Sủng Vợ Lên Trời

Chương 374




Hôm sau, Đường Ngọc Sở tỉnh lại trong cơn đau đầu, chật vật ngồi dậy, đưa tay xoa xoa cái đầu đang vô cùng đau đớn, khóe mặt liếc qua cốc nước đang để ở trên tủ đầu giường.

Cô quay đầu, chỉ thấy dưới dáy cốc nước đặt một tờ giấy, cầm lên xem thì đó là nét chữ mạnh mẽ và cứng cáp của Lục Triều Dương.

Uống nước mật ong, có thể giải rượu.

Cô nhướn mày, uống cốc nước mật ong trong tay, bờ môi tràn ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.

Triều Dương của cô luôn luôn quan tâm như thế, sau này nếu không có anh, cô làm sao có thể sống đây?

Mỉm cười uống xong cốc nước mật ong, sau đó vén chăn rời giường.

Tối hôm qua cô cũng chưa say đến mức hồ đồ, vậy nên vẫn nhớ rõ tình hình lúc rời khỏi Thịnh Thế Đế Cảnh, Tiêu Tiêu được Thanh Chiêu đưa đi, còn An Kỳ thì bọn họ đưa về nhà.

Rửa mặt, thay một bộ quần áo thoải mái và đơn giản, sau đó ra khỏi phòng, đi đến cừa phòng khách, cô giơ tay gõ cửa một cái: "An Kỳ, cậu đã dậy chưa?"

Không trả lời.

Vẫn chưa dậy sao? Cô nhíu mày, sau đó mở cửa đi vào, trong phòng một mảnh lờ mờ, cô đi đến bên giường, thấy An Kỳ đang nhíu chặt lông mày, trên trán bịn rịn mồ hôi, miệng không ngừng lẩm bẩm điều gì đó.

Thấy thế, Đường Ngọc Sở hoảng hốt, đưa tay sờ trán cô, đôi mắt đột nhiên co rụt lại, nóng quá.

"An Kỳ, An Kỳ..." Cô gọi hai tiếng, nhưng có lẽ do Tống An Kỳ sốt quá cao, hai mắt nhắm nghiền, miệng không ngừng lẩm bẩm, không nghe thấy giọng nói của cô.

Vì vậy cô vội vàng quay người chạy ra khỏi phòng, xuống lầu tìm được thím Ngô đang bận rộn trong bếp, một phát bắt được cánh tay thím Ngô, giọng nói gấp gáp: “Thím Ngô, thím biết số điện thoại của bác sĩ gia đình không?”

Nhìn dáng vẻ hoảng hốt hoang mang của cô, thím Ngô nhíu mày: “Mợ chủ, có chuyện gì xảy ra sao?”

"An Kỳ phát sốt."

Ngô thẩm nghe xong, liền tùy tiện lau đôi bàn tay ướt sũng lên trên tạp dề, sau đó nói: “Mợ chủ, cô đừng gấp, tôi sẽ gọi điện thoại cho bác sĩ!”

Thím Ngô gọi điện thoại, sau đó cùng Đường Ngọc Sở đi lên lầu xem Tống An Kỳ.

Thím Ngô sờ lên trán Tống An Kỳ, chân mày càng nhíu chặt hơn: “Rất nóng!”

Tiếp theo bà ta lại sờ lên lưng Tống An Kỳ, sau đó quay đầu hướng Đường Ngọc Sở nói: "Mợ chủ, cô đi lấy một bộ quần áo của cô tới đây để thay bộ quần áo trên người cô An Kỳ, nếu không vẫn chưa hết sốt sẽ lại bị cảm lạnh!”

Đường Ngọc Sở nghe vậy cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy quần áo đến.

Sau khi thay cho An Kỳ một bộ quần áo thoải mái và sạch sẽ, thím Ngô lại đi vào phòng tắm, lúc đi ra trên tay cầm rất nhiều khăn tắm.

"Thím Ngô, thím muốn làm gì?” Đường Ngọc Sở khó hiểu nhìn vào những chiếc khăn trên tay bà ta.

"Trước khi bác sĩ đến, chúng ta hãy hạ sốt vật lý trước, nếu không sẽ sốt rất kinh khủng.”

Đường Ngọc Sở nửa hiểu nửa không nhẹ gật đầu: “A, hóa ra là như vậy!”

Mà sau khi thím Ngô tiến hành hạ sốt vật lý xong, cuối cùng bác sĩ cũng đến.

Sau khi kiểm tra xong, An Kỳ được tiêm hạ sốt, và kê một số loại thuốc, sau đó dặn dò mấy ngày nay bệnh nhân phải ăn uống thanh đạm một chút.

Thím Ngô tiễn bác sĩ, sau đó Đường Ngọc Sở cầm khăn nhẹ nhàng lau trán cho Tống An Kỳ, trong mắt đều là sự đau lòng.

Rõ ràng tối hôm qua còn cùng cô và Tiêu Tiêu ầm ĩ với nhau, sao lại ngã bệnh chứ? Bệnh này tới quá đột ngột, khiến cô bị hù dọa một phen.

Vì đã được tiêm thuốc hạ sốt nên Tống An Kỳ ngủ yên ổn hơn một chút, lông mày giãn ra, cũng không tiếp tục nói mơ nữa.

