Sủng Vợ Lên Trời

Chương 399




Thật lâu sau, cuối cùng ba Tống cũng mở miệng.

“Tử Dục à, An Kỳ, con bé vẫn còn con nít lắm.”

Một câu nói của ba Tống liền để cho Thẩm Tử Dục hiểu ngay trong nháy mắt, hóa ra là ba Tống đang không nỡ con gái của mình.

Thế là anh vỗ ngực đảm bảo nói: “Chú à, chú yên tâm đi, con nhất định sẽ đối xử tốt với An Kỳ cả một đời.”

“Nói dễ nghe thì người nào cũng biết nói.” Ba Tống lạnh lùng ghét bỏ: “Trước kia Hàn Minh Nhân cũng đã từng nói như vậy, nhưng mà cuối cùng thì sao chứ, còn không phải là làm tổn thương An Kỳ à. Cho nên lời nói cam đoan như thế này không đáng tiền đâu.”

Thẩm Tử Dục: “...”

Ba Tống thở dài một hơi rồi nói tiếp: “Thời gian trôi qua thật nhanh, nhớ đến lúc An Kỳ mới ra đời còn là một cục nhỏ xíu, bây giờ lại sắp làm mẹ rồi, trong lòng của một người làm ba thật sự rất không nỡ.”

Trong giọng nói của ba Tống tràn đầy yêu thương đối với con gái của mình.

Thẩm Tử Dục rất xúc động, hơi mỉm cười một chút: “Thưa chú, con sẽ yêu thương An Kỳ giống như chú đã từng yêu thương cô ấy, tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu thương tổn.”

Gương mặt chân thành tha thiết của anh để ba Tống không khỏi bật cười: “Tử Dục, chú cũng tin tưởng con nhất định có thể làm được như lời con đã nói, cho nên...”

Hơi dừng lại một chút: “Tâm nguyện lớn nhất của chú chính là các con có thể hạnh phúc cả một đời.”

Nhận được lời chúc phúc của ông, trên gương mặt tuấn lãng của Thẩm Tử Dục lộ ra nụ cười rực rỡ nhất: “Con cảm ơn chú.”

“Còn kêu là chú nữa à?” Ba Tống liếc xéo anh.

Thẩm Tử Dục lập tức kịp phản ứng lại, mừng rỡ gọi: “Ba.”

Ba Tống vui mừng cười, tin tưởng là Tử Dục chắc chắn có thể làm cho con gái của mình hạnh phúc.

Mặc dù không phải là một ngày lễ đặc biệt gì, nhưng mà người đi đăng ký kết hôn vẫn không hề ít. Thẩm Tử Dục vận dụng mối quan hệ, bọn họ mới có thể không cần phải lấy số xếp hàng, chụp một tấm ảnh đẹp nhất rồi trực tiếp điền vào thông tin, sau khi nhân viên làm việc hỏi suy nghĩ của bọn họ thì bắt đầu ghi vào trong tư liệu, đóng dấu giấy kết hôn.

Nhân viên làm việc dùng sức đóng con dấu thép lên giấy đăng ký kết hôn, Thẩm Tử Dục và Tống An Kỳ nhìn nhau cười một tiếng, trên gương mặt của hai bọn họ đều là nụ cười hạnh phúc đầy vẻ ngọt ngào.

Bọn họ đã kết hôn rồi, sau này bọn họ chính là vợ chồng hợp pháp.

“Chúc mừng hai người.” Nhân viên đưa hai giấy đăng ký kết hôn cho bọn họ.

Tống An Kỳ không biết là mình đi ra khỏi ủy ban nhân dân như thế nào, cảm giác mình giống như là đang bước trên đám mây, tất cả đều không chân thật, dường như là một giấc mộng.

Ngồi ở trong xe, Tống An Kỳ lật giấy đăng ký kết hôn nhìn tấm ảnh chụp, trong tấm ảnh chụp, đầu của hai người bọn họ gần như là dựa cùng một chỗ, trên mặt là nụ cười hạnh phúc không hề che giấu.

