Sủng Vợ Lên Trời

Chương 4: Nói xấu




Buổi trưa, Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đi ăn tạm bên ngoài rồi quay về công ty.

Hai người vừa vào đã thấy không ít đồng nghiệp đang chen chen chúc chúc phía trước một chiếc máy vi tính, bàn bạc sôi nổi về một chuyện gì đó.

"Trời ơi, đây có đúng là nam thần của mình không? Chuyện này cũng lớn quá nhỉ?"

"Vừa nhìn đã biết hai người kia làm mấy chuyện nhiệt tình ở trong đó rồi!"

"Bùi Hằng Phúc không cẩn thận gì hết, lại bị người ta chụp được mấy ảnh này, chỉ e sau này hình tượng của anh ta sẽ tụt dốc không phanh."

"Này, Ngọc Sở, An Di, hai cậu cũng tới đây nhìn đi, có tin hot, mau tới xem ‘Cậu chủ của tập đoàn Bùi Thị dẫn gái hộp đêm vào khách sạn, sau ba tiếng mới đi ra ngoài’..."

Có đồng nghiệp nhiệt tình vẫy tay gọi Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ.

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đều ngẩn ra, họ nhìn nhau rồi vội vàng đi tới.

Tin về Bùi Hằng Phúc đã sôi sùng sục, chia sẻ ở trên internet, bức hình khá là kích thích, đôi nam nữ hôn nhau kịch liệt, ôm eo, còn có một số cảnh khó mà nhìn thẳng được.

Bùi Hằng Phúc là cậu chủ của tập đoàn Bùi Thị, hơn nữa anh ta luôn xây dựng hình tượng một quý công tử nho nhã lịch lãm với bên ngoài, được vô số thiên kim danh viện ca tụng là nam thần, bởi vậy nên tin tức này bị lan nhanh và rộng trên weibo và các diễn đàn internet.

"Hừ, đúng là thứ chả ra sao cả."

Tống An Kỳ liếc mắt nhìn rồi khịt mũi khinh bỉ, sau đó cô xoay người sang kéo Đường Ngọc Sở, nói: "Chúng ta đi thôi Ngọc Sở, đừng nhìn thêm

bẩn mắt."

Đường Ngọc Sở cũng yên lặng theo cô ấy về chỗ ngồi, trong lòng cảm thấy rất không thoải mái.

Vừa ngồi xuống không lâu, Bùi Hằng Phúc đã gọi điện thoại tới.

Đường Ngọc Sở chần chừ một lúc rồi nghe máy, cô còn chưa mở miệng, giọng điệu tức tối của Bùi Hằng Phúc đã vang lên: "Đường Ngọc Sở, tôi không ngờ cô còn biết làm chuyện như vậy nữa, cô đang trả thù sao? Trả thù tôi và chị cô ở bên nhau hả, cho nên cô mới cố ý làm như thế?"

Đường Ngọc Sở bị mắng cũng thấy lạ: "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì?"

"Đừng giả vờ nữa Ngọc Sở! Cô biết quan hệ giữa tôi và cô ấy, tin tức này là do cô tung ra chứ gì? Ngọc Sở, dù tôi phụ cô thật, nhưng cô cũng không nên dùng thủ đoạn thế này, Ngọc Lam là chị của cô, cô không thể gọi cô ấy là gái hộp đêm được, càng không thể tung ra tin tức đó ngay lúc cô ấy đang mang thai."

Bùi Hằng Phúc chỉ trích Đường Ngọc Sở vẻ rất thất vọng.

Đường Ngọc Sở vẫn không thể tin nổi, rõ ràng bên ngoài đang là trời tháng sáu, nhưng cả người cô lại như rơi vào trúng hầm băng, cả người lạnh lẽo.

Ồ, buồn cười thật!

Là anh ta phạm sai lầm trước, không ngờ chuyện vừa mới xảy ra, anh ta không có lấy nửa câu xin lỗi và giải thích mà còn xông tới chất vấn, mắng chửi cô.

Đây là người đàn ông mà cô đã thích mười mấy năm...

Lòng Đường Ngọc Sở đầy nỗi bi ai.

"Phải, là tôi muốn trả thù hai người."

Cô đau thấu tâm can, nhưng vẻ mặt vẫn không chút cảm xúc, giọng nói lạnh như băng: "Bùi Hằng Phúc, anh để tay lên ngực tự hỏi xem, tôi có từng làm chuyện gì có lỗi với anh không? Là anh phản bội tôi trước, tôi trả thù một chút thì cũng không có gì là sai cả, phải không?"

"Tôi nhìn nhầm cô rồi, không ngờ cô lại là con người ác độc đến như vậy."

Trong giọng nói của Bùi Hằng Phúc đầy vẻ thất vọng.

"Tôi cũng không ngờ anh và Cố Ngọc Lam lại gian díu với nhau."

Đường Ngọc Sở nở nụ cười, cười đến mức trào phúng: "Bùi Hằng Phúc, nếu như lúc trước anh cảm thấy tôi không xứng với anh thì có thể nói với tôi từ sớm, tôi sẽ không mong chờ, trông ngóng anh như vậy, nhưng anh lại dùng cách này để làm nhục tôi, rốt cuộc là ai ác hơn đây?"

"Hừ, giờ nói gì cũng đều vô dụng cả, Ngọc Sở, cô sẽ phải hối hận."

Bùi Hằng Phúc không nói thêm gì nữa, anh ta cúp máy.

Đường Ngọc Sở nhìn chằm chằm màn hình di động, cô lại cười gằn.

Cái gì mà thanh mai trúc mã, hai đứa bé vô tư, giờ đây nó đã hoàn toàn trở thành một câu chuyện cười. Mà cô cũng trở thành kẻ ngốc trong mối tình đó.

