Sủng Vợ Lên Trời

Chương 391




Triệu Uyển Nhan đã chết.

Đường Ngọc Sở ngồi trên ghế ngoài phòng cấp cứu, hai tay không ngừng run rẩy, cơ thể cũng không kiềm chế được run lên.

Cô vẫn chưa ra khỏi nỗi sợ hãi chuyện Triệu Uyển Nhan ngã lầu, chỉ cần cô nhắm mắt lại thì sẽ hiện lên hình ảnh Triệu Uyển Nhan rơi xuống lầu.

Cô không thể tin mình còn giằng co với Triệu Uyển Nhan, nhưng sau đó bà ta lại chết như vậy, chết rồi.

Cho dù cô oán hận bà ta nhưng cũng không muốn mọi chuyện đi đến mức này.

Tiếng khóc tan nát cõi lòng của Cố Ngọc Lam không ngừng truyền tới từ phòng cấp cứu, từng tiếng khóc đau buồn giống như như một cây búa đập mạnh vào trong lòng cô, buồn bực nhức nhối, không thoải mái.

Hình Sơn đi ra phòng cấp cứu nhìn Đường Ngọc Sở ngồi đó thì nhíu mày, sau đó anh ta đến gần thì phát hiện cô đang run lên.

“Cô Đường, cô không sao chứ?” Anh ta lo lắng hỏi.

Đường Ngọc Sở nghe vậy thì ngẩng đầu thấy anh ta, miễn cưỡng kéo khóe miệng: “Tôi không sao.”

Hình Sơn càng nhíu chặt mày: “Cô Đường, lát nữa cô cần phải đến sở cảnh sát lấy lời khai chuyện Triệu Uyển Nhan đã chết.”

“Tôi biết rồi.” Đường Ngọc Sở gật đầu, cô chính mắt thấy Triệu Uyển Nhan ngã lầu, cảnh sát tìm cô cũng là chuyện bình thường.

Triệu Uyển Nhan được đẩy ra, trên người che kín vải trắng nhưng lại không thấy Cố Ngọc Lam.

Lúc này một y tá vội vàng chạy ra: “Người nhà của người chết đã khóc đến ngất xỉu.”

Đường Ngọc Sở và Hình Sơn nhìn nhau một cái, sau đó lập tức đứng lên, cô và Hình Sơn cùng chạy vào phòng cấp cứu.

...

Bởi vì Đường Ngọc Sở lo lắng cho Cố Ngọc Lam nên cô chờ cô ta tỉnh lại mới lặng lẽ rời đi, hai người cũng không có chạm mặt nhau.

Cố Ngọc Lam làm đơn giản đám tang cho Triệu Uyển Nhan, lặng lẽ chôn cất mẹ mình.

Cô ta mặc đồ đen đứng trước mộ của mẹ, nhìn ảnh chụp mẹ mình cười dịu dàng, đôi mắt sau kính râm đã khóc đến sưng đỏ.

Cô ta khom lưng, đưa tay vuốt ve ảnh chụp, cô ta lẩm bẩm: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ không bỏ qua cho Đường Ngọc Sở, con nhất định sẽ làm cho cô ta phải trả giá thật lớn vì cái chết của mẹ.”

Nước mắt chảy xuống gương mặt, một lúc sau cô ta thu tay lại, giơ tay lau nước mắt, sau đó xoay người rời đi.

Nghĩa trang đầy yên lặng, gió thổi lay động nhánh cây vang lên rào rạt, nghĩa trang có vẻ âm u.

...

Bởi vì Triệu Uyển Nhan chết nên tinh thần Đường Ngọc Sở uể oải mấy ngày, không biết còn tưởng rằng cô đau buồn, nhưng thực tế cô vẫn chưa ra khỏi nỗi sợ hãi ngày đó.

Lục Triều Dương đã gọi Ứng Tiêu Tiêu đến tâm sự với cô, cô ấy nhìn dáng vẻ cô uể oải thò không khỏi có chút tức giận: “Đường Ngọc Sở, dáng vẻ này không giống cậu. Triệu Uyển Nhan đã chịu sự trừng phạt, không liên quan đến cậu hiểu không?”

Tống An Kỳ vừa nghe cô ấy tức giận thì đi qua kéo cánh tay của cô ấy, không vui trách mắng: “Tiêu Tiêu, Ngọc Sở vốn không thoải mái trong lòng, cậu lớn tiếng như vậy sẽ dọa đến cậu ấy.”

Tiêu Tiêu cũng quan tâm Đường Ngọc Sở, không muốn cô phải luẩn quẩn trong việc Triệu Uyển Nhan bất ngờ chết đi, cho nên không khống chế được giọng nói, hiện tại cô ấy nghe Tống An Kỳ nói thì cũng bình tĩnh lại, giọng điệu cũng dịu hơn: “Ngọc Sở, phải biết ngày đó cậu nhìn thấy Triệu Uyển Nhan rơi xuống lầu nhưng cậu đã quên trước đó một giây bà ta muốn đẩy cậu xuống, nếu không phải cậu né qua một bên thì người chết chính là cậu.”

