Sủng Vợ Lên Trời

Chương 365




Đường Ngọc Sở cũng không quá say, sau khi Lục Triều Dương nói nhân viên câu lạc bộ đưa nước ong đến đây thì cô cũng tỉnh táo không ít.

Cô quan sát căn phòng, tuy rằng chỉ có một đèn nhỏ trên tường, ánh sáng rất tối nhưng có thể nhìn thấy phong cách trang trí xa hoa theo kiểu Mỹ.

Bên tai truyền đến tiếng nước chảy, cô quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Phòng tắm chỉ dùng kính mờ ngăn cách, ánh sáng trong phòng lờ mờ nhưng trong phòng tắm lại sáng rõ, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ dáng người cao lớn của Triều Dương qua tấm kính mờ.

Tuy rằng hai người đã kết hôn một thời gian, thân mật cũng không ít nhưng cô vẫn xấu hổ thu lại tầm mắt, đứng dậy đi tới cửa sổ sát đất.

Cô đứng ở cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy hơn nửa cảnh đêm ở kinh thành, ánh đèn rực rõ, vô cùng xinh đẹp, có thể thấy được sự sầm uất ở kinh thành thế nào.

Cô đưa tay nhẹ nhàng đặt lên kính thủy tinh lạnh lẽo, đáy mắt đầy kinh ngạc.

Đây là nơi Triều Dương sống lúc nhỏ.

Đáy lòng cô không khỏi lại có chút tự ti.

Sau đó cô hít một hơi thật sâu, trong lòng tự mình an ủi: Được rồi, thật ra thành phố Bắc Ninh cũng không tệ, tuy rằng còn thua kém kinh thành sầm uất nhưng dù sao cũng là thành phố số một trong nước, quan trọng nhất đó là nơi Triều Dương đang sống.

Nhà của bọn họ ở đó.

Sau khi cô an ủi mình thì không nhịn được bật cười, thật sự phục chính mình, sao có thể đầy lý do như thế?

Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình nên không chú ý tới tiếng nước trong phòng tắm đã sớm dừng lại, Lục Triều Dương đi ra phòng tắm, liếc mắt nhìn bóng người mảnh mai đứng ở cửa sổ sát đất, đáy mắt anh lóe sáng, bước qua đó.

“Em đang nhìn cái gì?” Anh đứng bên cạnh, nghiêng đầu dịu dàng nhìn cô.

Đường Ngọc Sở sững sờ, sau đó quay đầu tươi cười với anh: “Em đang ngắm cảnh đêm.”

Lục Triều Dương hơi nhướng mày, ánh mắt chuyển qua khung cảnh lộng lẫy ngoài cửa sổ sát đất, anh không khỏi hơi cong môi: “Đẹp không?”

“Đẹp, rất đẹp.” Đường Ngọc Sở cười đáp.

Sau đó cô bổ sung: “Nhưng em lại thích cảnh đêm ở Bắc Ninh.”

Lục Triều Dương nghe vậy thì quay đầu nhìn cô, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, ánh mắt dần dần sâu thẳm, anh nhẹ giọng nói: “Ừ, anh cũng thích Bắc Ninh.”

Bởi vì anh đã gặp em ở đó.

Nhưng anh cũng không nói ra lời này, chỉ im lặng nhìn cô, trong mắt hiện ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đường Ngọc Sở quay đầu, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp nở nụ cười: “Đương nhiên anh phải thích Bắc Ninh, nhà của chúng ta ở đó mà.”

Nhà của chúng ta ở đó mà.

Một câu nói bình thường cũng không phải lời ngọt ngào gì nhưng lại giống như một hòn đá rơi vào mặt hồ của anh, tạo ra từng gợn sóng.

Anh không kiềm chế được nữa, đưa ta kéo cô vào lòng, dưới ánh mắt kinh ngạc của cô thì cúi đầu xuống hôn lên môi đỏ khẽ nhếch lên của cô.

Cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất vẫn xinh đẹp động lòng người.

Trong cửa sổ, bọn họ ôm chặt nhau, môi lưỡi dây dưa, căn phòng đầy bong bóng.

...

Tống An Kỳ thấy Hứa Tâm Tĩnh thì cũng không bất ngờ.

Hôm nay Thẩm Tử Dục đi công tác, cho nên Tống An Kỳ chỉ có thể một mình về nhà, cô và Tiêu Tiêu vừa nói vừa cười đi ra cửa công ty, cô liếc mắt một cái đã thấy Hứa Tâm Tĩnh đứng ở cách đó không xa, nụ cười trên mặt cô từ từ biến mất, bước chân cũng dừng lại.

Tiêu Tiêu buồn bực nhíu mày: “An Kỳ, cậu sao vậy?”

Tống An Kỳ cũng không trả lời cô, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, cô ấy chỉ có thể nhìn theo tầm mắt của cô.

