Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 37: 37: Có Qua Có Lại Có Giúp Có Trả




Hai người cứ thế trải qua bữa ăn trong sự im lặng.

Cô cùng Gia Kiều trở về phòng bệnh, tận mắt nhìn thấy Gia Kiều đi vào trong an toàn mới trở về.

Bước chân gấp gáp chạy đến thang máy, bấm tầng cao nhất rồi đi lên.

Cô lấy từ trong túi ra một cái thẻ rồi quẹt vào nút ấn để xác nhận.

Thang máy từ từ đi lên trong sự mong đợi của Nhã Kỳ.

Ở bệnh viện này có tầng vip và tầng thường riêng biệt.

Khi đặt phòng tầng vip, bệnh viện sẽ đưa cho người nhà một chiếc thẻ tầng vip.

Khi lên thang máy phải xác nhận thẻ vip mới có thể lên tầng.

Nếu không có thể thì không thể lên được tầng trên cùng.

Cánh cửa thang máy mở ra, phía trước mặt cô là một hành lang dài.

Đèn đường bật sáng nhưng lại cảm thấy lạnh đến đáng sợ.

Hai bên dọc hành lang là vệ sĩ riêng của Mạc Thiên và cũng có một số tay chân dưới trướng của băng Feniks.

Vừa nhìn thấy cô đi ra, tất cả đều cúi người cung kính chào.

- Thiếu phu nhân.

- Không cần phô trương như vậy đâu.

Cô đưa tay ra hiệu cho tất cả ý muốn chỉ cần như bình thường là được.

Bước chân lại nhanh chóng, gấp gáp chạy về phòng của anh.

Cô đẩy cửa bước vào, bên trong là Bách Hào đang trao đổi điều gì đó với Thiên Vũ.

Vừa nhìn thấy cô vào, sắc mặt lạnh như băng của anh liền thay đổi.

Thiên Vũ mỉm cười, đưa tay về phía cô mà gọi.

- Vợ, em đi đâu mà lâu quá vậy? Biết anh chờ em sốt ruột lắm không?

Anh quở trách cô nhưng lại như đang nói lời đường mật.

Cô vui vẻ chạy đến bên vòng tay anh, cảm nhận hơi ấm của người cô yêu.

Có lẽ cô đã thực sự đổ gục trước sự ôn nhu và dịu dàng của anh mất rồi.

- Hai người đang nói gì vậy? Nếu em làm phiền thì để em ra ngoài trước nhé.

Anh vòng tay qua ôm lấy eo nhỏ của cô, cúi sát đầu xuống cổ cô mà hít lấy cái mùi thơm dịu.

Bách Hào thấy vậy thì cũng biết thân biết phận.

Một khi đã có thiếu phu nhân rồi thì thiếu gia nhà hắn còn quan tâm gì đến mấy việc này nữa.

- Không có chuyện gì lớn đâu, anh chỉ đang nói chuyện phiếm với hắn để chờ vợ về thôi nha.

" Chuyện phiếm sao? "

Lúc này thì hắn đã thực sự gục ngã trước thiếu gia nhà hắn.

Cái chuyện phiếm mà anh nói đáng giá đến gần chục gần trăm tỷ đồng chứ ít ỏi gì.

Gương mặt Bách Hào biến sắc dần, nhìn đôi vợ chồng âu yếm trước mặt mà thở dài.

- Xin phép thiếu gia, thiếu phu nhân, tôi ra ngoài.

- Nhớ những gì ta nói.

Càn quét mặt trường thu gọn lại Dương gia để bà ta không kịp trở tay.

- Vâng.

Bách Hào xoay người đi ra ngoài để lại đôi uyên ương đang thân mật mà ôm lấy nhau.

Dù gì đi nữa thì hắn vẫn còn độc thân, lâu nay đi theo anh lâu như vậy đã quen biết được cô gái nào đâu.

Một lòng một dạ theo Thiên Vũ và Feniks đến cùng cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ lập gia đình.

Cô vòng tay qua ôm lấy cổ anh, người con trai này mang đến cho cô một cảm giác an toàn và bình yên đến lạ.

Cô thích anh, thích mọi khoảnh khắc ở bên anh, thích tất cả những gì thuộc về anh.

Nhã Kỳ âu yếm hôn lên trán anh rồi mới đi vào vấn đề chính.

Cô kể lại cho anh hoàn cảnh của Gia Kiều cũng như cuộc gặp mặt ngắn ngủi giữa hai người.

Anh vừa ôm cô, nghịch ngợm mái tóc cô mà nghe kể.

- Chồng...!chúng ta giúp cô ấy được không?

Cô nhìn thẳng vào mắt anh như đang xin điều gì đó.

Bất chợt anh lại muốn chọc ghẹo cô.

Cái tính nết này có đánh chết anh cũng không bỏ.

Thiên Vũ bế cô đặt lên đùi mà cúi xuống hôn lên bờ vai gầy của cô.

- Giúp cô ấy thì không phải là không được.

Chỉ là anh giúp cô ấy rồi thì vợ phải trả lại gì đó cho anh chứ...!

Ngón tay thon dài của anh luồn lách vào trong lớp áo mỏng của cô.

Cảm giác ấm nóng xen lẫn hơi thở đều đều của anh khiến cô thoải mái.

Bất giác cơ thể nhẹ run lên.

Những nơi anh chạm vào lại có cảm giác lạ.

- Anh...!anh đang bị thương.

Không được...!

Cô nắm lấy tay anh chặn lại cái hành động kia.

Nếu để thêm một chút nữa thì cô sẽ cuốn theo anh mất.

Thiên Vũ chu mỏ như giận dỗi, anh gạt tay cô ra lại tiếp tục hành động.

- Vũ, thực sự không được đâu.

Cô đẩy anh ra rồi chỉnh lại quai áo.

Anh bị cô từ chối thì không vui nhưng cũng chiều theo ý cô.

Bây giờ vết thương trên bụng vẫn còn đau nên anh chưa thể vận động mạnh.

" Đợi sau khi vết thương lành hẳn anh sẽ ăn sạch em không chừa một chút nào.

"1

Anh lại ôm lấy cô vào lòng, vòng tay qua lấy điện thoại trên bàn rồi bấm gọi cho Bách Hào.

Đầu dây bên kia vừa nhận được cuộc gọi liền nhanh chóng bắt máy.

" Thiếu gia có dặn dò gì? "

" Bệnh nhân phòng số 303 có thân nhân là Gia Kiều thanh toán viện phí cho hắn rồi gọi Trường Tư tới phẫu thuật đi.

"

" Vâng.

Nhưng người đó có quan hệ gì với thiếu gia sao? "

" Việc mà thiếu phu nhân xin.

"

" Vâng, vâng tôi hiểu.

"

Anh tắt máy, ghé sát vài tai cô làm nũng.

- Vợ, như vậy đã đúng ý em chưa?

- Rồi rồi, vẫn là anh tốt nhất.

Cô vui vẻ nằm gọn trong vòng tay anh.

Như vậy thì Gia Kiều có thể bớt đi một phần gánh nặng mà cũng có thể hạnh phúc bên người yêu.

Chỉ cần như vậy là cô đã vui rồi.

- Vậy sau khi vết thương của anh lành thì vợ lại phải vận động mạnh rồi.

Cô đỏ mặt, gõ nhẹ vào đầu anh rồi cúi xuống.

- Chồng....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.