Sương Trên Nghiên Mực

Chương 2




Trì Nghiên và Thời Lẫm là bạn bè với nhau. Điểm khác biệt là vị này mới là ông cố nội thật sự. Hắn là con trai một nhà họ Trì.

Tính cách hai người họ đều ngang tàng nhưng Trì Nghiên hay khoe khoang và bừa bãi hơn, đã ngông cuồng còn bướng bĩnh, quan hệ xã giao cũng nhiều. Tôi miễn cưỡng lắm mới bước được một chân vào hàng ngũ quen biết của hắn.

Tôi có tham gia vào lễ trưởng thành của Trì Nghiên. Chàng trai mười tám tuổi lười biếng đứng dựa vào lan can, trên người mang hơi thở đan xen giữa thiếu niên và đàn ông trưởng thành, tự do thoải mái mà tràn đầy dục vọng, thật sự vô cùng nổi bật.

“Hôn sướng không? Sờ đâu đấy? Cần tôi dắt tay chỉ đường cho em không? Tôi không sạch sẽ lắm đâu, em nói xem phải làm sao bây giờ?”

Tôi chỉ bị vấp chân té ngã thôi, mặt đỏ tai hồng xin lỗi hắn trối chết.

Hắn nhướng mày nhìn tôi: “Chỉ vậy thôi à?”

“Không thì... tôi giới thiệu bạn gái cho anh?”

Hắn suy tư: “Được đó.”

Buổi tối mười hai giờ ngày hôm sau, tôi gặp hắn ở cửa hàng tiện lợi. Hắn xách theo một hộp ba con sói có kích cỡ nhỏ nhất. Tôi không khỏi nhớ lại lời mọi người đồn đãi.

Trì Nghiên không "được" lắm.

Tôi sợ bị diệt khẩu, từ đó cứ thấy hắn là trốn. Không bao lâu sau thì tôi và Thời Lẫm hẹn hò. Có lẽ Trì Nghiên sợ tôi chọc thủng bí mật của hắn nên không thèm chào hỏi nhau nữa, kể cả Thời Lẫm cũng bị tôi liên lụy.

Bây giờ gặp lại, chúng tôi xa lạ như người qua đường. Trong xe bật điều hòa, nhiệt độ trên người ấm dần lên làm tôi cảm giác như vừa mới được tái sinh.

“Thật sự cảm ơn anh nhiều lắm, hôm nào tôi mời anh ăn bữa cơm nhé.”

“Hắn đâu?” Trì Nghiên lái xe, khớp ngón tay trên vô lăng trắng bệch.

Tính tình hắn thay đổi thất thường, tôi không biết bản thân đã nói sai cái gì mà chọc hắn không vui nữa rồi.

“Chết hay què? Hơn nửa đêm mà Thời Lẫm ném em lại trên núi một mình thế à?”

“Không phải...”

“Thích hắn tới vậy sao?” Trì Nghiên không kiên nhẫn ngắt lời tôi, dẫm lên chân ga làm khung cảnh hai bên cửa sổ lướt về sau nhanh dữ dội.

“Còn nói đỡ cho hắn? Nếu tôi không đi ngang qua đây thì sẽ có hậu quả như thế nào, em có nghĩ tới chưa?”

Tôi không nói đỡ cho Thời Lẫm. Tôi chỉ thấy khó mở lời chuyện bạn trai bỏ rơi mình vì người con gái khác. Đâu phải chỉ có một lần này, tôi chẳng khác gì con chó chờ đợi hắn, lần nào cũng lựa chọn tha thứ cho hắn.

Điện thoại reo vang, tôi vội vàng kiểm tra thử. Nháy mắt nhìn thấy mấy dòng tin nhắn rác thì lòng dạ lạnh băng. Đến lúc này rồi mà tôi vẫn giữ hy vọng xa vời.

Tôi cài số Thời Lẫm làm người liên hệ khẩn cấp. Lúc nãy gặp phải nguy hiểm, tôi ấn vào cuộc gọi khẩn cấp, tin nhắn cầu cứu và định vị cũng tự động được gửi cho hắn. Đã hơn một giờ mà hắn không hề gọi điện lại, một dòng tin nhắn cũng không có.

Tôi ôm dạ dày đau âm ỉ: “Có nghĩ tới, cho nên tôi không cần loại bạn trai rác rưởi đó nữa.”

