Sủng Vợ Lên Trời

Chương 88: Mấy ngày không gặp như cách ba thu




"Sau đó em nhanh trí nghĩ ra cách chạy thoát được." Đường Ngọc Sở nhún vai: "Tóm lại, người phụ nữ này cũng không phải loại lương thiện gì, lúc trước cô ta nhục nhã tôi ở trước mặt tất cả mọi người, hình ảnh kia đến bây giờ tôi cũng không thể nào quên được."

"Sau này chỉ cần tôi ở đó thì tôi sẽ không bao giờ để cho em phải chịu tổn thương như vậy nữa."

Lục Triều Dương ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.

Anh có thể tưởng tượng ra cảnh một cô gái vừa mới bước ra đời lại gặp phải quy tắc ngầm trá hình kia trong lòng sẽ bối rối và sợ hãi như thế nào.

Cũng may là sau đó cô không xảy ra chuyện gì!

Trước đây anh không biết thì không sao nhưng bây giờ đã biết rồi thì đương nhiên sẽ không thể nào coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra được.

"Cám ơn anh Triều Dương nhưng em nghĩ chuyện này vẫn nên để em tự mình xử lý thì hơn, sớm muộn gì thì em cũng sẽ xử lý được Tần Mạn Ny còn về phần mấy tấm ảnh này thì tạm thời em vẫn chưa có ý định tung ra ngoài."

"Phu nhân có tính toán gì không?"

Lục Triều Dương buông cô ra, nhíu mày hỏi.

"Cũng chưa có gì, lần này trở về chỉ sợ Cố Ngọc Lam lại không an phận, gần đây có không ít minh tinh trong giới đang giúp nâng đỡ cô ta lên trong đó có cả Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny nữa. Lần này nếu như cô ta biết an phận một chút thì sẽ được bình an vô sự còn nếu không thể như thế vậy cũng đừng trách em dùng thủ đoạn đặc biệt."

"Có đôi khi, tôi thật sự rất hi vọng em không cần phải mạnh mẽ như thế."

Lục Triều Dương than nhẹ, có chút đau lòng sờ lên gương mặt của cô.

Thân là nhân vật đế vương trong giới nên đương nhiên Lục Triều Dương biết rất rõ nếu đã đặt chân vào nghề này mà không khéo léo một chút thì cuộc sống sẽ trôi qua rất gian nan.

Trong hai năm qua, Đường Ngọc Sở một mình sờ soạng lần mò như giẫm trên băng mỏng mới có được thành tựu như vậy, gian khổ trong đó không cần nói cũng biết.

Đường Ngọc Sở thân mật cọ xát lòng bàn tay rộng lớn ấm áp của anh, cười nói: "Làm chuyện mình muốn làm tuy có vất vả một chút thì cũng sợ cái gì chứ hơn nữa nếu như em không mạnh hơn thì chỉ sợ là đã không biết đã rơi xuống khe cống ngầm hay bị lật thuyền bao nhiêu lần rồi nữa."

"Đó là trước kia còn bây giờ em đã có một chỗ dựa rồi mà."

"Hắc hắc, cũng bởi vì có chỗ dựa cho nên em làm việc mới có thể không có sợ hãi gì như thế."

Nếu là lúc trước đa số Đường Ngọc Sở sẽ dùng thái độ dàn xếp ổn thỏa mọi việc.

Nhưng sau một lần phải nhận về thiệt thòi lớn ở chỗ Bùi Hằng Phúc cô đã hiểu ra một điều là có đôi khi ẩn nhẫn sẽ chỉ làm cho người khác cho rằng mình dễ bắt nạt, phản kích đúng lúc mới có thể khiến cho người khác kiêng kị mình.

Cô bây giờ, đã không dễ bị bắt nạt nữa rồi!

...

Bởi vì quảng cáo đã quay xong hoàn toàn nên mấy người Đường Ngọc Sở cũng không cần phải ở lại thành phố H nữa mà dự định ngày hôm sau sẽ trực tiếp trở về Bắc Ninh.

Kết quả hôm sau trời vừa sáng, Đường Ngọc Sở đi gõ cửa phòng Cố Ngọc Lam lại phát hiện ra cô ta đã mang theo người đại diện và trợ lý trả phòng xong đi ra sân bay rồi.

Hiển nhiên là vì chuyến đi lần này Cố Ngọc Lam không chiếm được tiện nghi gì từ phía cô nên đã hoàn toàn mất đi tính nhẫn nại.

Không có mấy người kia cô ở cùng với Lục Triều Dương càng không cố kỵ, chờ đến lúc cô ung dung trở lại Bắc Ninh thì đã là chiều tối ngày hôm đó rồi.

Sau khi ra khỏi sân bay, Lục Triều Dương liền đưa Đường Ngọc Sở về công ty trước.

Lúc Tống An Kỳ nhìn thấy cô không nói hai lời liền nhào tới: "Đường Ngọc Sở, mấy ngày không gặp giống như cách ba thu vậy, tôi nhớ cô sắp chết rồi đây."

Đường Ngọc Sở đẩy cô ta ra, xoa xoa bàn tay lên cánh tay đang nổi đầy da gà, ghê tởm nói: "Đừng làm tôi buồn nôn, không phải tới lấy quà à? Không có đâu!"

"Mất hứng."

Tống An Kỳ nhếch miệng buông Đường Ngọc Sở ra, sau đó cùng cô đi đến bàn làm việc: "Lần này ra ngoài thế nào?"

"Cả ngày phải nhìn thấy mấy gương mặt đáng ghét kia, cô nói xem thế nào?"

