Edit: Tịch Ngữ
“Lẽ nào, Sâm không có chuyện gì nói với em à?” Lâm Tâm Nguyệt cười cực kì dịu dàng, ưu nhã với anh, bình tình hỏi: “Giữa vợ chồng không phải nên thẳng thắn với nhau à?”
“Đều là một số chuyện nhỏ, anh nhờ anh Bác sắp xếp một ít công việc tương văn chức sự cho em thôi!” Đáy mắt Cổ Trạch Sâm lóe sáng, mang theo nụ cười hiền hậu chuyển đề tài: “Em sẽ không giận anh không hỏi trước em mà làm chứ? “
Lâm Tâm Nguyệt không có trả lời câu hỏi của anh, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt mang theo ý cười, anh cứ bịa chuyện đi, bịa chuyện đi…
Cổ Trạch Sâm bị ánh mắt khinh bỉ của cô làm đổ mồ hôi. Cuối cùng, không chống đỡ được mà đầu hàng, cúi đầu cười khổ, giọng nói có chút bất đắc dĩ: “Biết ngay là không lừa được em mà.”
“Anh quên bà xã của anh giỏi nhất là đoán ý qua lời nói và sắc mặt sao?” Lâm Tâm Nguyệt nắm lấy tay Cổ Trạch Sâm, mười ngón tay giao nhau, nhìn chằm chằm anh, giọng nói bình tĩnh khiến người ta hết sức an tâm: “Chúng ta là vợ chồng, không phải chúng ta đã nói mặc kệ có chuyện gì cũng phải cùng nhau đối mặt sao, cho nên anh không thể ích kỉ đem em đẩy ra ngoài. Mặc dù, bà xã anh có chút trẻ con, có chút mơ hồ, có chút quên trước quên sau, nhưng không phải là kẻ ngây ngô, khờ khạo. Em học tâm lí nhiều năm như vậy đâu phải vô ích. Anh và anh hai mắt qua mày lại, cộng thêm ông nội và chú Lâm kinh sợ, nếu không còn không nhìn ra, chẳng phải em nên đi tìm thầy ‘chịu đòn nhận tội’ à.” Vốn là bầu không khí xúc động, động tình lại bì lời nói nghịch ngợm của Lâm Tâm Nguyệt phá tan.
Cổ Trạch Sâm nâng mắt lên nhìn vào bà xã, khẽ thở dài, anh biết không thể gạt bà xã. Rõ ràng là chuyện muốn lừa gạt cũng không lừa được, lập tức kéo vào bã xã vào lòng, nhẹ giọng nói: “Anh cũng không muốn gạt em, nhưng anh thật sự không hi vọng em lo lắng mà ảnh hưởng đến em và con.”
“Sâm, em biết anh lo lắng cái gì, nhưng anh cũng phải tin tưởng, em không phải là người yếu ớt như vậy, em có thể tự chăm sóc cho mình và con.” Lâm Tâm Nguyệt thả lỏng tựa vào lòng Cổ Trạch Sâm, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp, đáy mắt hiện lên sự kiên định chưa từng có.
“Chuyện xe của ông nội gặp tai nạn không phải là chuyện ngoài ý muốn. Có người động tay động chân, dựa vào dấu vân tay anh Bác tìm được, xác thực là của Lương Vân Nhi, nhưng lúc đó em đột nhiên té xỉu, mọi người lo lắng em bị kích thích, cho nên mới quyết định tạm thời không cho em biết. Ngoài ra, hôm nay chúng ta trở về, ở bãi đậu xe, anh hai đến chỗ phát ra âm thanh phát hiện chai a- xít sun-phu-rit bị vỡ.” Cổ Trạch Sâm không lay chuyển được kiên trì của Lâm Tâm Nguyệt, nói thật, về phần người nào đó cuồng em gái đã cảnh cáo, Cổ Trạch Sâm gật đầu bày tỏ ở trong lòng: Anh vợ gì đó đều là mây trôi, bà xã cùng con mới là quan trọng.
“Các anh nghi ngờ chai a- xít sun-phu-rit kia có liên quan đến Lương Vân Nhi?” Lâm Tâm Nguyệt nằm trong lòng Cổ Trạch Sâm hơi ngẩng đầu lên, hỏi.
