Sủng Vợ Lên Trời

Chương 48: Em dùng quyền thế đập chết người đó




Vì muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề của dự án, mấy hôm nay Đường Ngọc Sở đều đi sớm về trễ, mỗi khi về nhà mặt mày đều mệt mỏi.

Lục Thanh Chiêu nhìn thấy, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lục Triều Dương: “Anh cả, chị dâu cũng liều mạng quá rồi đó, sao anh nỡ để chị ấy chạy ngang chạy dọc khắp nơi thế, chậc chậc, nhìn xem để một cô gái xinh đẹp mềm mại mệt đến thế này, anh cũng ác thật đó.”

“Chị dâu của em không muốn anh nhúng tay vào chuyện của chị ấy.”

Lục Triều Dương vô cùng bình tĩnh, nhưng mà mỗi lần nhìn thấy gương mặt tiều tụy của Đường Ngọc Sở, đáy mắt của anh luôn hiện lên chút đau lòng.

“Chị ấy nói như thế thì anh làm vậy thật à! Em thật sự không hiểu được, mấy người phụ nữ khác luôn bám riết lấy anh, hận không thể lợi dụng tài nguyên của anh, dẫm lên anh để bò cao hơn. Sao tới phiên chị dâu, mấy cái quyền thế, tiền tài của anh đều thành vật trang trí hết vậy?”

Lục Thanh Chiêu chép miệng, ra vẻ không thể hiểu nổi.

Nhưng mà trong mắt của anh ta lại có chút tán thưởng cách làm này của Đường Ngọc Sở.

Một người phụ nữ không dựa vào quyền thế của đàn ông, mặc kệ thế nào đều xứng đáng nhận được sự tôn trọng và yêu thích của người khác.

Chẳng trách trái tim cứng rắn của anh cả cũng sẽ rung động.

“Chị dâu của em không giống với những người phụ nữ khác, nếu như cô ấy có thể làm được, vậy anh sẽ không nhúng tay vào. Anh chỉ cần xuất hiện vào những lúc cô ấy cần là đủ rồi.”

Lục Triều Dương lạnh nhạt cong khóe môi, trong mắt có chút ấm áp.

Lục Thanh Chiêu sửng sốt, tấm tắc bảo lạ: “Anh cả, anh thay đổi thật rồi, nếu để mẹ nhìn thấy anh thế này, chắc là còn nghĩ con trai của mẹ bị người khác đổi đi nữa đấy.”

Lục Triều Dương liếc mắt nhìn anh: “Đừng nói cho mẹ, đỡ phiền phức.”

“Mẹ mà biết anh ngại mẹ phiền phức, sẽ đau lòng chết.”

Nói đến đây, Lục Thanh Chiêu đột nhiên toét miệng: “Nhưng mà anh cả, chuyện anh kết hôn chắc là ông già cũng không biết đúng không?”

“Ông ta không cần thiết biết.”

Ánh mắt Lục Triều Dương đột nhiên lạnh đi.

Lục Thanh Chiêu cười vui sướng trên nỗi đau của người khác: “Chậc chậc, em thật sự rất muốn nhìn xem gương mặt nổi trận lôi đình của ông ta.”

Lục Triều Dương đột nhiên im lặng một lúc, mặt trầm như nước nhìn Lục Thanh Chiêu: “Chuyện liên hôn do chính ông ta quyết định thay em, anh sẽ từ chối giúp em.”

Lục Thanh Chiêu ngẩn ngơ: “Anh biết rồi?”

Lục Triều Dương hừ lạnh: “Ông ta không lấy được gì từ anh, nhất định sẽ ra tay với em. Chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ không để ông ta khống chế cuộc sống của em, kể cả hôn nhân, em cứ việc làm điều mình muốn làm là được.”

Lục Thanh Chiêu đột nhiên vô cùng cảm động, không biết phải làm gì: “Anh cả, đời này có thể làm em trai của anh, em đúng là chết cũng không tiếc.”