Đường Ngọc Sở trợn trắng mắt, tức giận.

"Vậy đúng là không tốt lắm nhưng so với chuyện này thì chuyện tiếp theo mới thật sự là phiền phức lớn của cô."

Vẻ mặt Tống An Kỳ hơi nghiêm túc nhìn về phía văn phòng của Lina một cái: "Sáng nay sau khi Cố Ngọc Lam trở lại công ty liền tìm Lina khiếu nại nói cô trong lúc đi ra ngoài đã không tuân thủ mệnh lệnh của công ty, từ chối phối hợp với mấy người bọn họ, vứt bỏ không để ý tới danh dự của công ty. Năng lực của người phụ nữ kia không nhỏ đâu, trước đó Lina đã bị gọi lên họp rồi, bây giờ có lẽ đang chờ cô đấy."

"Hả, thật sao?"

Vẻ mặt Đường Ngọc Sở tỏ ra không quá bất ngờ, hiển nhiên là đã sớm nghĩ tới Cố Ngọc Lam sẽ làm như vậy.

Cô mím môi lại, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh: "Vậy bây giờ tôi sẽ đi gặp Lina, quả thật tôi cũng rất muốn xem một chút xem lần này công ty sẽ làm thể nào để được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."

Trò chuyện qua loa với Tống An Kỳ một chút sau đó Đường Ngọc Sở liền đứng dậy đi tới văn phòng quản lý gặp Lina.

"Tới rồi à?"

Nhìn thấy Đường Ngọc Sở tới Lina liền bỏ lại công việc trong tay, vẻ mặt lạnh lùng xưa nay cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều.

"Ừm."

Đường Ngọc Sở gật đầu cũng không đợi Lina chủ động mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề nói: "Quản lý, chuyện của công ty tôi đã nghe nói, không biết bên trên định xử lý chuyện này như thế nào?"

Lina ngơ ngác một chút giống như không ngờ Đường Ngọc Sở vừa mới gặp đã trực tiếp dứt khoát như vậy, một lát sau cô ta mới hồi phục tinh thần lại, tỉnh táo nói: "Bên trên tạm thời tôi đã ép xuống được rồi, cô cũng biết là tôi không tin lời từ một phía mà hơn nữa nếu quả thật muốn nghe thì so với Cố Ngọc Lam tôi còn cảm thấy tin tưởng cô hơn một chút vì dù sao tôi cũng đã làm cấp trên của cô được hai năm rồi!"

"Cảm ơn quản lý."

Đối với sự tán thưởng của Lina, Đường Ngọc Sở cảm thấy rất cảm kích và cảm động.

"Nói một chút xem có chuyện gì xảy ra đi."

Lina chỉ chỉ ghế sofa ra hiệu cho cô ngồi xuống.

Đường Ngọc Sở gật đầu, nhu thuận ngồi xuống đơn giản nói lại một chút chuyện đã xảy ra với Lina, sau đó hỏi cô ta: "Phía công ty thật sự muốn tôi đơn phương công khai làm sáng tỏ chuyện này với bên ngoài sao?"

Nhìn cô gái sắc sảo trước mặt, Lina thở dài một hơi: "Quả thực là công ty có đưa ra yêu cầu như vậy nhưng cô yên tâm đi, từ đầu đến cuối chuyện này cũng không phải cô làm sai cho nên công ty cũng không thể đem tội này chụp lên trên đầu cô được mà tôi cũng sẽ không trơ mắt nhìn bọn họ đẩy cô ra ngoài để làm sáng tỏ chuyện này đâu."

Đối với Đường Ngọc Sở mà nói thì Lina không thể nghi ngờ gì là một cấp trên tốt, cô ta là người ân oán rõ ràng, về công về tư hay bình thường đều cho người ta một cảm giác rất nghiêm cẩn nhưng không phải là người không biết đúng sai.

Trong lòng Đường Ngọc Sở lại càng cảm kích và tán thưởng Lina hơn nhưng cô cũng không thể trơ mắt nhìn cô ta chống lại với toàn bộ nhân viên cấp cao của Thời Thụy được.

Lina có được địa vị hôm nay cũng không dễ dàng gì, Đường Ngọc Sở cũng không muốn bởi vì mình mà hại cô ta bị tiện nhân Cố Ngọc Lam kia nhằm vào.

Sau một lúc trầm ngâm, bỗng nhiên Đường Ngọc Sở nói với Lina: "Quản lý, chuyện này cứ làm theo yêu cầu của công ty đi, tôi có thể công khai đứng ra làm sáng tỏ."

Lời này vừa nói ra mà người tỉnh táo như Lina cũng không nhịn được giật mình nhìn cô: "Tiểu Đường cô nói cái gì vậy? Cô có biết một khi cô giải thích như vậy thì tất cả tiếng xấu đều sẽ chụp hết lên trên đầu của cô không?"

"Biết."

"Vậy cô còn..."

"Không sao đâu quản lý, tôi đã có biện pháp ứng đối rồi! Mặt khác cũng rất cám ơn cô vì đã bảo vệ tôi nhưng chuyện này dù gì cũng là phân tranh giữa tôi và Cố Ngọc Lam nên tôi không muốn liên lụy tới cô. Từ nhỏ tôi đã cùng nhau lớn lên với người phụ nữ kia nên biết là chuyện gì cô ta cũng có thể làm ra được nên sau này khó mà đảm bảo là cô ta sẽ không trút giận lên cô, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Sau khi nói xong lời này, Đường Ngọc Sở đứng dậy cúi chào Lina sau đó liền đi ra khỏi văn phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.