Cô ấy nói xong thì Đường Ngọc Sở cũng hiểu, nhưng bọn họ không có tận mắt nhìn thấy nên không thể hiểu tâm trạng của cô.

Cho dù con mèo con chó rơi xuống thì cô cũng sẽ cảm thấy đáng sợ và khó chịu.

Nhưng cô không muốn bọn họ lo lắng cho mình nên hít một hơi thật sâu, cười nói với bọn họ: “Hai người bạn tốt, tớ không sao, mấy ngày nay không ngủ được nên tinh thần hơi kém một chút.”

Bọn họ nhìn quầng thâm dưới mắt cô nên cũng biết cô không ngủ được thì càng đau lòng.

Tống An Kỳ đi qua ngồi bên cạnh cô, tay khoác lên vai cô, dịu dàng hỏi: “Cậu có muốn bọn tớ đi ra ngoài giải sầu với cậu hay không? Một mình cậu ở nhà thì dễ dàng suy nghĩ lung tung.”

“Đúng đó. Đi, chúng ta đi dạo phố.” Ứng Tiêu Tiêu nói theo.

Công việc của Triều Dương bận rộn, mấy ngày hôm trước anh cố ý mang công việc về nhà vì muốn ở bên cạnh cô, sau đó cô ngại gây thêm phiền phức cho anh nên không cho anh làm như vậy.

Nhưng anh lại không yên tâm để cô một người ở nhà nên gọi Tiêu Tiêu và An Kỳ đến.

Cô nhìn thấy được sự lo lắng của bọn họ, nếu cô tiếp tục để bọn họ lo lắng thì thật sự cũng rất áy náy

Người đã chết rồi, mọi chuyện cũng đã qua, ngày tháng vẫn trôi qua.

Cô cười gật đầu: “Được, chúng ta đi dạo phố.”

Tống An Kỳ và Ứng Tiêu Tiêu nghe cô đồng ý thì nhẹ thở phào, trên mặt nở nụ cười.

...

Ba người đi tới đường phố náo nhiệt nhất Bắc Ninh, hai bên đường là cửa hàng nổi tiếng, tuy rằng nói muốn đi dạo phố, nhưng ba người không hề có hứng thú, đi ra cửa hàng này qua cửa hàng khác nhưng lại không đi vào cửa hàng nào.

Đúng là xứng với cái tên dạo phố.

“Hay là chúng ta tìm một quán cà phê ngồi tâm sự đi.” Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy bọn họ cứ lang thang không có mục tiêu cũng không phải là cách nên đề nghị nói.

Vì thế ba người tùy tiện một quán cà phê đi vào.

Bọn họ ngồi xuống gần cửa sổ, ba người chọn cà phê mình thích và bánh kem, trong lúc chờ đợi, Ứng Tiêu Tiêu lấy điện thoại ra mở camera, sau đó cười nói: “Nào, chúng ta cùng chụp hình, tớ sẽ đăng lên mạng.”

Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ nhìn nhau, bất đắc dĩ đến gần, ba đầu chụm lại, “Tách” một tiếng đã chụp xong.

“Chúng ta thật là xinh đẹp.” Ứng Tiêu Tiêu vừa nhìn ảnh chụp vừa tán thưởng.

Tống An Kỳ nghe xong, không nhịn được bật cười: “Tiêu Tiêu, cậu vẫn luôn tự luyến như thế.”

“Sao thế? Không được sao?” Ứng Tiêu Tiêu tức giận liếc cô ấy một cái, sau đó nói: “Chúng ta vốn rất đẹp, tớ chỉ nói thật thôi.”

“Đúng là nói thật.” Đường Ngọc Sở gật đầu phụ họa.

“Ngọc Sở tốt nhất.” Ứng Tiêu Tiêu đưa tay ôm vai Đường Ngọc Sở, đưa đầu lên vai cô, thể hiện sự thân mật.

Tống An Kỳ bất đắc dĩ cười lắc đầu, cô cầm ly nước uống một ngụm, tầm mắt nhìn đường phố bên ngoài cửa sổ sát đất, trong lúc lơ đãng cô thấy trong đám người có hai bóng người quen thuộc.

Cô nhíu mày, đặt ly nước xuống, quay đầu tập trung nhìn kỹ, khi cô nhìn thấy rõ hai người kia thì nụ cười trên mặt lập tức biến mất.

Bên này Ứng Tiêu Tiêu vừa bấm điện thoại vừa nói: “Ngọc Sở, tớ sẽ chỉnh xấu cho An Kỳ, dù sao cậu ấy cũng không cảm thấy mình đẹp.”

Đường Ngọc Sở đến gầy nhìn cô ấy thật sự chỉnh xấu An Kỳ thì “Xì” một tiếng bật cười, cô cầm điện thoại của cô ấy.

“An Kỳ, cậu xem đi, cậu thật là xấu!”

Đường Ngọc Sở cầm điện thoại muốn cho Tống An Kỳ xem lại phát hiện cô ấy nhìn chằm chằm qua cửa sổ sát đất, sắc mặt không tốt lắm, vì thế cô nhìn theo tầm mắt của cô ấy.

Con ngươi của cô đột nhiên co lại, không phải là Tử Dục sao?

Vậy người phụ nữ bên cạnh anh ta là ai?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.