Thẩm Tử Dục chụm đầu lại, sau đó lại khen tấm ảnh chụp: “Em xem xem, hai chúng ta có tướng phu thê biết bao nhiêu, quá là xứng đôi.”

Nghe vậy, Tống An Kỳ không khỏi bật cười, quay đầu muốn mỉa mai anh quá tự luyến.

Nhưng vừa mới quay đầu lại, đôi môi đúng lúc được anh hôn lên, anh đưa tay chống đỡ ở sau gáy của cô, làm nụ hôn này càng sâu hơn.

Hai người dạt dào tình cảm ôm hôn nhau, bầu không khí trong không gian xe dần dần trở nên mập mờ.

Đột nhiên một tiếng chuông chói tai vang lên, phá hủy bầu không khí triền miên kiều diễm này.

Thẩm Tử Dục không muốn rời khỏi cánh môi mềm mại của cô, nhưng mà tiếng chuông điện thoại lại không dừng vang lên, anh cũng chỉ có thể khẽ nguyền rủa một tiếng, bất đắc dĩ buông lỏng cô ra, sau đó cầm lấy điện thoại của mình. Nhìn màn hình điện thoại, anh ta ngây ngẩn cả người.

Tống An Kỳ đưa tay vuốt vuốt mái tóc rối tung, sau đó nhìn thấy anh không nhận điện thoại, cô tò mò hỏi: “Tử Dục, sao anh lại không nhận?”

Thẩm Tử Dục lấy lại tinh thần, cười cười với cô: “Là anh cả của anh gọi tới.”

Nói xong, anh nhận điện thoại.

Tống An Kỳ nghe thấy là anh cả của anh gọi tới, trái tim không khỏi siết chặt lại. Nhà họ Thẩm không có người nào đồng ý để Tử Dục và cô ở bên nhau, anh cả của anh gọi đến chắc cũng là vì chuyện này.

Cô im lặng nhìn anh nghe điện thoại, anh chưa hề nói một câu nào, nhưng mà không biết là đối phương đang nói cái gì, sắc mặt của anh càng ngày càng khó coi. Trong lòng của cô cũng từ đó mà chậm rãi nhấc lên theo, dường như cảm giác được một nỗi bất an.

Thẩm Tử Dục cúp điện thoại, do dự một hồi rồi sau đó quay đầu lại nói với Tống An Kỳ: “Ông nội nhập viện rồi.”

Tống An Kỳ sửng sờ: “Sao lại có thể như vậy?”

“Nói là nghe thấy anh muốn kết hôn, cho nên tức đến ngất xỉu.”

“Sao có thể làm như vậy được?” Tống An Kỳ có chút luống cuống, nếu như quả thật là bởi vì bọn họ kết hôn làm cho ông cụ phải tức đến ngất xỉu, nếu như có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng, cả đời này cô cũng sẽ không yên tâm.

Hiện tại đầu óc của Thẩm Tử Dục cũng rất hỗn loạn, kết hôn thì hôm nay anh nhất định phải đăng ký mới được, cho nên anh cũng không suy nghĩ đến cảm nhận của người nhà. Nhưng mà lúc nãy anh cả vừa mới mắng anh một trận ở trong điện thoại, còn nói là tình huống của ông nội không tốt.

Đây có phải là sự trừng phạt của ông trời cho những hành động cố chấp của anh không?

“Em và anh sẽ cùng đến bệnh viện xem sao.” Tống An Kỳ nhìn thấy anh đang áy náy, cô nhẹ nhàng nắm chặt tay của anh, dịu dàng nói.

Thẩm Tử Dục giương mắt lên nhìn cô, bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi: “An Kỳ, thật sự xin lỗi, vốn dĩ anh đang định dẫn em đi chúc mừng chúng ta đăng ký kết hôn, nhưng mà bây giờ...”

