Sủng Vợ Lên Trời

Chương 322




Lẽ nào anh thích đàn ông?

Đối diện với câu chất vấn như này, Hướng Tranh chỉ cười không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Tống An Kỳ lại tưởng anh ta mặc nhận rồi, đầu tiên sững ra, sau đó cười “ha ha” hai tiếng, sau đó tự giễu: “Thì ra là tôi thua bởi đàn ông rồi.”

Hướng Tranh: “...”

Mặc dù rất muốn phủ nhận bản thân không phải thích đàn ông, nhưng bị cô hiểu lầm cũng tốt hơn bị cô truy hỏi, tránh đến lúc đó một lời khó giải thích rõ.

Nghĩ đến anh ta lại thích đàn ông, Tống An Kỳ thật sự không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, có hơi chua, hơi chát, lại có hơi nhẹ nhõm.

Có điều, sự nghi hoặc đè nặng trong lòng nhiều năm tóm lại cũng được gỡ bỏ, cũng coi như thoải mái rồi.

“An Kỳ.” Hướng Tranh khẽ gọi.

Cô ngước mắt nhìn anh ta.

“Em và Thẩm Tử Dục đang qua lại sao?” Anh ta hỏi.

Ánh mắt của Tống An Kỳ hơi lóe lên, trong mắt xuất hiện một tia chế giễu: “Tôi có cần thiết phải trả lời anh không?”

Trái tim của Hướng Tranh thắt lại, miễn cưỡng cong môi: “Không cần thiết.”

Tống An Kỳ cười lạnh: “Phải, không cần thiết. Dù sao năm đó tôi cũng không rõ mà bị chia tay. Anh nói phải không? Anh Hướng.”

Thì ra cô vẫn tức giận.

Hướng Tranh khẽ cười thành tiếng, theo thói quen đưa tay muốn xoa đầu cô, nhưng lại bị cô tránh né.

Nụ cười trên mặt cứng đờ, tay cũng cứng ngắc ở trong khoảng không, anh ta nhìn cô, chỉ thấy cô ngoảnh mặt đi không muốn nhìn thấy anh.

Trong mắt vụt qua một tia mất tự nhiên, sau đó từ từ thu tay lại, anh ta cười tự giễu: “An Kỳ, nếu như em muốn, em có thể gọi anh là anh Cửu Tiêu.”

Anh Cửu Tiêu?

“Anh Hướng, khi tôi gọi anh phớt lờ tôi, bây giờ lại muốn tôi gọi anh là ‘anh Cửu Tiêu’? Điều này không phải nực cười lắm sao?”

Giữa chân mày của cô ẩn hiện sự chế giễu, Hướng Tranh nhíu mày: “An Kỳ, anh đã nói anh có nỗi khổ...”

“Nỗi khổ?” Tống An Kỳ cắt ngang lời anh ta, bật cười thành tiếng: “Vậy anh tiếp tục với nỗi khổ của anh đi. Tôi không tiếp được!”

Tống An Kỳ xoay người rảo bước đi về phía xe ô tô, mở cửa, ngồi vào, đóng cửa, hoạt tác dứt khoát, không mang theo một chút chần chừ, đủ thấy cô đã tức giận như thế nào.

Hướng Tranh đứng ngây ở đó, nhìn theo chiếc xe của cô lao đi như một mũi tên, rất nhanh biến mất trong tầm nhìn của anh ta.

Lần này, cô thật sự rời đi rồi.

Hướng Tranh cười khổ, cô tức giận là điều dễ hiểu.

Lâu như vậy không có liên lạc, lần nữa trùng phùng, anh ta đã chọn giả bộ không quen biết cô, cho dù cô đã khóc, anh ta cũng cứng rắn phủ nhận chuyện quen biết cô.

Cô không biết khi anh ta nghe thấy cô gọi ba chữ “anh Cửu Tiêu”, trái tim của anh ta đã thắt lại thế nào, rất đau.

Anh ta rất muốn ôm chặt lấy cô, nói với cô, anh ta chính là Lạc Cửu Tiêu, mấy năm rồi, người mà anh ta luôn mong nhớ nhất chính là cô.

Nghĩ đến đây, anh cười khẽ, trong mắt lộ ra một tia bi thương.

Nếu như cô không phải ở bên Thẩm Tử Dục, có lẽ anh ta sẽ không gặp lại cô.

Thẩm Tử Dục, cậu út của nhà họ Thẩm.

Ánh mắt của anh ta đột nhiên trở lạnh, nhà họ Thẩm đó, đại gia tộc có lịch sử trăm năm, thế lực trong hai giới quân sự chính trị có tầm ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng vậy thì như nào, vẫn không phải bẩn thỉu khiến người ta buồn nôn đó sao.

Anh ta xoay người, cất bước trầm ổn đi về phía xe của mình.

Có những chuyện, không vội được, nhất định phải làm từ từ.

...

Tống An Kỳ đỗ xe ở bãi đỗ xe ngoài trời của tiểu khu, sau khi khóa xe lại, cô xoay người, đột nhiên trước mắt vụt qua bóng đen, dọa cô lùi lại phía sau một bước.

Đợi cô ổn định tâm thần, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng tươi.

Cô nhíu mày, còn đang nghĩ là ai vô vị như vậy, chỉ thấy một gương mặt đẹp trai quen thuộc từ sau bó hoa thò mặt ra.

Khi nhìn nụ cười nịnh nọt trên gương mặt đó, sắc mặt của cô lập tức tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng.

“An Kỳ, hoa đẹp tặng cho người đẹp.”

