Sủng Vợ Lên Trời

Chương 361




Dường như trước khi đến thì cô đã đoán được thái độ của ba Triều Dương với mình thật sự rất kém.

Khi Lục Triều Dương nắm tay cô muốn đi qua ngồi xuống, ông ta lạnh như băng nói: “Triều Dương, con đưa người ngoài về nhà làm gì?”

Đường Ngọc Sở sững sốt, cô và Lục Triều Dương nhìn nhau một cái, có cảm giác muốn cười lại không thể cười.

“Người ngoài?” Ánh mắt Lục Triều Dương lạnh như băng nhìn về phía ba mình, khóe môi cong lên nụ cười mỉa mai: “Có lẽ ông đã quên, năm đó mẹ tôi ở đây, chính ông đã công khai đưa người ngoài về nhà.”

Ánh mắt tràn ngập trào phúng như vô tình lướt qua Lâm Tuyết Chi, sắc mặt bà ta trắng bệch, anh tiếp tục nói: “Huống chi, Ngọc Sở là vợ hợp pháp của tôi, không phải là người ngoài.”

Lục Toàn Hưng bình tĩnh trừng mắt với anh, ánh mắt sắc bén không mang theo độ ấm, hoàn toàn không giống như ánh mắt của người ba nhìn con mình.

Nhưng Lục Triều Dương không hề yếu thế đối mặt với ông ta, khí thế hoàn toàn không thua kém so với ba mình.

Đường Ngọc Sở ngồi bên cạnh toát mồ hôi lạnh, cô có thể cảm giác được cả người Triều Dương toát ra hơi thở lạnh lẽo, xem ra anh oán hận ba mình rất lớn.

Giống như cô với ba mình, cho nên...

Cô nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay anh.

Lục Triều Dương nghiêng đầu nhìn cô, chỉ thấy cô nở nụ cười ấm áp như gió xuân, trong nháy mắt anh giống như được cứu rỗi, hơi thở lạnh lẽo trên người dần dần rút đi, biểu cảm căng cứng cũng mềm xuống.

Lục Toàn Hưng và Lâm Tuyết Chi đều nhìn thấy sự thay đổi của anh, trong lòng hai người thầm kinh ngạc về sự ảnh hưởng của người phụ nữ này với Triều Dương.

Đáy mắt Lục Toàn Hưng hiện lên sự tàn nhẫn không dễ phát hiện, tuyệt đối không thể để người phụ nữ này ở bên cạnh Triều Dương, cô sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Triều Dương.

Khi một người đàn ông có vướng bận, còn là một người phụ nữ, sao có thể ý chí mạnh mẽ, suy nghĩ lớn lao được chứ, làm chuyện gì cũng không đủ sạch sẽ lưu loát.

Lâm Tuyết Chi hoàn toàn ngược lại với ông ta, bà ta cảm thấy sự xuất hiện của Đường Ngọc Sở chưa chắc không phải là một cơ hội tốt cho bà ta và bọn Thần Đông, ít nhất bọn họ có thể nắm được điểm yếu của Lục Triều Dương.

Hai người có suy nghĩ khác nhau liếc nhau một cái, sau đó Lâm Tuyết Chi dịu dàng cười nhạt: “Mọi người ngồi xuống trước đã, có gì từ từ nói.”

Sau đó bà ta giả vờ tức giận trừng mắt Lục Toàn Hưng một cái, nhẹ giọng mắng: “Toàn Hưng, Triều Dương vất vả lắm mới về nhà một chuyến, ông đừng có bày ra bộ mặt thối đó, làm cho đứa nhỏ tức giận bỏ đi, nếu không tôi sẽ không để yên cho ông đâu.”

Đường Ngọc Sở nghe vậy thì trợn mắt, bà ta đóng vai một người mẹ thương con trước mặt ba Triều Dương sao? Quá giả tạo làm cho người khác buồn nôn.

Quả nhiên đẳng cấp cao hơn Triệu Uyển Nhan nhiều.

Lâm Tuyết Chi oán trách Lục Toàn Hưng xong, tầm mắt lại chuyển đến người Đường Ngọc Sở, cười hỏi: “Ngọc Sở, nghe nói nhà cô cũng có công ty đúng không?”

Tập đoàn Đường Thị cũng coi như nổi tiếng ở Bắc Ninh, nhưng đối với cuộc sống của Lâm Tuyết Chi ở kinh thành mà nói thì vốn không để vào mắt tập đoàn nhỏ như vậy.

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Ừm, một công ty nhỏ không đáng nhắc đến.”

Lục Toàn Hưng nghe thấy ba chữ “Công ty nhỏ” thì nhíu mày lại, ở trong lòng ông ta thì người có thể xứng đôi với Triều Dương chắc chắn phải là con gái nhà giàu, gia thế có thể thua nhà họ Lục một chút, nhưng cũng không thể kém quá xa như vậy.

Lâm Tuyết Chi nhìn Lục Toàn Hưng, từ biểu cảm của ông ta thì có thể thấy được ông ta không thích Đường Ngọc Sở thế nào, đáy mắt bà ta nhanh chóng lóe sáng, bà ta lại hỏi: “Nghe nói mẹ cô mất sớm, ba cô tái hôn, mẹ kế và chị đối xử không tốt với cô đúng không?”