Lúc quay về nội thành đã là mười giờ sáng. Tôi ngủ quên trong xe, áo vest Trì Nghiên trùm lên người tôi, bên trên có mùi gỗ rất nhẹ.

“Tỉnh?” Giọng nói trầm thấp vang lên: “Điện thoại kêu liên tục.”

Tôi móc ra nhìn lướt, pin còn ba phần trăm, cuộc gọi nhỡ năm mươi tám, ngoài ra còn một đống tin nhắn. Không chỉ có Thời Lẫm mà một ít bạn bè khác nữa.

[Trình Ninh em đang ở đâu? Thấy tin nhắn gọi lại cho anh ngay.]

[Trình Ninh, trò đùa này không vui, nhận điện thoại ngay đi!]

[Xin lỗi em, xin lỗi em mà Ninh Ninh, anh không có cố ý làm lơ tin nhắn của em, làm ơn trả lời anh đi được không?]

Tôi mờ mịt cả người. Trì Nghiên bấm điện thoại vài cái rồi đưa cho tôi xem. Có một tin tức được lên hot search ở trang Đồng Thành. ( Trang web rao vặt 58(.)com nổi tiếng ở TQ)

“Cặp tình nhân đi ngắm mặt trời mọc, sau khi tách ra thì cô gái lạc đường rơi xuống núi, đến nay chưa rõ tung tích.”

Trùng hợp làm sao, địa điểm chính là chỗ tôi và Thời Lẫm đi ngắm mặt trời mọc. Hơn nữa ở hiện trường có balo bị đánh rơi. Thì ra hắn cho rằng tôi đã xảy ra chuyện.

Thời Lẫm lại gọi điện tới, tiếng chuông thúc giục người ta bắt máy nhưng tôi vẫn bất động.

“Không nghe à?”

“Nếu tối hôm qua không có anh, có lẽ tôi đã xảy ra chuyện rồi. Một khi đã như vậy thì coi giả thành thật đi, để hắn cho rằng tôi đã chết rồi cũng hay.”

Bám dính lấy hắn lâu như vậy, tôi chịu hết nổi rồi. Tôi muốn hướng tới cuộc sống không còn Thời Lẫm nữa. Đương nhiên là tôi cũng hy vọng hắn hối hận.

“Hắn gần như xới tung quận Giang Thành lên vì em. Còn lao lên núi đào từng tấc đất một để tìm em, tôi đoán là bây giờ hắn còn chưa xuống núi đâu. Em thật sự không muốn liên lạc với hắn sao?”

Đoạn tình cảm giữa tôi và Thời Lẫm đều do tôi đơn phương chủ động là nhiều. Hắn luôn thể hiện thái độ tự nhiên như thường, cho tới nay người lo được lo mất chỉ có mỗi mình tôi mà thôi.

Tôi đã từng ngóng trông hắn có thể nhìn tôi nhiều thêm một chút. Bây giờ ý nguyện đạt thành, tôi lại không muốn thế nữa.

“Không cần đâu.”

“Thật nhẫn tâm.” Không biết có phải ảo giác hay không, lúc Trì Nghiên nói câu này thì khóe môi cong lên.

Tôi cười chua xót: “Nếu như anh có cơ hội, không đúng, anh nhất định không có cơ hội trải nghiệm cảm xúc của tôi lúc này.”

“Chưa chắc.” Trì Nghiên nhìn tôi: “Từng bị người ta đối xử không ra gì có tính không?”

...

Đến lúc quay về phòng trọ tôi mới suy nghĩ rõ ràng. Tuy nói bây giờ Trì Nghiên không có liên hệ gì với Thời Lẫm nữa, nhưng hai người họ quen biết từ nhỏ, liệu hắn có tiết lộ chuyện tôi vẫn còn sống cho Thời Lẫm hay không?

Nghĩ tới nghĩ lui, tôi gọi điện cho Trì Nghiên. Rất lâu sau hắn mới bắt máy.

“Này.”

“Trình Ninh?”

Tôi hơi ngạc nhiên, hắn vậy mà biết số của tôi. Chắc là hắn đang ở quán bar, âm thanh nhạc heavy rock lớn muốn thủng cả tai.