“Ừ, dù sao thì cũng quá trùng hợp, anh đã báo tin cho bộ pháp chứng qua đó, có lẽ sẽ nhanh được có kết quả, nhưng mà anh lo lắng mục tiêu của ả ta chuyển qua người em.” Cổ Trạch Sâm dúi đầu Lâm Tâm Nguyệt vào hõm vai mình, buồn buồn nói chuyện, trong giọng nói mang theo sự lo lắng và sợ hãi nồng đậm.
“Anh phải tim sếp Cao và Bell sẽ nhanh chóng bắt được Lương Vân Nhi, huống hồ không phải có anh ở bên cạnh em rồi sao, em biết anh nhất định không để em và con có chuyện đâu.” Giọng điệu an ủi mang theo sự tin tưởng và kiên định không thể phá vỡ, thành công khiến trái tim thấp thỏm của Cổ Trạch Sâm bình tĩnh lại.
Hiện tại đối với Cổ Trạch Sâm, Lâm Tâm Nguyệt và đứa bé là sinh mạng của anh. Ngay cả bản thân anh cũng không biết nếu họ xảy ra chuyện, anh có thể thật sự suy sụp hay không, anh chỉ biết người phụ nữ trong ngực anh chính là người anh yêu thương, quý trọng, cưng chìu suốt cả cuộc đời này.
Quả thực, sau khi Cổ Trạch Sâm suy nghĩ thầm trong lòng xong, liền đem Lâm Tâm Nguyệt cưng chìu lên trời. Mấy ngày nay, cuộc sống Lâm Tâm Nguyệt y hệt như sâu gạo, cơm đến há mồm, quần áo đén chìa tay ra. Trên thực tế, cô rãnh rỗi đến sắp phát điên, theo lí mà nói, lấy tính cách ‘trạch’ của cô phải vui vẻ như cá gặp nước, vui quên trời đất mới đúng, nhưng điều kiện tiên quyết là không có vị bảo mẫu mới nhậm chức – Cổ Trạch Sâm.
Vì vậy, trong tổ ấm nhỏ của Lâm Tâm Nguyệt và Cổ Trạch Sâm thường xuất hiện mấy hình ảnh hào hòa này:
♥ Hình ảnh thứ nhất:
Lâm Tâm Nguyệt mang nhiệt huyết dâng trào muốn xem đại tác phẩm mới nhất của ông xã mình, ngồi trên giường vừa cầm quyển sách, còn chưa kịp mở ra, quyển sách đã chạy lên tay Cổ Trạch Sâm, Cổ Trạch Sâm cười tủm tỉm nói: Sách này máu me đầm đìa rất nhiều, không thích hợp để em xem, đổi quyển sách dưỡng thai cho Lâm Tâm Nguyệt, bắt đầu dường thai với bà xã. Sau một hồi phản đối vô hiệu quả, Lâm Tâm Nguyệt chuẩn bị làm mẹ rất đáng thương gào rít ở trong lòng. Hiện tại em mới mang thai một tháng thôi à, dưỡng thai có phải hơi sớm không!?
♥ Hình ảnh thứ hai:
Mỗi ngày ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn. Lâm Tâm Nguyệt cũng sắp giống con vật nào đó, nhàn rỗi buồn chán lên mạng, kết quả còn chưa mở máy vi tính, liền tuyên cáo thất bại. Nguyên nhân, bác sĩ Cổ vĩ đại của chúng ta cấp tốc rút dây điện. Lí do, tia bức xạ rất lớn, không tốt cho thai nhi.
Thực sự hết cách, Lâm Tâm Nguyệt không thể làm gì khác hơn chính là cầm một ít hồ sơ án kiện xem, kết quả chưa kịp mở, đã bị Cổ Trạch Sâm trực tiếp đóng gói vứt xuống nhà Cao Ngạn Bác ở lầu dưới, đối với ánh mắt hoài nghi của Cao Ngạn Bác, Cổ Trạch Sâm vứt một lại một câu với anh em tốt: Bà xã của em phải dưỡng thai, không thể mệt nhọc được. Bỏ lại Cao Ngạn Bác câm nín nhìn trần nhà tự hỏi.
Vì thế, trong cuộc sống khổ ép không máy vi tính, không có sách, không có công việc, không có tự do… Lâm Tâm Nguyệt buồn bực! Nhưng, bi thúc giục nhất chính là ngày ngày đều có cơm đưa canh nóng, nóng hôi hổi.