Tống An Kỳ nhẹ nhàng lắc đầu: “Không có việc gì đâu, chuyện của ông nội quan trọng hơn, chúng ta muốn chúc mừng như thế nào thì vẫn còn có nhiều cơ hội mà.”

Thẩm Tử Dục dịu dàng xoa lên gương mặt của cô: “Cảm ơn em.”

Tống An Kỳ nở một nụ cười ấm áp, nhưng lúc anh quay đầu lại khởi động xe, nụ cười chậm rãi rút đi, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giữa hàng lông mày vẫn đang ẩn chứa một nỗi buồn.

Cô không biết lần này đến bệnh viện phải chăng sẽ còn xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với những chuyện này.

...

Ông cụ Thẩm tức giận đến nỗi phải nhập viện, không chỉ có vợ chồng Thẩm Tử Long ở đây, ngay cả hai anh em Lục Triều Dương và Lục Thanh Chiêu cũng đang ở bệnh viện.

Lúc Thẩm Tử Dục nhìn thấy bọn họ thì sửng sốt một chút: “Anh cả, hai người cũng đến rồi.”

Lục Triều Dương khẽ gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Tống An Kỳ đang đứng ở bên cạnh của anh, dường như đáy mắt đang chứa đựng cái gì đó.

“Thằng nhóc thối này!” Thẩm Tử Long xông lên phía trước, vung nắm đấm đấm về phía của Thẩm Tử Dục.

“Tử Long!” Tống Khanh Phi hét lên một tiếng, lúc muốn ngăn cản thì đã đến không kịp nữa rồi.

Thẩm Tử Dục cũng không né tránh, cố gắng chịu đựng một đấm này.

Tống An Kỳ dùng hai tay che lại tiếng hét hoảng hốt từ trong miệng, đau lòng không thôi nhìn gương mặt của Thẩm Tử Dục bị lệch qua một bên.

Lúc Thẩm Tử Long giơ tay lên muốn đánh anh ta, Lục Triều Dương chặn tay của anh ta lại, ánh mắt sắc bén nhìn về phía anh ta: “Tử Long, như vậy thôi là được rồi.”

Lục Triều Dương là người lớn tuổi nhất trong thế hệ của bọn họ, cho nên người nào hoặc ít hoặc nhiều cũng đều sẽ kiêng kỵ anh.

Sau khi anh nói như vậy, Thẩm Tử Long ngượng ngùng thu tay về, nhưng mà vẫn chỉ vào Thẩm Tử Dục hùng hùng hổ hổ nói: “Thằng nhóc thối này, nếu như không phải là anh cả mở miệng nói, ngày hôm nay anh thật sự muốn đánh cậu phải nằm rạp trên mặt đất.”

“Tử Dục, anh sao rồi?” Tống An Kỳ bước lên nhìn thấy gương mặt sưng đỏ của anh, đau lòng đến nỗi hốc mắt cũng đỏ lên.

Thẩm Tử Dục cho cô một nụ cười trấn an, nhẹ giọng nói: “Anh không sao đâu, em đừng lo lắng.”

Đã sưng thành cái dạng này rồi, sao có thể không sao được chứ.

Tống An Kỳ đưa tay nhẹ nhàng xoa lên chỗ đau của anh, chỉ nghe thấy anh hít một ngụm khí lạnh, biểu cảm cũng thay đổi, cô phải nhanh chóng thu tay lại, nước mắt liền rơi xuống trong nháy mắt.

Thẩm Tử Dục nhanh chóng dỗ dành mà nói: “An Kỳ, anh thật sự không có chuyện gì đâu, em đừng khóc mà.”

Nhưng mà Tống An Kỳ lại không ngăn được nước mắt, cô không biết bởi vì anh bị đánh mà mình mới khóc, hay là bởi vì tình cảm của anh và cô không được người nhà của anh ủng hộ mà khóc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.