Đường Ngọc Sở nhíu mày, khóe môi cong lên trào phúng: “Không phải bà đã điều tra tôi rồi sao? Sao còn hỏi tôi làm gì?”

Cô vạch trần sự thật nhưng Lâm Tuyết Chi cũng không xấu hổ, thản nhiên thừa nhận: “Chúng tôi thật sự có điều tra cô, dù sao cô và Triều Dương kết hôn, chúng tôi cần phải biết rõ vợ của nó.”

“À.” Lục Triều Dương cười nhạo, vẻ mặt anh nhìn về phía Lục Toàn Hưng và Lâm Tuyết Chi đầy mỉa mai: “Hai người đừng nói mình điều tra vợ của tôi chỉ vì quan tâm tôi chứ?”

Lục Toàn Hưng nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt căng cứng, không có lên tiếng.

Mà Lâm Tuyết Chi vẫn cười, mở miệng giải thích nói: “Triều Dương, dù sao gia đình chúng ta như vậy, có biết bao người phụ nữ muốn tìm mọi cách đến gần con...”

Lục Triều Dương nghe vậy thì không khách sáo cắt ngang lời bà ta: “Dì Lâm đang nói mình sao?”

Lâm Tuyết Chi sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của anh, nụ cười trên mặt trở nên có chút miễn cưỡng: “Triều Dương, con...”

Khóe môi Lục Triều Dương càng châm chọc: “Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Lúc trước không phải bà tìm mọi cách đến gần ba tôi, ép mẹ tôi đi, từ tiểu tam lên vợ cả sao?”

Sắc mặt Lâm Tuyết Chi ngày càng trắng, bà ta quay đầu nhìn Lục Toàn Hưng, dáng vẻ đầy tủi thân.

Ông ta nhìn bà ta một cái, sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lục Triều Dương, lạnh giọng mắng: “Triều Dương, đây là thái độ nói chuyện của con với dì Lâm sao? Hơn nữa năm đó mẹ con muốn rời đi, không ai ép bà ấy cả.”

Lời nói của Lục Toàn Hưng thật sự thay đổi hiểu biết của Đường Ngọc Sở, ba của Triều Dương đúng là quá vô tình, mẹ của Triều Dương muốn rời đi, không ai ép bà ấy gì chứ? Chẳng lẽ không phải do ông ta ngoại tình, còn đưa tuesday về nhà, ép mẹ của Triều Dương rời đi sao?

Đồ khốn nạn! Đồ khốn nạn của khốn nạn! Đường Ngọc Sở mắng chửi Lục Toàn Hưng ở trong lòng, nếu không phải cô thấy ông ta là người lớn, còn là ba của Triều Dương thì cô thật sự rất muốn mắng chửi.

Lục Triều Dương nghe ba mình nói như vậy thì hơi thở xung quanh lập tức giảm xuống, ánh mắt bỗng lạnh lẽo như sương lạnh tháng mười hai, khóe môi cười lạnh: “Xem ra tôi và ông không còn lời nào để nói.”

Anh nói xong thì kéo Đường Ngọc Sở đứng dậy, cũng không thèm nhìn mấy người Lục Toàn Hưng một cái, xoay người rời đi.

“Triều Dương!” Lâm Tuyết Chi sợ hãi kêu lên, nhanh chóng đứng lên đuổi theo, ngăn ở trước mặt bọn họ: “Triều Dương, con vất vả lắm mới trở lại, ở lại mấy ngày rồi đi.”

Lục Triều Dương lạnh lùng liếc bà ta một cái, không nói câu nào, đi vòng qua bà ta đi tới cửa chính.

“Hôm nay con rời khỏi chỗ này thì em trai Thanh Chiêu của con sẽ mất tự do.”

Giọng nói của Lục Toàn Hưng không mang theo độ ấm truyền tới.

Lục Triều Dương bỗng dừng chân, anh cũng không quay đầu lại: “Ông cảm thấy hiện tại ông có thể động vào tôi và Thanh Chiêu sao?”

“Ba thật sự không nắm chắc với con, nhưng Thanh Chiêu, ba chắc chắn một trăm phần trăm, ngoại trừ anh trai thì nó còn có thể dựa vào ai chứ?”

Giọng nói của Lục Toàn Hưng tràn đầy tự tin.

Đường Ngọc Sở cảm giác được Triều Dương nắm tay mình ngày càng chặt, cô không khỏi lo lắng nhìn anh: “Triều Dương, anh không sao chứ?”

Lục Triều Dương hơi mỉm cười: “Anh không sao.”

Sau đó anh xoay người, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Lục Toàn Hưng vẫn ngồi ngay ngắn ở trên sô pha: “Tôi tuyệt đối sẽ không để ông động vào một cọng tóc của Thanh Chiêu.”

Giọng nói Lục Triều Dương cũng tràn đầy tự tin và kiên quyết.

Lục Toàn Hưng quay đầu nhìn anh, ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung, ai cũng không nhường nhịn ai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.