chứ!

Nghĩ mình là diễn viên điện ảnh à, đẹp trai đến mức vừa ra khỏi cửa sẽ đưa tới bạo động hả? Hừ!

Trợ lý Chung nói: "Tổng giám đốc Long, tối hôm nay vào lúc bảy giờ, công ty “Kiệt Sâm” chúng tôi muốn tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thật lớn tại ‘khách sạn XX’, để khích lệ các nhân viên đã vất vả làm việc, lần này rất vui khi được hợp tác cùng ‘ Huyền Vũ ’, rất hân hạnh được đón tiếp anh đến tham dự."

Long Húc Hàng nhìn Phù Nhược Nhi một cái, nụ cười sâu xa phức tạp.

"Cảm ơn lời mời của quý công ty, nhưng tiếc quá, tối nay tôi lại có việc nên không thể đi được."

Đối phương cũng đã nói như vậy, Phù Nhược Nhi không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng duy trì khuôn mặt tươi cười.

"Dĩ nhiên. Nếu Tổng giám đốc Long còn có chuyện quan trọng, vậy cũng đừng để chúng tôi làm trễ nãi công việc của anh. Trợ lý Chung, phiền ông thay tôi tiễn Tổng giám đốc Long."

Đợi hai người đàn ông này rời đi, nụ cười trên mặt Phù Nhược Nhi liền tắt ngấm trong nháy mắt, cả người chán nản nằm ở trên bàn.

"Tôi xong rồi, xong rồi, xong rồi ~~ Á Mai, hôm nay tôi rất xấu hổ có đúng không? Lại gây ra chuyện cười lớn như vậy, còn bắt lấy Long Húc Hàng vừa la vừa mắng, coi người ta như tên háo sắc mà mắng xối xả, còn uy hiếp sẽ xử anh ta theo pháp luật nữa chứ...... Ôi, không biết anh ta có hủy bỏ hợp tác với chúng ta không nữa, nếu như vậy, chắc chắn ông nội sẽ lại không yên tâm mà chữa bệnh! Làm thế nào đây ——"

Á Mai cố gắng an ủi cô: "Phó tổng, chuyện không nghiêm trọng như thế đâu! Vừa rồi hình như vị Tổng giám đốc đó cũng không tức giận hay sao? Hơn nữa, cô ở trên sân khấu bị người ta chụp trộm, đương nhiên sẽ vừa tức vừa giận rồi! Vừa hay Tổng giám đốc Long đó lại mặc quần áo giống với tên háo sắc, cho nên cô nhận lầm người cũng là chuyện khó tránh khỏi."

"Hơn nữa, tôi thấy vị Tổng giám đốc Long chắc cũng là người tốt, theo tôi thấy anh ta chắc hẳn là một người thẳng thắn, lòng dạ rộng rãi!"

Thẳng thắn? Lòng dạ rộng rãi? Những lời này khiến Phù Nhược Nhi cảm thấy rất chói tai, liễn bĩu môi.

Chắc chắn không phải như vậy! Mặc dù cái người Long Húc Hàng đó luôn miệng nói anh ta không ngại, giống như anh ta là người rất khoan dung độ lượng, nhưng cô lại cảm nhận được trong ánh mắt anh ta nhìn cô mang theo một sự đùa giỡn, anh mắt đó cười như không cười rất phức tạp khiến cô lo lắng, giống như có thể hiểu rõ tất cả, khiến cho cô có loại cảm giác không che giấu được điều gì, cô cảm thấy mình ở trước mặt anh ta giống như biến thành “người trong suốt” vậy, gần như bị cặp mắt sắc bén kia nhìn thấu.

Cô ảo não chửi thầm: "Đáng chết! Cho dù mình có trách lầm anh ta, nhưng mình cũng đã rất thành tâm nhận lỗi rồi, còn để ý đến ánh mắt của anh ta làm gì chứ, chẳng lẽ anh ta có cảm tình với mình à? Phù Nhược Nhi, tỉnh táo, tỉnh táo lại đi! Mày không thể cảm tính như vậy được, không nên tùy tiện bị người khác ảnh hưởng!"

Cô liều mạng lắc đầu, hy vọng có thể hất những cảm giác quái dị này ra khỏi đầu. Cô ghét bản thân mình khi không thể kìm chế được tâm tình, lại càng không cho phép mình để ý đến một người xa lạ!

Đúng vậy, người xa lạ.

Mặc dù trong tương lai "Đa truyền thông Kiệt Sâm" cùng "tập đoàn Huyền Vũ" rất có thể sẽ có quan hệ hợp tác chặt chẽ, nhưng giữa bọn họ, ngoại trừ công việc, thì chính là người xa lạ.

Cô tự động viên mình ——

Cố gắng lên, Phù Nhược Nhi! Phải quên toàn bộ chuyện hoang đường ngày hôm nay đi! Dù sao mày cũng đã xin lỗi rồi, không cần vì những chuyện này mà tự làm khổ mình. Về phần cái người Long Húc Hàng đó...... Hừ, dù sao tương lai cũng sẽ không gặp mặt, mình mới lười phải quan tâm anh ta đang nghĩ cái khỉ gió gì trong lòng!

Trương Á Mai nhìn sắc mặt cô vẫn khó coi như cũ, quan tâm an ủi: "Phó tổng, cô rất để ý đến chuyện này sao? Tôi thật sự cảm thấy chuyện này không tệ như vậy đâu, cô không cần để ở trong lòng."

Phù Nhược Nhi thở dài nói: "Á Mai, cô đừng an ủi tôi nữa, tôi biết rõ mình đang làm chuyện này rối nùi lên. Cô xem, cái người Long Húc Hàng đó căn bản không chịu chấp nhận lời mời của chúng ta, đến tiệc chúc mừng cũng không chịu nể mặt tham gia."

"Nhưng không phải anh ta nói còn có công chuyện sao?"

Phù Nhược Nhi cau mày nói: "Ai biết anh ta nói thật hay giả chứ? Dù sao, tôi có thể cảm nhận được, anh ta còn rất ghi hận chuyện tôi coi anh ta như tên háo sắc, cho nên mới không chịu nể mặt đến dự tiệc chúc mừng của chúng ta."

"Nhưng nếu quả thật như vậy, thì chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác! Đuối lý chính là chúng ta, chẳng lẽ còn phải bắt chúng ta đuổi theo đến công ty của người ta để nói xin lỗi sao?"

Trương Á Mai chỉ thuận miệng nói ra, nhưng Phù Nhược Nhi ở bên cạnh lại rơi vào trong suy tư!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.