Sủng Vợ Lên Trời

Chương 83: Ham muốn bùng cháy




Lúc hình ảnh Đường Ngọc Sở và Cố Ngọc Lam đứng cạnh nhau đăng lên mạng thì lập tức tạo ra một trận sóng to gió lớn.

Hai người cũng không phải siêu sao, nhưng sự chú ý từ chuyện tình tay ba kia lại không hề thua kém với ngôi sao tuyến một.

Nhưng toàn thế giới đều biết Cố Ngọc Lam và Đường Ngọc Sở là kẻ thù, cho nên lúc Thời Thụy tung ảnh hai người ở chung "hòa thuận" thì lập tức dẫn đến một trận mắng chửi.

Trước đó không ít cư dân mạng bảo vệ Đường Ngọc Sở đều tỏ vẻ vô cùng thất vọng.

Có người tiếc rèn sắt không thành thép chỉ trích Đường Ngọc Sở, vì sao lại tha thứ cho loại người như Cố Ngọc Lam, cuộc chiến gian khổ trước đó được coi là gì? Cô làm như vậy thì sao xứng với những cư dân mạng ủng hộ cô như thế?

Có có người mắng Đường Ngọc Sở ngốc như thế, bị cướp đàn ông cũng đáng đời.

Nhưng cũng có không ít người sáng suốt nhìn ra được vấn đề trong đó, cũng phân tích chính xác tình hình của Đường Ngọc Sở ở Thời Thụy, chỉ ra bối cảnh của Cố Ngọc Lam, chắc chắn cô ta liên kết với Thời Thụy, ép buộc Đường Ngọc Sở làm như vậy.

Trong đó cũng không thiếu người mắng Cố Ngọc Lam, cảm thấy cô ta không thay đổi nhuộm bẩn ngành giải trí, ba ngày hai hôm lăng xê chiếm đầu đề, cảm thấy buồn nôn.

Trong nhất thời, trên mạng mỗi người một kiểu, nhưng từ đầu đến cuối đương sự Đường Ngọc Sở lại không hề đáp trả.

Buổi tối, Đường Ngọc Sở quay về khách sạn ăn bữa tối, cô tắm rửa xong, trên người mặc một bộ áo ngủ nằm trên sô pha, nghiêng người dựa vào Lục Triều Dương, có chút bất đắc dĩ nhìn màn hình máy tính nói: “Mỗi lần đứng bên cạnh người phụ nữ kia, không có chuyện gì tốt cả.”

“Đúng là có thể kiếm chuyện, nhưng người sáng suốt vẫn rất nhiều, sự thật nhanh chóng được phơi bày.”

Lục Triều Dương không quan tâm đọc tài liệu, đầu cũng không ngẩng lên.

“Thật ra em không quan tâm cư dân mạng nói thế nào, nhưng cả ngày cột chung tên với Cố Ngọc Lam đúng là làm cho người ta buồn nôn.”

Đường Ngọc Sở bĩu môi, thuận tay tắt trang web tin tức trên máy tính đi, lười đọc tiếp.

Lục Triều Dương thấy thế, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên từ tài liệu, cười nhạt nói: “Lần này em không có thủ đoạn phản đòn lại sao?”

“Không có.”

Đường Ngọc Sở đặt máy tính qua một bên, cơ thể di chuyển gối đầu lên đùi Lục Triều Dương, nhìn anh cười: “Không cần phải phản đòn, công ty muốn em phối hợp lăng xê với Cố Ngọc Lam thì đó chính là chuyện của bọn họ. Nhưng lần sau lại ép em đứng ra làm sáng tỏ gì đó thì tuyệt đối không thể nào, em cũng sẽ không để bọn họ tùy tiện muốn gì làm đó.”

“Xem ra, em thật sự không cần em lo lắng quá nhiều.”

Lục Triều Dương sờ khuôn mặt cô, biểu cảm vốn lạnh nhạt lại thêm một chút dịu dàng.

Đường Ngọc Sở cong môi, nở nụ cười tao nhã: “Đương nhiên, nếu mọi chuyện đều dựa vào anh thì không phải anh sẽ bận rộn muốn chết sao?”

“Nhưng em vẫn chưa đủ cẩn thận.”

Lục Triều Dương nói đến đây thì ánh mắt đột nhiên trầm xuống.