Cô ấy thấy một cô gái mặc váy liền áo màu trắng nhìn về phía bọn họ, sau lưng còn có một người vạm vỡ.

“An Kỳ, cô ta là...” Trong lòng Tiêu Tiêu đã có đáp án, nhưng cô ấy vẫn hỏi Tống An Kỳ.

Lần này Tống An Kỳ trả lời cô ấy: “Vợ chưa cưới của Tử Dục.”

Quả nhiên!

Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm cô gái kia, khóe miệng cười mỉa mai: “Không lẽ cô ta định công khai chủ quyền với cậu chứ?”

“Có lẽ là vậy.”

Tống An Kỳ đi qua, dừng trước mặt Hứa Tâm Tĩnh, giọng nhàn nhạt hỏi: “Cô Hứa, cô cố ý đến tìm tôi có chuyện gì không?”

Hứa Tâm Tĩnh nhìn Tiêu Tiêu đi sau lưng Tống An Kỳ, sau đó nói: “Tôi muốn nói chuyện của Tử Dục với cô.”

“Tôi nghĩ ngày đó Tử Dục đã thể hiện rõ thái độ của mình, chúng ta cũng không cần nói lại.” Tống An Kỳ không muốn dây dưa với cô ta.

Ánh mắt Hứa Tâm Tĩnh hơi trầm xuống: “Cô Tống, cô thật sự cảm thấy giữa chúng ta không cần nói chuyện sao?”

“Đúng là không cần thiết.” Ứng Tiêu Tiêu lên tiếng nói.

Hứa Tâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, có chút không vui: “Cô là ai? Sao lại không lịch sự như thế? Tôi đang nói chuyện với cô sao?”

Chậc chậc, nghe giọng điệu này thì có vẻ là một người khó đối phó.

Nhưng--

“Cô không cần biết tôi là ai. Cô chỉ cần biết Tử Dục yêu An Kỳ là được rồi.” Ứng Tiêu Tiêu không hề yếu đáp trả lại.

Lời này chọc vào chỗ đau của Hứa Tâm Tĩnh nên sắc mặt cô ta tái nhợt, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Tiêu Tiêu một cái, sau đó nhìn Tống An Kỳ hỏi: “Cô Tống, cô thật sự không muốn nói chuyện với tôi sao?”

“Nếu là chuyện của Tử Dục thì tôi cảm thấy không cần thiết.” Thái độ của Tống An Kỳ cũng rất kiên quyết.

“Vậy nếu là chuyện của ông nội Thẩm thì sao?”

“Ông nội Thẩm?” Tống An Kỳ nhíu mày lại, sau đó cười nhạo: “Vậy không phải càng không có gì để nói sao?”

Hứa Tâm Tĩnh híp mắt, sau đó đưa tay ra lệnh cho người đàn ông sau lưng nói: “Đưa đồ cho tôi.”

Người đàn ông nghe vậy thì lập tức cung kính đưa đồ cô ta muốn vào trong tay.

Đó là một tờ chi phiếu.

Tống An Kỳ thấy được, Ứng Tiêu Tiêu cũng thấy được.

Hai người nhìn nhau một cái, sau đó không thay đổi sắc mặt nhìn Hứa Tâm Tĩnh.

“Đây là ông nội Thẩm nói tôi giao cho cho.” Hứa Tâm Tĩnh đưa chi phiếu cho Tống An Kỳ.

Tống An Kỳ nhìn lướt qua số tiền ghi trên chi phiếu, ba tỷ.

Cô không khỏi bật cười: “Ở trong mắt mấy người thì Tử Dục chỉ đáng ba tỷ thôi sao?”

“Không.” Hứa Tâm Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt khinh thường nhìn cô: “Là tình cảm của cô chỉ đáng ba tỷ.”

Nụ cười trên môi Tống An Kỳ cứng đờ, ánh mắt đột nhiên lạnh đi: “Cho nên mấy người muốn dùng ba tỷ mua tình cảm của tôi?”

“Thông minh.” Hứa Tâm Tĩnh nhìn sắc mặt cô trở nên khó coi nên đắc ý cong khóe môi: “Chỉ cần cô nhận ba tỷ này thì tất cả mọi người đều vui vẻ, không xảy ra chuyện gì cả.”

Tống An Kỳ nghe ra được lời nói của cô ta không đúng lắm, cô nhíu mày: “Cô có ý gì?”

“Ý là chỉ cần cô nhận tiền, nhà họ Thẩm coi như chuyện của cô và Tử Dục chưa từng xảy ra, cuộc sống của cô sẽ yên bình, nếu không...”

Hứa Tâm Tĩnh nói đến đây thì cười lạnh: “Cô muốn chống lại nhà họ Thẩm thì cũng phải nhìn xem mình nặng bao nhiêu. Hơn nữa con người không thể quá ích kỷ, cô còn có ba mẹ mình nữa.”

Hoá ra cô ta đang uy hiếp cô sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.