Lục Triều Dương liếc mắt nhìn anh: “Dù sao bây giờ em cũng đang rảnh rỗi, đến Hoàng Đình giúp đỡ anh đi, mặt khác em chú ý hành trình của chị dâu, hai hôm nay anh phải đi công tác.”

Lục Thanh Chiêu lập tức hóa đá: “Em biết ngay mà, anh làm gì mà tốt bụng đến thế!”

Lục Triều Dương đi công tác, Lục Thanh Chiêu lập tức trở thành tài xế tạm thời của Đường Ngọc Sở, cần phải đưa đi đón về, không được chậm trễ.

Thấy Đường Ngọc Sở ngày nào cũng ôm một chồng tài liệu một mình cố gắng, Lục Thanh Chiêu vừa lái xe vừa không yên tâm nói: “Chị dâu, có việc gì cần giúp đỡ chị cứ nói, đừng khách sáo.”

Đường Ngọc Sở cười, ngẩng đầu nói: “Chị từng khách sáo với em lần nào à?”

Lục Thanh Chiêu lắc đầu: “Cái này thì không, bởi vì từ trước đến giờ chị chưa từng nhờ em lần nào. Nhưng mà chị dâu này, em thấy mấy tài liệu chị đang xem đều là các phương án hợp tác điện ảnh, không phải chị là phóng viên sao, có liên quan gì đến công việc này đâu chứ?”

“Đắc tội người ta, so quyền thế lại so không lại, chỉ đành cắm đầu làm việc.” Đường Ngọc Sở giả vờ đáng thương thở dài.

Lục Thanh Chiêu nghe xong lập tức xụ mặt: “Ai bảo chị so quyền thế không lại người ta chứ? Kêu người đó ra đây, em dùng quyền thế đập chết người đó.”

Đường Ngọc Sở bị bộ dáng hóng hách của anh chọc cười: “Cái này thì không cần, dù sao thì chị cũng sắp tìm được cách giải quyết rồi.”

Lục Thanh Chiêu kinh ngạc nhìn cô: “Nhanh vậy sao? Em nhớ anh cả nói với em, bộ phim điện ảnh của công ty chị, nếu muốn làm người ta có hứng thú đầu tư thì phải thay đổi rất nhiều.”

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Ừ, cho nên chị đã liên lạc với biên kịch chị quen biết, ngờ cô ấy thay đổi kịch bản, hơn nữa cũng lựa chọn diễn viên khác, như vậy, trừ giảm bớt phí tổn ra, còn có thể tối ưu hóa ưu điểm của bộ phim, hoàn toàn thể hiện điểm sáng của nó ra.”

“Đây cũng không phải là nhiệm vụ có thể hoàn thành trong thời gian ngắn, hơn nữa cũng chưa chắc thành công.”

“Không thử xem thì làm sao biết là không được?”

Đối mặt với sự lo lắng của Lục Thanh Chiêu, Đường Ngọc Sở lại vôi cùng bình tĩnh.

Chuyện nên làm đều làm, nếu như vẫn không được thì lại nghĩ cách khác, cô cũng không phải người dễ dàng bị đánh bại.

“Mặc kệ thế nào em cũng ủng hộ chị dâu. Nếu thật sự không được, vậy thì kéo tên đạo diễn chết bầm ăn hiếp chị ra đánh một trận, hoặc là kêu anh cả mua luôn công ty giải trí Đường Hải đi, coi bọn họ còn kiêu ngạo kiểu gì.”

Độ khí phách trong lời nói của Lục Thanh Chiêu hoàn toàn không thua kém Lục Triều Dương, chỉ là, so với Lục Triều Dương thì anh ta càng có thêm chút kiêu ngạo và giang hồ.

Đường Ngọc Sở ngạc nhiên nhìn anh: “Người nhà bọn em ai cũng khí phách ngang ngược thế này à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.