Sủng Vợ Tận Trời: Phu Nhân Muốn Sinh Tiểu Bảo

Chương 23: 23: Dịu Dàng Của Riêng Em




Nhã Kỳ khó chịu đưa tay lên chặn cái thứ ánh sáng chói loá trước mắt.

Cô xoay người rồi đụng phải thứ gì đó.

Cơ thể anh hoàn hảo cùng những đường nét đâu ra đấy.

Ngực rắn chắc cùng từng múi bụng lộ rõ.

Một cảm giác lành lạnh truyền qua cơ thể khiến cô nhẹ run lên.

Nhã Kỳ co người lại chui vào trong lòng anh.

- Em dậy rồi sao?

Giọng anh trầm ấm vang lên khiến cô bất giác giật mình.

Thiên Vũ xoay người vòng tay qua ôm lấy cô vào lòng.

Hành động của anh vô cùng nhẹ nhàng, nâng niu như sợ một bảo vật sẽ vỡ.

Gương mặt góc cạnh đặt lên vai cô mà hít lấy cái thứ hương thơm trên cơ thể cô.

Cô vẫn luôn như vậy, vẫn luôn khiến anh cảm thấy dễ chịu vô cùng.

- Dậy thôi, vợ.

Tay anh không an phận mà luồn vào bên trong váy ngủ của cô tìm cái nơi mềm mại phập phồng.

Cô cảm nhận được từng ngón tay thon dài của anh đang ôm lấy cô.

Cơ thể cô vặn vẹo rồi trốn khỏi vòng anh.

- Mới sáng sớm đó.

Cô nhăn nhó quay người đi ra khỏi giường.

Nhưng như chợt nhớ ra điều gì đó cô liền quay lại rồi lục lại trí nhớ.

Cô và anh đi về thăm mộ cha, sau đó khi về cô đột viên thấy đau ở cổ rồi ngất đi.

Không lẽ...!Cô quay lại nhìn Thiên Vũ đang nằm trên giường, phía trên không mặc áo để lộ cơ thể rắn chắc không chút mỡ thừa.

- Lúc chúng ta ra xe, có phải anh đánh ngất em không?

Anh giật mình nhìn cô đang tra hỏi mình.

Lúc đó là sợ cô sẽ không đi cùng anh, sợ rằng cô sẽ ghét bỏ anh nên anh mới phải dùng đến cách đó.

Thiên Vũ cúi đầu xuống rồi đi đến chỗ cô.

Anh ngồi trên giường vòng tay qua ôm lấy cái eo nhỏ của cô mà dụi dụi.

Gương mặt của anh úp vào bụng cô mà dụi dụi như con mèo nhỏ đang hối lỗi.

Nhã Kỳ nhìn từng hành động của anh mà không hiểu gì.

Cô đã đánh hay mắng anh đâu mà anh phải làm vậy?

- Anh xin lỗi vợ~ lúc đó là anh không tốt, là anh không nghĩ đến vợ.

Anh sợ vợ sẽ bỏ anh.

Anh...!

Thiên Vũ nghẹn ngào nói trong từng tiếng nấc.

Cô đơ người một lúc rồi đưa tay lên xoa xoa đầu anh.

- Em có mắng chửi gì anh đâu.

Em không trách anh.

Nếu lúc đó đổi lại là em, em cũng sẽ làm như thế.

Anh nghe vậy liền thôi nức nở, đưa gương mặt như sắp khóc ngẩng đầu lên nhìn cô.

- Thật chứ?

- Thật mà.

Cô nở nụ cười có thể là rất mãn nguyện.

Đời này cô gả cho anh dù sống cũng là người của anh, chết đi phải là ma bên cạnh anh.

Anh cho cô cảm nhận được hơi ấm, cảm nhận được sự quan tâm, chiều chuộng mà bấy lâu nay cô không có.

Tuy chỉ là vài ngày ngắn ngủi nhưng cô vẫn vô cùng thích anh.

Ngược lại đối với Lăng Minh Hạ người đã mua cô về Nhã Kỳ lại cảm thấy không an tâm chút nào.

- Vũ à, bây giờ chúng ta đang ở đâu vậy?