Im lặng không phải là cái chết, mà là đang bùng lên trong im lặng. Mỗi khi Lâm Tâm Nguyệt chuẩn bị mài đao soàn soạt, sắp sửa bùng nổ, Cổ Trạch Sâm dùng ánh mắt chưa chan tình cảm, nuông chìu nhìn cô. Lửa giận sôi sục trong lòng Lâm Tâm Nguyệt bị nhu tình như nước của anh dập tắt. Nhất thời ở trong lòng, Lâm Tâm Nguyệt tuôn hai dòng nước mắt cá sấu: Làm sao cô lại bi thúc giục như vậy, tại sao cô đáng thương như vậy. T^T
Cuộc sống hài hoa như thế cuối cùng bị sự xuất hiện của Lương Tiểu Nhu và Lâm Đinh Đinh phá vỡ. Lúc này, ánh mắt Lâm Tâm Nguyệt nhìn bọn họ chính là lưng tròng lệ nóng. Lúc mở cửa cho các cô ấy vào, Cổ Trạch Sâm còn mặc tạp dề, thoạt nhìn có dáng vẻ người đàn ông tốt biết làm việc nhà. Các cô kinh ngạc nhìn Cổ Trạch Sâm chăm sóc Lâm Tâm Nguyệt chu đáo, lập tức bình tĩnh lại. Không thể không nói, năng lực thích ứng rất cao.
Lương Tiểu Nhu và Lâm Đinh Đinh mắt lạnh nhìn Lâm Tâm Nguyệt, từ lúc các cô vừa ngồi xuống thì cô nàng này liền bùm bùm nói về cuộc sống dưỡng thai ‘bi thúc giục’ của mình. Trong đầu hai người liền có chung nhận thức: Người phụ nữ này đang khoe khoang.
Thế nhưng, hai người bọn họ có thầm hâm mộ, ghen tị, oán hận cỡ nào thì cũng không có biện pháp, ai kêu bạn trai của mình không có cố gắng. Sau khi trút hết bực tức, Lâm Tâm Nguyệt cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, lại nhìn Lương Tiểu Nhu và Lâm Đinh Đinh phát ra oán khi nồng đậm, cô hơi híp mắt, mím môi cười, rất vừa lòng uống trà mà ông xã đưa tới. Quả nhiên, đem vui sướng xây dựng trên niềm đau của người khác là chuyện khoan khoái nhất trên đời. Lâm Tâm Nguyệt xả hết buồn phiền trong những ngày qua, cảm thấy uống một hớp trà cũng đặc biệt thơm.
Cổ Trạch Sâm ngồi bên cạnh Lâm Tâm Nguyệt biết, mấy ngày nay bà xã nhất định buồn sắp hỏng rồi, đáy mắt lộ ra cưng chìu, rất hài lòng nhìn bà xã trút hết buồn phiền. Tóm lại, phụ nữ có thai cần phải giữ tâm trạng vui vẻ, đáng thương cho Lương Tiểu Nhu, Lâm Đinh Đinh nối tiếp Dương Dật Thăng tới thăm người nào đó, đều bị tên thê nô Cổ Trạch Sâm bán đứng hết.
Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, chuông cửa lại vang lên. Cổ Trạch Sâm rất có trách nhiệm đứng dậy đi mở cửa, cửa vừa mở liền nghe âm thanh to lớn của Dương Dật Thăng vang lên.
“Cánh tình yêu nóng hổi một trăm phần trăm đưa cấp tốc tới đây!!!” Dương Dật Thăng cười hì hì, giơ bình giữ ấm trong tay lên.
“Chẳng lẽ cậu chỉ có một câu quảng cáo này thôi à, có thể đổi mới một chút không vậy?” Cổ Trạch Sâm im lặng nhìn cái kẻ ngày nào cũng đến nhà mình báo danh, mở rộng cửa liền nói mỉa, người có tính tình nhẫn nại nhiều cũng không nhịn được phải oán trách: “Dù cậu nói không chán, nhưng tôi nghe cũng ngấy rồi.”
“Oah! Đại ca, anh có nhiều yêu cầu quá đi, tôi đưa canh miễn phí tới đó nha!” Dương Dật Thăng nghe vậy, chậm rãi đi tới, tự động tự giác buông bình giữ nhiệt xuống, khóe môi nhếch lên, cười đùa nói, mà khi nhìn đến biểu hiện của người nào đó càng vui sướng hơn.
Lâm Tâm Nguyệt vừa nghe thấy tiếng của Dương Dật Thăng, nụ cười trên môi liền cứng lại, thờ ơ nhìn qua, sau đó quay đầu không đếm xỉa: Tôi không thấy gì hết, tôi không thấy cái bình giữ nhiệt màu trắng!
