Sủng Vợ Lên Trời

Chương 341




“Cô ta nói là muốn gặp cô đó, vẫn luôn gây ầm ĩ ở dưới lễ tân, cho nên...” Lina nhún vai: “Tôi để cho cô ta đến phòng làm việc của tôi trước rồi.”

Làm ầm ĩ ở dưới quầy lễ tân?

Đường Ngọc Sở quay đầu nhìn về phía Cố Ngọc Lam, trong mắt hiện lên sự mỉa mai. Không phải là cô ta vừa mới trở và ngành giải trí hay sao, tại sao lại bắt đầu gây chuyện rồi, còn không sợ bị phóng viên chụp được à?

Nhưng mà chuyện này cũng không có liên quan gì tới cô.

“Cô nói chuyện với cô ta đi, tôi đi ra ngoài trước đây.”

Lina nhìn Cố Ngọc Lam, sau đó quay người đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Mặc dù không có gì để nói với Cố Ngọc Lam, nhưng mà cô vẫn bước tới đứng ở trước mặt của Cố Ngọc Lam, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô ta.

Chỉ nhìn thấy Cố Ngọc Lam cong môi cười một tiếng, giữa hàng lông mày đều là cảm giác mỉa mai: “Đường Ngọc Sở, tôi muốn gặp cô một lần quả thật quá khó khăn nha.”

Đường Ngọc Sở nhướng mày nói: “Đương nhiên rồi, tôi bận rộn nhiều việc, cho nên có chuyện gì thì nói nhanh đi, không có việc gì thì cút khỏi đây.”

“Cô...” Cố Ngọc Lam tức giận trừng lớn mắt, giờ phút này sắc mặt của Đường Ngọc Sở kiêu căng, ánh mắt lạnh nhạt, hoàn toàn không đặt cô ta vào trong mắt.

Cố Ngọc Lam tự dưng lại cảm thấy mình thấp hơn cô một bậc, trong lòng bốc lên ngọn lửa giận, nếu như đổi lại là trước kia, chắc chắn là cô sẽ không xong đời với cô ta.

Nhưng mà bây giờ, cô ta hít một hơi thật sâu, đè xuống buồn bực ở trong lòng, nặn ra một nụ cười: “Đường Ngọc Sở, hôm nay tôi đến đây cũng không phải là để cãi nhau với cô, tôi là có chuyện muốn nhờ.”

“Có chuyện muốn nhờ à?” Đường Ngọc Sở cười nhạo một tiếng: “Cố Ngọc Lam, tôi nghĩ là chắc là tôi không có gì có thể giúp được cho cô đâu.”

“Không, chuyện này cũng chỉ có một mình cô mới có thể giúp được tôi.” Cố Ngọc Lam nhìn chằm chằm vào cô.

Nghe vậy, Đường Ngọc Sở bật cười thành tiếng, sau đó lạnh lùng nói: “Cố Ngọc Lam, có phải là cô đã bị điên rồi không? Chỉ dựa vào ân oán của chúng ta, cô cũng đừng vọng tưởng tôi sẽ đồng ý giúp cô.”

“Không, cô sẽ giúp tôi.” Cố Ngọc Lam nói rất chắc chắn.

“À? Phải vậy không? Cô cứ tự tin như vậy à?” Đường Ngọc Sở hứng thú nhìn cô ta.

Thật sự không biết là ai đã cho cô ta tự tin như vậy.

“Ba bị bệnh rồi...”

Cố Ngọc Lam cố ý dừng lại, Đường Ngọc Sở vừa nghe đến cô ta nhắc đến ba, sắc mặt của cô âm trầm mấy phần, mi tâm cũng theo đó mà nhíu chặt lại.

“Tôi có cách để chữa cho ba hết bệnh.” Cố Ngọc Lam nói nốt nửa câu nói sau.

Đường Ngọc Sở nheo mắt lại, ánh mắt nghi ngờ rơi trên gương mặt tràn đầy tự tin của Cố Ngọc Lam: “Cô nói cô có thể trị hết cho ba của tôi à?”