Sờ lên trán, đã không còn nóng như lúc trước.

Nhìn cánh môi trắng bệch của An Kỳ, cô như có điều suy nghĩ, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng.

...

Thẩm Tử Dục đang đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc có chút tiêu điều ở dưới sân sau mùa đông, đôi mắt thật sâu không thể nhìn ra suy nghĩ của anh ta lúc này.

Cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, Hứa Tâm Tĩnh đi đến, liếc nhìn thân hình mạnh mẽ rắn rỏi đang đứng trước cửa sổ, trong mắt là sự yêu thương không hề che giấu, cô ta mím môi, sau đó đi tới.

"Tử Dục, ông nội Thẩm gọi anh qua đó.” Cô ta dừng chân ở bên cạnh người anh, nhẹ giọng nói.

Thẩm Tử Dục nhíu mày, sau đó cũng không thèm nhìn cô ta một cái, xoay người liền rời đi.

Anh ta không nhìn khiến Hứa Tâm Tĩnh cảm thấy rất tổn thương, hai tay xuôi bên hông từ từ siết chặt, trong mắt hiện lên vẻ không cam tâm nồng đậm.

Chẳng lẽ anh cứ như vậy yêu Tống An Kỳ kia sao? Yêu đến mức nhìn cô ta một chút cũng không muốn sao?

Nếu là như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ anh.

Vừa đi vào phòng ông nội đã ngửi được trong không khí vị thuốc Đông y, Thẩm Tử Dục nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía ông cụ Thẩm đang ngồi dự vào đầu giường, đáy mắt hiện lên cảm xúc phức tạp.

Nhìn thấy anh tiến đến, ông cụ Thẩm ngoắc tay: “Tử Dục, ngồi xuống bên giường, nói chuyện cùng ông nội!”

Thẩm Tử Dục nghe lời đi qua ngồi xuống, nghe lời, trong phòng rơi vào bầu không khi yên tĩnh ngắn ngủi.

Liếc mắt nhìn vào thuốc đông y vẫn đang còn bốc hơi nóng trên tủ đầu giường, Thẩm Tử Dục phá vỡ bầu không khí yên tĩnh: “Ông nội, bác sĩ nói thế nào?”

"Khụ khụ..." Ông cụ Thẩm họ nhẹ hai tiếng, sau đó đưa tay vuốt ngực, nhẹ giọng nói: "Bệnh cũ, cũng chỉ có thể dựa vào thuốc Đông y hỗ trợ, nói không chừng sẽ tắt thở vào một ngày nào đó!”

"Ông nội, đừng nói như vậy!” Thẩm Tử Dục nghiêm túc trách mắng.

Ông cụ Thẩm khẽ cười một tiếng, chế nhạo nói: “Thế nào? Cháu còn sợ ông nội chết sao?”

Thẩm Tử Dục mím chặt môi, không lên tiếng.

Ông cụ Thẩm thở dài một hơi, trên gương mặt già nua nổi liên một tia hoài niệm: "Thời gian trôi qua thật nhanh, còn nhớ rõ lúc cháu vừa biết gọi tiếng ông nội, mới hơn một tuổi một chút, nhưng bây giờ đã đến tuổi nói chuyện cưới gả, mà ông nội cuối cùng lại giữ được cháu nữa!”

Thẩm Tử Dục cụp mắt, hai tay đặt trên gối nắm lấy nhau thật chặt.

Ông cụ Thẩm nhìn anh ta một cái, nói tiếp: "Tử Dục, từ nhỏ đến lớn, vì sức khỏe cháu tương đối yếu, vậy nên ông nội để tùy cháu muốn làm gì thì làm, gần như không ngăn cản cháu. Duy chỉ có chuyện hôn nhân, ông nội thật sự hi vọng cháu có thể nghe lời ông!”

"Ông nội Tâm Tĩnh là chiến hữu cũ của ông, năm đó chiến tranh ông ấy đã bất chấp nguy hiểm của tính mạng để cứu ông, phần ân tình này ông vẫn luôn ghi trong lòng. Sau này khi cháu ra đời, ông gián tiếp biết được con trai và con dâu của ông ấy vì một chuyện ngoài ý muốn nên đã qua đời, để lại một đứa con gái vẫn còn rất nhỏ, ông nghĩ muốn trả lại phần ân tình này, nên đã đưa Tâm Tĩnh đến nhà họ Thẩm nuôi, đồng thời cũng đã định xong hôn ước cho các cháu, muốn các cháu có thể tiếp tục kéo dài phần ân tình này.”

"Có lẽ cháu sẽ cảm thấy ông nội ích kỷ, nhưng người nhà họ Thẩm của chúng ta sao có thể không coi trọng tình nghĩa chứ? Tử Dục, coi như ông nội cầu xin cháu, cháu suy nghĩ thật kỹ lời ông nội nói đi!”

Ông cụ Thẩm nói một hơi nhiều như vậy, Thẩm Tử Dục im lặng lắng nghe xong, bầu không khí lần nữa trở nên yên tĩnh.

Thật lâu sau, Thẩm Tử Dục mới giương mắt nhìn về phía ông cụ Thẩm: “Ông nội, chẳng lẽ ông không cho rằng như vậy rất không công bằng với Tâm Tĩnh sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.