“Ivan, anh cũng tới đây à.” Lương Tiểu Nhu và Lâm Đinh Đinh thấy Dương Dật Thăng đều chào hỏi.
“Ôi chao, sao hai người cũng ở đây?”
“Hôm nay bọn tôi thấy không có việc gì làm, liền đến thăm Tâm Nguyệt một chút.”
“À, Bell có tới không?” Dương Dật Thăng nhìn trái ngó phải không thấy bóng dáng Mã Quốc Anh, không khỏi thất vọng.
Nghe Dương Dật Thăng mở miệng hỏi Mã Quốc Anh, ba cô nàng liền ngửi được mùi JQ, đồng loạt đưa mắt nhìn Dương Dật Thăng. Quả nhiên, nhiều chuyện là thiên tính của phụ nữ, vốn dĩ Lâm Tâm Nguyệt đã hoài nghi hai người này có JQ, thế nhưng cô nhìn như thế nào cũng thấy quan hệ của hai người bọn họ trong đến không cần nhảy sông Hoàng Hà cũng sạch. Mà lúc này, Dương Dật Thăng thắc mắc, khiến lửa nhiều chuyện trong lòng Lâm Tâm Nguyệt dâng cao, ranh mãnh cười nhạo Dương Dật Thăng: “Sếp Cao và Tiểu Cương cũng không có tới, sao anh chỉ hỏi Bell thôi vậy?”
“À không có gì, anh chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Dương Dật Thăng đối mặt với ánh mắt lòe sáng của ba bà tám, mới biết mình lơ đễnh lỡ miệng nói suy nghĩ ở trong lòng ra. Đành cười gượng chuyển đề tài: “Được rồi, canh sắp nguội rồi, tranh thủ còn ấm mà uống đi.” Dương Dật Thăng không những có đầu óc biết xoay chuyển nhanh, mà còn học được cách gây họa, liền dẫn lên người Lâm Tâm Nguyệt.
Dương Dật Thăng vừa nói thế, Lâm Tâm Nguyệt liền dùng ánh mắt sắc lẻm như đao phóng về phía anh, Dương Dật Thăng cười rất vô tội, thầm nghĩ: Tâm Nguyệt, không phải anh cố ý, nói cho cùng thì sớm muộn gì em cũng phải uống. Coi như giúp anh một tay, trước tiên dời lực chú ý của bọn họ, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa.
“Vừa nãy tôi nghe nói canh tình yêu gì hả?” Lương Tiểu Nhu ngắm cái bình giữ nhiệt, nhớ tới thái độ kỳ cục của Lâm Tâm Nguyệt, cố tình hỏi lớn.
“À, cô nói cái này hử, đây chính là canh bổ do cô của tôi tự mình nấu cho Tâm Nguyệt.” Dương Dật Thăng ngầm hiểu đáp lời, đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
“Mỗi ngày đều nấu à?” Lâm Đinh Đinh làm bộ kinh ngạc, biết rõ còn hỏi, đãi ngộ của chị cô trong những ngày gần đây cố rất rõ.
“Đúng vậy! Ai kêu chồng của cô ấy là đại ca của tôi, nên cô của tôi căn dặn mỗi ngày phải đem canh đến đúng giờ, tôi là tiểu đệ tốt, làm sao dám trễ nãi, đương nhiên phải cấp tốc đưa canh bổ rồi.” Dương Dật Thăng vừa nói, vừa không quên cười xấu xa nhìn Lâm Tâm Nguyệt.
“Vậy thì thừa dịp còn nóng uống đi.” Lương Tiểu Nhu từng chịu khổ ép vụ uống canh bổ, đương nhiên cô đoán được nguyên nhân Lâm Tâm Nguyệt phớt lờ Dương Dật Thăng, cơ hội ‘trả thù’ tốt như vậy, cô làm sao bỏ qua cho được.
“Đúng đó, chị, canh bổ phải uống nóng mới tốt, đúng không, anh rể.” Lâm Đinh Đinh mượn cơ hội này trút hết oán hận trong người ra, không quên lôi kéo đồng minh. Bởi vì cô biết, dù anh rể cưng chìu chị của mình lên tận trời, gần như là cầu gì được đó, chỉ cần có liên quan đến sức khỏe của chị, anh rể tuyệt đối không nhượng bộ.