Cô ta xác định không phải là đang dở trò đúng không? Các viện nghiên cứu phát triển loại thuốc đó ở mỹ đều không có manh mối gì, vậy mà cô ta nói là có cách, có phải là cho rằng cô không biết cái gì đúng không?

“Đúng vậy, tôi có thể đảm bảo sẽ chữa trị khỏi cho ba, nhưng mà cô nhất định phải giúp đỡ tôi.”

Cố Ngọc Lam biết bây giờ chuyện mà Đường Ngọc Sở đang phiền não nhất đó chính là Đường Tùng bị bệnh, cho nên cô ta bắt lấy nhược điểm này mà muốn bàn điều kiện với cô.

Đường Ngọc Sở cười lạnh: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng cô, hơn nữa ba của tôi trở thành như thế này không phải là do mẹ con các người hãm hại ư?”

Nói đến đây, ánh mắt của Đường Ngọc Sở nhìn về phía Cố Ngọc Lam vừa tàn nhẫn vừa lạnh lẽo.

Trong mắt của Cố Ngọc Lam hiện lên vẻ bối rối, lập tức cất cao giọng nói, phủ nhận: “Đường Ngọc Sở, cơm có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được, từ lúc nào mà bệnh của ba cô lại có liên quan tới hai mẹ con của tôi, cô đừng có ăn nói lung tung.”

“Tôi có nói lung tung hay không thì lòng cô tự biết được.” Đường Ngọc Sở lạnh lùng liếc nhìn cô ta, sau đó quay người đi đến bên cạnh cửa, mở cửa ra, nhìn cũng không thèm nhìn Cố Ngọc Lam: “Cô không cần quan tâm chuyện của ba, tôi cũng chắc chắn không thể nào giúp cô, cho nên... cút nhanh đi!”

Đường Ngọc Sở không hề khách khí chút nào mà ra lệnh đuổi khách, âm mưu của Cố Ngọc Lam đã thất bại, sắc mặt của cô ta đều đen thui, cô ta gắt gao trừng mắt nhìn Đường Ngọc Sở, nghiêm giọng chất vấn: “Đường Ngọc Sở, cô cứ không quan tâm tới chuyện sống chết của ba như thế này có đúng không? Tôi nói là tôi có cách có thể cứu được ba.”

“Vậy thì sao chứ?” Đường Ngọc Sở quay đầu lại, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lẽo bức người bắn về phía của cô ta, khóe môi hiện ra một nụ cười lạnh trào phúng: “Không phải là cô cũng gọi là ba đó ư? Vậy thì cô phải vô điều kiện mà nghĩ cách chữa khỏi cho ba mới đúng, sao bây giờ lại nói chuyện đều kiện với tôi chứ?”

Lòng dạ của cô ta rõ ràng như vậy, cô không phải là một người ngu, đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng.

“Tôi...” Cố Ngọc Lam bị nghẹn họng, không nói nên lời.

Trên thực tế thì cô ta căn bản cũng không có cách nào có thể trị được căn bệnh trước mắt của Đường Tùng, cho nên cô ta cũng chỉ đang lừa gạt Đường Ngọc Sở mà thôi.

Không ngờ lại bị cô nhìn thấu.

Cố Ngọc Lam không cam lòng cắn chặt môi.

“Mang theo âm mưu của cô, nhanh chóng cút khỏi đây đi.”

Giọng điệu của Đường Ngọc Sở cứng rắn lạnh lùng nói.

Cố Ngọc Lam biết mình lại tiếp tục dây dưa cũng chỉ tự chuốc lấy nhục nhã, thế là cô ta nắm lấy cái túi xách ở trên bàn, nhanh chân bước ra khỏi cửa.

Lúc đi ngang qua trước mặt của Đường Ngọc Sở, cô ta hung hăng quét nhìn cô một chút: “Đường Ngọc Sở, đây chính là do cô đã chọn, đến lúc đó cô đừng có hối hận.”

“Yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không hối hận đâu.” Giọng điệu của Đường Ngọc Sở rất nhạt, nghe vào chính là hoàn toàn không đặt lời nói của cô ta ở trong lòng.

Cố Ngọc Lam oán hận cắn răng, không cam lòng nhanh chân rời khỏi.

Lina nhìn thấy Cố Ngọc Lam đã đi rồi, cô ta liền đi tới nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Đường Ngọc Sở, lo lắng hỏi: “Tiểu Đường, cô không sao đó chứ?”

Đường Ngọc Sở nhắm mắt lại, che đậy tất cả hơi thở lạnh lẽo của mình, sau đó mở mắt ra, nụ cười lại trở về trên mặt một lần nữa.

“Tôi không sao đâu, giám đốc bộ phận.”

Cô mỉm cười nói với Lina.

Thấy cô cười, Lina nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại cười một tiếng: “Không có việc gì thì tốt rồi.”

Đường Ngọc Sở cười cười không nói gì nữa.

Lina quay đầu nhìn về hướng Cố Ngọc Lam đi khỏi, mi tâm nhíu chặt lại: “Lần này Cố Ngọc Lam trở lại ngành giải trí, thế lực rất mạnh, nghe nói là Đường Hải cố ý muốn nâng cô ta lên, muốn để cô ta trở thành Ninh Huyên Huyên thứ hai.”

Nói đến đây, mi tâm của Lina nhíu lại càng chặt hơn: “Thật sự không hiểu nổi cấp cao của Đường Hải lại nghĩ cái gì nữa, cứ dựa vào tình hình trước mắt của Cố Ngọc Lam, căn bản cũng không thể nổi được.”

Nghe thấy như vậy, Đường Ngọc Sở nói đùa: “Có lẽ là ông tổng của Đường Hải đã bị Cố Ngọc Lam bắt được nhược điểm gì đó rồi ha.”

Mặc dù cô cũng chỉ thuận miệng nói thôi, nhưng mà Lina vẫn suy nghĩ nghiêm túc, gật đầu một cái rồi nói: “Cái này có khả năng lắm đó, lấy cách làm người của Cố Ngọc Lam, loại chuyện này cũng có thể làm được mà.”

Đường Ngọc Sở cười nói: “Nếu như quả thật là như thế, vậy thì tôi cũng thay tổng giám đốc của Đường Hải mà mặc niệm ba giây.”

Bị Cố Ngọc Lam để mắt tới, xem ra là không thể thoát được rồi.

Đường Hải có thể sẽ bởi vì một người Cố Ngọc Lam mà hủy đi danh tiếng đã gầy dựng trong hai mươi năm trời.

“Cần thiết phải mặc niệm.” Lina rất nghiêm túc mà gật đầu, sau đó khẽ cười nói: “Nhưng mà tôi rất may mắn, tổng giám đốc Thẩm của chúng ta đủ khôn ngoan, kịp thời giải bỏ hợp đồng với Cố Ngọc Lam, nếu không thì bây giờ Thời Thụy của chúng ta phải xui xẻo rồi.”

Đường Ngọc Sở và Lina nhìn nhau cười một tiếng, sau đó Lina cũng không nói thêm cái gì nữa, kêu cô trở về tiếp tục công việc.

Vừa mới trở lại trước máy vi tính liền có một email được gửi tới.

Ấn mở ra xem, là của đạo diễn Phùng Phong gửi tới.

Nội dung của email đại khái là lần này ông ta đã giao cho Cố Ngọc Lam một vai nhỏ trong bộ phim, chỉ có một cảnh quay.

Ý của Phùng Phong chính là ông ta tự làm chủ, gửi email này cũng chỉ để thông báo cho cô một tiếng.

Nhìn dòng chữ ở trên màn hình máy vi tính, Đường Ngọc Sở cảm thấy rất tò mò, làm thế nào mà Cố Ngọc Lam có thể khiến cho Phùng Phong khăng khăng đòi thêm một vai cho cô ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.