“Chuyện của tôi ấy, anh đừng nói với Thời Lẫm được không?”

“Chuyện gì? Chuyện giả chết à?” Hình như Trì Nghiên đi ra ngoài rồi, âm thanh bên kia không còn ồn ào như trước nữa.

“Không nói thì tôi có được lợi gì không?”

Trì Nghiên muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tôi không nghĩ ra bản thân có thứ gì lọt nổi vào mắt hắn.

“Vậy anh muốn gì?”

“Ghi nợ lại trước, hôm nào tìm em tính sổ sau.”

Hắn ngắt máy, tôi tiện tay nhấn xem nhật ký cuộc gọi. Có rất nhiều cuộc gọi nhỡ xuất hiện, mẹ tôi chỉ gọi có một lần, còn có vài tin nhắn thoại từ bà.

“Con muốn ép chết cô Khương mới vừa lòng hả? Con chỉ bỏ lỡ một lần ngắm mặt trời mọc thôi, còn cô Khương đang phát bệnh kia kìa. Để Thời Lẫm về chăm sóc cô Khương có gì không được? Con còn dám đòi chết đòi sống nữa à?”

“Con vừa lòng chưa. Thời Lẫm bỏ rơi cô Khương, lục tung cả thành phố để tìm con rồi đấy. Cô Khương đang êm đẹp, tại con mà cảm xúc cô ấy không ổn định, uống thuốc vào phòng cấp cứu luôn rồi. Nếu như cô ấy xảy ra chuyện thì con có mười cái mạng cũng không đền nổi. Nhanh chân chạy về đây nhận lỗi với cô Khương ngay!”

Thấy không, đó là mẹ tôi đấy. Có lẽ ngày nào đó tôi thật sự gặp chuyện không lành, bà cũng cho là tôi đang làm mình làm mẩy mà thôi.

Từ lúc nào mà bà không còn yêu tôi nữa? Hình như là từ khi bà làm bảo mẫu cho nhà họ Khương.

Tôi và Khương Dĩ Nhu có xung đột, bà không phân biệt đúng sai, vĩnh viễn bắt tôi xin lỗi Khương Dĩ Nhu vô điều kiện.

Tôi và Khương Dĩ Nhu bằng tuổi nhau, nếu tôi thi thố có thứ hạng cao hơn thì cha Khương Dĩ Nhu sẽ cảm thấy thất vọng với con gái ông. Cho nên mặc dù thành tích của tôi rất tốt, mẹ tôi chưa bao giờ cho phép tôi đạt điểm cao hơn Khương Dĩ Nhu.

Lúc thi đại học tôi dùng hết khả năng, không chịu cố ý làm sai nữa. Tôi đạt 708 điểm, vốn nên là chuyện đáng để chúc mừng. Nhưng vì Khương Dĩ Nhu thi điểm kém nên mẹ tôi không cho tôi khoe khoang với ai, thậm chí còn bảo tôi đăng ký vào trường đại học bình thường thôi. Bà sợ tôi kích thích Khương Dĩ Nhu.

Lần đó tôi cãi với bà một trận lớn.

Một mình tôi ra ngoài thuê phòng trọ nhỏ, bắt đầu đi làm công ngoài giờ. Cộng với học bổng, bốn năm đại học tôi chưa từng hỏi một đồng tiền sinh hoạt nào từ mẹ, bà cũng chưa bao giờ tới thăm tôi.

Sau đó nữa thì tôi hẹn hò với Thời Lẫm. Mẹ rốt cuộc tới nhìn tôi. Lòng tôi vui lắm, nghĩ là bà đã nhớ tới đứa con gái này rồi. Ai ngờ bà còn quá đáng hơn xưa.

“Trình Ninh, con là người thứ ba à? Con mất liêm sỉ rồi sao. Con không được cướp bạn trai cô Khương, lập tức chia tay với Thời Lẫm cho mẹ.”

“Con là người làm, cô Khương là chủ, con làm sao so được với cô Khương? Con không xứng với Thời Lẫm hiểu không?”

“Mẹ nói con rồi, đừng có tranh giành với cô Khương nữa. Cô ấy nói gì thì nghe nấy, con nghe tai này lọt qua tai khác hả?”

Bà không giống mẹ tôi, bà giống mẹ Khương Dĩ Nhu hơn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.