Lâm Tâm Nguyệt đắc tội nhiều người, ba người nông dân vô cùng bi ai bị địa chủ áp bức, cuối cùng cũng có cơ hội đưa ra đề nghị, Cổ Trạch Sâm được mọi người ủng hộ, rót một chén canh đưa tới trước mặt Lâm Tâm Nguyệt.
Lâm Tâm Nguyệt nhìn ba khuôn mặt hả hê kia, hừ lạnh, tiểu nữ tử báo thù mười năm không muộn. Chúng ta cứ chờ xem. Căn răng, hít sâu một hơi, đem chén canh uống một hơi, đặt chén xuống, tặng cho nhóm Lương Tiểu Nhu một nụ cười cực kì tươi rói. Muốn nhìn bản tiểu thư chê cười à, không có cửa đâu.
Nhóm Lương Tiểu Nhu thấy Lâm Tâm Nguyệt ‘cười dịu dàng’ với mình, dường như rất giống một đóa hoa cực lớn, lập tức bo bo giữ mình thu hồi tầm mắt. Nhìn bầu trời, nhìn mặt đất, nhìn trần nhà. Tóm lại là, không ai dám nhìn nụ cười của Lâm Tâm Nguyệt, về phần cái tên lấy vợ làm mệnh – Cổ Trạch Sâm, từ lúc bà xã anh vừa uống canh xong liền di dời phe cánh. Nhất thời, trong đáy lòng nhóm Lương Tiểu Nhu bi ai hô to: Sâm, đừng có qua cầu rút ván như vậy chứ.
“Tâm Nguyệt, sức khỏe của em sao rồi, chừng nào thì đi làm trở lại?” Vì để Lâm Tâm Nguyệt quên đi cuộc ‘khởi nghĩa nông dân’ và ‘kẻ gây họa’, Dương Dật Thăng không thể làm gì khác hơn ngoài việc mạo hiểm, chịu áp lực nặng nề tìm đề tài nói chuyện, phá vỡ cục diện bế tắc.
“Hỏi lão đại nhà của em kìa.” Lâm Tâm Nguyệt nghe vậy, ánh mắt ai oán mang vẻ xa xôi liếc về phía Cổ Trạch Sâm, kéo dài âm cuối, kèm theo chút nũng nịu, thầm nghĩ: Ivan, anh mau nói ra khát vọng trong lòng mình đi, nợ nần của chúng ta coi như hết.
“Mấy ngày nữa có thể đi làm lại, nhưng phải nhớ không được làm lungj quá sức, không được tiếp xúc nhiều với cái thứ có máu tanh.” Cổ Trạch Sâm nhìn bộ dạng đáng thương của bà xã mình, nhàn nhã mở miệng, nghiêng người nhìn về phía Dương Dật Thăng bằng ánh mắt sắc bén: Ivan, cậu nhớ đó, tôi vất vả mới khiến Tâm Nguyệt chịu ở nhà tĩnh dưỡng, đều do cậu nói nhảm nhí.”
“Thật à.” Lâm Tâm Nguyệt nghe Cổ Trạch Sâm nói, hai mắt sáng lên, nếu không có đứa bé trong bụng, cô nhất định sẽ nhảy dựng lên, hung hăng hôn Cổ Trạch Sâm một cái.
Lâm Tâm Nguyệt thì vui vẻ, Dương Dật Thăng lại thê thảm. Từ ánh mắt của Cổ Trạch Sâm, anh biết được, lão đại nhất định tìm anh tính sổ, anh đây chiêu ai chọc ai chứ.
Lương Tiểu Nhu và Lâm Đinh Đinh lặng lẽ cầu nguyện cho Dương Dật Thăng: Ivan, hãy ra đi đi, đạo hữu chết thây kệ, miễn bần đạo không chết.
“Tôi không có quấy rầy hai người chứ?” Thanh âm trong trẻo, lạnh lùng phá vỡ bầu không khí nặng nề này, Mã Quốc Anh đứng ngoài cửa mờ mịt nhìn biểu tình căng thẳng của Lâm tâm Nguyệt và Cao Ngạn Bác: “Tôi đến lấy bản báo cáo của vụ án hủy dung.”
“E rằng vụ án của cô còn chưa được kết thúc đâu.” Lâm Tâm Nguyệt đứng lên, rất bình tĩnh nói ra một câu khiến Mã Quốc Anh chau mày, trái tim run sợ nói.