Đường Ngọc Sở: “Anh có ý gì?”

“Hai ngày nay, có phóng viên vẫn luôn lén theo dõi em.”

“Cái gì?”

Sắc mặt Đường Ngọc Sở thay đổi, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo: “Là Cố Ngọc Lam?”

“Ừ, hình như cô ta cảm thấy rất hứng thú với người đàn ông sau lưng em.”

Lục Triều Dương cong môi mang theo sự trào phúng.

“Người phụ nữ đúng là chưa từ bỏ ý định!”

Đường Ngọc Sở nghiến răng nghiến lợi nói, trong lòng hơi run rẩy.

Cô chỉ cần nghĩ đến chuyện mỗi ngày có người nhìn chằm chằm mọi cử động của mình thì sống lưng cảm thấy lạnh băng.

Thật là đáng sợ!

“Đừng lo lắng, anh đã nói Tô Lân xử lý.”

Dường như Lục Triều Dương có thể cảm nhận được cô sợ hãi, nên vội vàng nhẹ nhàng cầm tay cô, nhàn nhạt nói.

Đường Ngọc Sở ngoan ngoãn cọ trên tay anh giống như mèo nhỏ nói: “May là anh phát hiện, nếu không thì thân phận của anh sẽ bị lộ.”

“Bị lộ thì cứ lộ đi, anh cũng không để ý.”

Vẻ mặt Lục Triều Dương hờ hững, dáng vẻ không sao cả.

Ánh mắt Đường Ngọc Sở lập tức sững lại: “Em để ý. Anh quá tài giỏi làm cho em muốn giấu anh đi.”

Lục Triều Dương ngẩn ra, con ngươi đen nhánh lạnh như băng, vào lúc này giống như băng tuyết tan chảy.

Anh dùng tay dễ dàng bế cô lên cao, đến khi cô có thể đối mặt với mình, anh mới trầm thấp nói: “Bà xã, lời em nói rất dễ làm cho người ta mất bình tĩnh.”

Lúc này tư thế của hai người có vẻ mập mờ, cô nửa nằm trong lòng anh, khoảng cách ánh mắt rất gần, trên mặt còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh, ánh mắt nóng rực gần trong gan tất khiến khuôn mặt Đường Ngọc Sở nóng bỏng, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

Cô cười cười, vươn hai cánh tay trắng như tuyết ôm lấy cổ anh, hai mắt chớp chớp nói: “Vậy anh không cần bình tĩnh, không sao.”

Đôi mắt đen của Lục Triều Dương đột nhiên sâu hơn mấy phần, sau đó anh không kiềm chế nữa, ôm lấy cô chậm rãi hôn lên môi cô.

Anh hôn vội vàng mãnh liệt, dễ dàng cướp lấy lý trí của cô, thậm chí muốn rút lấy linh hồn của cô đi vậy.

Đầu cô ong ong lên, thở dốc ngày càng nặng, Đường Ngọc Sở muốn kéo lý trí lại, dưới sự tấn công mưa to gió lớn của anh thì cô liên tục thất thủ.

Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có bàn tay to đặt lên ngực mình, nóng bỏng chạm vào, làm cho cơ thể mềm mại khẽ run rẩy.

Mà trong mắt đen như mực của người đàn ông từ từ hiện lên sự điên cuồng, giống như hai ngọn lửa, bàn tay to lướt qua bụng bằng phảng của cô, đầu ngón tay hơi lạnh lại giống như mang theo dòng điện, nhẹ nhàng trêu chọc cô sinh ra cảm giác tê dại.

Lúc hai người sắp bước vào ranh giới cấm kỵ kia mới đột nhiên lấy lại tinh thần.

Cả người Đường Ngọc Sở mềm nhũn nằm trong lòng Lục Triều Dương, miệng nhỏ hơi mở, hít thở không khí.

Lục Triều Dương rũ mắt nhìn cô, đôi mắt sâu như biển lại có sự nhẫn nhịn kiềm nén.

Đường Ngọc Sở đỏ mặt nhìn anh, giọng khàn khàn nói: “Anh cứ như vậy có không tốt cho cơ thể hay không?”

Cô có thể cảm nhận được ở chỗ đùi của mình có một thứ gì đó chĩa vào, hiển nhiên bởi vì Lục Triều Dương vừa hôn cô nên ham muốn bùng cháy lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.