- Chúng ta đang ở tạm tại căn cứ của Feniks.

Tuy rằng ở đây không được như Dương gia được ra ngoài thoải mái nhưng anh nhất định sẽ không để vợ phải thiệt thòi.

Cô gật đầu rồi gỡ vòng tay đang ôm chặt lấy mình ra.

Nhã Kỳ nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đang làm nũng mình mà nói.

- Tuy là em không được học hành tử tế phải đi làm từ sớm nhưng em cũng không đến nỗi vô dụng.

Tiếp xúc với nhiều người, nhiều thể loại và tình huống khác nhau em đã có thể thích ứng với nó.

Vậy nên anh đừng giữ chuyện phiền não một mình mà phải nói cho em biết chưa? Có khi em lại giúp được anh thì sao?

Thiên Vũ lại vòng tay qua ôm lấy eo cô mà lắc.

Trong anh bây giờ đang dâng trào lên một cái thứ cảm xúc vô cùng tốt đẹp.

Anh biết mình đã chọn đúng người.

Và một phần cũng phải cảm ơn Lăng Minh Hạ đã tìm cho anh một cô vợ tốt như này.

- Được rồi, buông em ra để em đi tắm.

Anh bỗng nở một nụ cười mang ý nghĩa đen tối.

Trong đầu anh lúc này lại hiện ra một hình ảnh không mấy trong sáng.

- Anh tắm cho vợ nhé.1

Thiên Vũ cười tươi đứng bên cạnh cô.

Anh cao hơn cô hẳn một cái đầu nên phải cúi xuống mới có thể nhìn thấy biểu cảm của cô ngay lúc này.

Gương mặt Nhã Kỳ bỗng đỏ rồi lại nghĩ tới cái chuyện tối hôm qua cô đã chủ động ngồi lên người anh.

- Không cần.

Cô bỏ lại cho anh hai chữ rồi chạy nhanh vào phòng tắm đóng cửa lại.

Tim cô lại đập nhanh nữa rồi.

Không biết vì lí do gì mà khi ở bên anh tim cô lại đập rất anh.

" Thôi bỏ đi.

"

Nhã Kỳ lắc mạnh đầu để gạt bỏ cái thứ suy nghĩ kia ra khỏi đầu.

Phía dưới cô vẫn còn lại dư cảm của tối hôm qua.

Anh có cần phải hành hạ cô suốt mấy tiếng trời như thế không chứ? Nhã Kỳ đi tới bồn tắm xả nước ra rồi nằm vào trong cảm nhận sự thư giãn và thoải mái.

Anh ngơ ngác đứng bên ngoài nhìn hành động vô cùng đáng yêu của cô mà trong lòng vui vẻ.

Khi bị anh trêu chọc thì cô nhất định sẽ ngại ngùng mà phản ứng đáng yêu như vậy.

Thiên Vũ quay người vui vẻ cười mà không thể dừng lại.

Mở cửa phòng, anh bước ra khỏi phòng đi xuống dưới.

- Thiếu gia.

Bách Hào thấy anh đi xuống liền cung kính chạy lại cúi đầu.

Anh trở lại với vẻ lãnh đạm gật đầu rồi đi thẳng đến phòng làm việc.

Mở cửa bước vào, anh nhìn lên trên bàn làm việc.

Là một tập hồ sơ cùng các tài liệu mà Bách Hào thu thập được.

Thiên Vũ đi đến ghế, ngồi xuống rồi cầm sấp tài liệu lên.

- Thiếu gia, người xem cái này đi.

Bách Hào bật lên một video.

Trong đó là Dương Kiệt Hoàng ba của anh.

" Tôi không có đứa con như nó.

Từ bây giờ Dương Thiên Vũ chính thức không còn liên quan gì đến Dương gia.

"

Máy quay lại đổi khung cảnh đến một căn phòng tối.

Đó là Lâm quản gia.

Ông đang bị bắt giam trói ở một chiếc ghế.

Gương mặt ông dính đầy máu cùng đôi mắt hằn lên tia lửa.

" Ông nhìn cái gì? Chó dại mà cũng muốn cắn lại chủ sao? ".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.