"Ngọc Sở, cậu không nên thừa nhận, rõ ràng tin tức này không phải cậu tung ra..."

Tống An Kỳ ở bên cũng nghe được toàn bộ cuộc đối thoại, thấy Bùi Hằng Phúc nói xấu Đường Ngọc Sở như vậy, bao nhiêu lời thô tục không kìm nén được cứ thế xả ra.

Nếu như lúc này Bùi Hằng Phúc đứng ngay trước mặt mình, nhất định cô ấy sẽ không do dự làm thịt anh ta ngay tại chỗ.

Nhưng bây giờ, cô lo cho bạn tốt của mình sẽ đau lòng quá mà suy sụp.

"Không sao đâu, như vậy cũng tốt, vậy thì mình sẽ hết hy vọng thật sự."

Đường Ngọc Sở hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười mệt mỏi với Tống An Kỳ.

Không sai, cho dù cô khổ sở thật đấy, nhưng cô không cho phép bọn họ hạ gục bản thân mình.

Bùi Hằng Phúc cũng được, Cố Ngọc Lam cũng thế, họ sẽ phải chịu báo ứng!

"Bọn họ khinh người quá đáng thật. Còn tin tức này xuất hiện cũng trùng hợp quá đi, không sớm cũng không muộn, lại đúng vào thời điểm này, giống như thể cố ý muốn khiến Bùi Hằng Phúc nghĩ xấu cho cậu vậy."

Tống An Kỳ nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy bất bình thay bạn thân của mình.

Đường Ngọc Sở nghe vậy cũng ngẩn ngơ, cô thoáng trầm tư rồi hiểu ra gì đó.

"Có thể, cậu nói đúng rồi."

"Cái gì?" Tống An Kỳ cũng sững sờ, vừa nãy cô chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

"Lúc trước, Bùi Hằng Phúc vẫn nghĩ là mình không biết chuyện giữa anh ta và Cố Ngọc Lam, nhưng giờ lại chạy tới chỉ trích mình. Nhất định là vì Cố Ngọc Lam! Cô ta muốn khiến Bùi Hằng Phúc chán ghét tớ, muốn xóa hình bóng của tớ trong lòng anh ta. Cô ta thành công rồi!"

Đường Ngọc Sở khổ sở nói.

Tống An Kỳ nghe xong mà nhất thời giận dữ: "Đồ đê tiện, vô liêm sỉ, xấu xa! Để đạt được mục đích của mình mà người phụ nữ kia không từ một thủ đoạn nào cả, ngay cả bản thân cũng không tha! Cô ta không biết xấu hổ à, đúng là không biết xấu hổ! Ôi, tức chết tớ rồi, tớ muốn đi giết đôi gian phu dâm phụ kia..."

Thế giới của Đường Ngọc Sở đang trời long đất lở, thì ngay lúc này, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn giải trí Hoàng Đình.

"Tổng giám đốc, đây là tài liệu mà anh muốn tôi điều tra về bà chủ."

Tô Lân đi từ bên ngoài vào, để một xấp tài liệu lên bàn làm việc của Lục Triều Dương.

"Ồ?"

Lục Triều Dương rời mắt khỏi màn hình vi tính, cầm lấy xấp tài liệu kia lật qua lật lại.

Anh không bỏ sót bất cứ thông tin lớn nhỏ nào bên trong, từ lúc Đường Ngọc Sở sinh ra đến khi trưởng thành, bao gồm cả hoàn cảnh gia đình, tình yêu, công việc của cô, cả các mối quan hệ xung quanh đều không bỏ sót, rõ rõ ràng ràng.

Sau khi xem một lúc, Lục Triều Dương mới để tài liệu xuống, nhíu mày rất chặt, đôi mắt sâu thẳm lóe lên thứ ánh sáng lạnh lùng.

Tô Lân nhìn thấy mà giật mình, anh ta có thể cảm giác được rõ ràng Lục Triều Dương không vui.

Hiển nhiên, trong tài liệu này có cả các mối quan hệ khác của Đường Ngọc Sở, làm cho vị sếp tâm vững như bàn thạch này tức giận rồi.

Đây là lần đầu tiên Tô Lân thấy Lục Triều Dương để ý đến một người phụ nữ như thế này, anh ta cũng không dám thất lễ, vội vàng báo cáo thêm: "Tổng giám đốc, còn có một chuyện có liên quan đến mối quan hệ của Bùi Hằng Phúc vừa được giải trí Thời Thụy tung ra lúc trưa nay, tôi có điều tra thử, nguồn gốc của bức ảnh là do Cố Ngọc Lam đăng lên. Tôi nghĩ đối phương đang cố ý muốn nhằm vào bà chủ. Ngoài ra, bên tập đoàn Bùi Thị đã tổ chức họp báo, không biết có gì bất lợi với bà chủ hay không?"

Sắc mặt Lục Triều Dương càng sa sầm hẳn, anh híp mắt: "Giờ bà chủ đang ở đâu?"

"Đi làm ở công ty." Tô Lân thành thật trả lời.

Lục Triều Dương trầm ngâm một lúc rồi bỗng đứng dậy khỏi ghế, cầm lấy áo khoác trên giá, vừa đi vừa dặn dò: "Chuẩn bị xe. Ngoài ra, liên hệ với tổng giám đốc Thời Thụy, lần trước anh ta nhắc đến bộ phim muốn đầu tư, tôi muốn nói chuyện cụ thể với anh ta một chút."

"Vâng, tổng giám đốc!"

Tô Lân gật đầu nghe chỉ thị, anh ta lập tức xoay người ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.