Giọng nói nịnh nọt khiến trong mắt của cô nhiễm một tia chán ghét: “Hàn Minh Nhân, anh đây là có ý gì?”

Giọng điệu lạnh lùng.

“Theo đuổi lại em.”

Câu trả lời mặt dày vô sỉ này, chính là lời nói vô cùng nực cười, Tống An Kỳ không nhịn được mà cười thành tiếng, trong ánh mắt nhìn anh ta tràn ngập sự mỉa mai.

“Hàn Minh Nhân, là ai cho anh can đảm theo đuổi lại tôi vậy? Là Lương Tĩnh Như sao?”

Đối diện với sự chế giễu của cô, Hàn Minh Nhân không có lộ ra một tia bất mãn, giọng nói nịnh nọt nói với cô: “An Kỳ, sau khi ở bên Dương Thiên Thiên, anh mới phát hiện anh mãi không quên được em, em đã khắc sâu trong trái tim của anh rồi, anh yêu em, An Kỳ.”

Nhìn gương mặt thâm tình của anh ta, lại nghe lời tỏ tình thâm tình của anh ta, trái tim của Tống An Kỳ không hề dao động, chỉ cảm thấy điều này thật nực cười, anh ta cũng sắp kết hôn với Dương Thiên Thiên rồi, vậy mà lúc này còn chạy đến chỗ cô tỏ tình, thật sự là có bệnh mà.

Có diều...

Trong mắt vụt qua một tia xảo trá, hai tay của cô khoanh trước ngực, môi đỏ giương lên: “Hàn Minh Nhân, anh nói anh yêu tôi, thật sao?”

“Thật, anh yêu em, rất yêu rất yêu em.” Hàn Minh Nhân vội gật đầu.

Tống An Kỳ nhướn mày: “Vậy Dương Thiên Thiên thì sao? Anh yêu cô ta không?”

“Không yêu, một chút cũng không yêu.” Hàn Minh Nhân trả lời hoàn toàn không có chút chần chừ.

Điều này thật buồn cười.

Hàn Minh Nhân này rốt cuộc đang muốn chơi trò gì? Đùa cô sao? Hay thật sự trở mặt với Dương Thiên Thiên rồi, muốn quay về ăn cỏ ban đầu?

Mắt của Tống An Kỳ khẽ đảo, cố ý lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tôi rất muốn tin lời anh nói, nhưng... anh hiểu mà, tôi không dám tin anh.”

Hàn Minh Nhân trở nên khẩn trương: “An Kỳ, em phải tin anh, anh thật sự rất yêu em, anh...”

“Vậy anh ở trước mặt tôi gọi điện cho nói cho Dương Thiên Thiên biết người mà anh yêu nhất là tôi.”

Tống An Kỳ trực tiếp đưa ra yêu cầu với anh ta, nhướn mày với anh.

Sắc mặt của Hàn Minh Nhân cứng đờ, cuối cùng cười ái ngại, rút điện thoại từ trong túi đi.

Anh ta nhìn Tống An Kỳ, sau đó mở khóa điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi ra.

Tống An Kỳ nhìn rõ ràng trên màn hình điện thoại có hai chữ “bảo bối”, đó chắc chắn chính là tên gọi của Dương Thiên Thiên.

Anh ta lại nhìn Tống An Kỳ, trên mặt thoáng qua một tia do dự, ngón tay từ từ hướng về màn hình điện thoại.

Nhưng khi sắp chạm vào màn hình, ngón tay lại co lại.

Thấy thế, Tống An Kỳ bật cười thành tiếng: “Sao thế? Không dám gọi sao?”

“Không phải, là...” Hàn Minh Nhân muốn giải thích, lúc này, Tống An Kỳ trực tiếp giật điện thoại trong tay của anh ra: “Anh không dám gọi, tôi giúp anh gọi.”

Tống An Kỳ cười lạnh, sau đó ấn số điện thoại được lưu là “bảo bối”.

Tiếng chuông vang lên không bao lâu thì được kết nối: “Anh yêu, anh đang ở đâu?”

Đầu bên kia truyền đến giọng nói của Dương Thiên Thiên.

Tống An Kỳ liếc mắt Hàn Minh Nhân, chỉ thấy hai tay của anh bất an cuộn lại.

Nụ cười lạnh trên khóe môi, cô nói với Dương Thiên Thiên ở đầu dây bên kia: “Là tôi, Dương Thiên Thiên.”

“Sao lại là cô?” Giọng nói của Dương Thiên Thiên rất sắc bén.

Tống An Kỳ nhíu mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, điện thoại trong tay bị Hàn Minh Nhân giật lại.

Cô quay đầu, chỉ thấy Hàn Minh Nhân cầm điện thoại đi sang một bên, cố tình đè thấp giọng, rất nhỏ tiếng không biết nói cái gì với Dương Thiên Thiên.

Nhưng từ thần sắc căng thẳng của anh ta có thể nhìn ra được, anh chắc là đang dỗ dành Dương Thiên Thiên.

Quả nhiên đang trêu đùa cô!

Tống An Kỳ lập tức tối sầm mặt, lạnh lùng liếc nhìn anh ta, sau đó rảo bước đi về phía tòa nhà.

Bên kia Hàn Minh Nhân đang dỗ dành Dương Thiên Thiên, mắt nhìn thấy Tống An Kỳ đi rồi, trong lòng hơi hoảng, vội vàng nói một câu ‘anh bao giờ về sẽ giải thích với em’ thì cúp máy, nhấc bước đuổi theo Tống An Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.