Sủng Vợ Lên Trời

Chương 320




Chuyện gì nên tới thì sẽ tới.

Đường Ngọc Sở bỏ tài liệu vào trong túi, trong đầu hiện lên những chữ này.

Cô mím môi, sau đó nhìn về phía Phùng Phong, hơi mỉm cười: “Đạo diễn Phùng, ông cứ nói thẳng.”

Phùng Phong do dự một lát: “Thật ra tôi muốn đề cử với cô một người.”

Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Là đề cử Cố Ngọc Lam bên cạnh ông sao?”

Phùng Phong cười xấu hổ: “Phó giám đốc Đường đúng là thông minh, có thể nhìn ra suy nghĩ của tôi.”

Đường Ngọc Sở cười cười, sau đó nhanh chóng thu lại ý cười, thay bằng vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu hơi cứng rắn nói: “Tôi xin lỗi, đạo diễn Phùng, đã chọn xong diễn viên rồi, không thể thay đổi diễn viên, vậy thì không công bằng với diễn viên đã chọn trước đó.”

“Tôi biết chuyện này.” Phùng Phong gật đầu, sau đó nói: “Diễn viên đều là ta cùng sản xuất căn cứ nhân vật yêu cầu chọn lựa, mỗi người rất thích hợp với nhân vật, tôi biết không thể thay đổi diễn viên.”

“Vậy ý của ông là?” Nếu ông ta biết thì sao lại muốn đề cử Cố Ngọc Lam, cô không hiểu.

“Tôi muốn cho cô ta lộ mặt trong bộ phim, cho dù chỉ có một cảnh cũng được.”

Cho dù chỉ có một cảnh cũng được? Yêu cầu thấp như vậy?

Xem ra Phùng Phong thật sự muốn kéo Cố Ngọc Lam lên.

Đường Ngọc Sở nhìn Cố Ngọc Lam, cười khẽ: “Thật ra cô đến nhờ tôi là được, không cần nhờ đạo diễn Phùng nói giúp cô.”

Đáy mắt Cố Ngọc Lam nhanh chóng hiện lên sự nham hiểm, nhưng trên mặt đầy tươi cười, giọng điệu xin lỗi nói: “Ngọc Sở, không phải chị không muốn tự mình đến tìm em, không phải chị sợ người ta nói mình nhờ quan hệ mới có cơ hội lộ mặt trong bộ phim sao? Cho nên chị mới nhờ đạo diễn Phùng nói giúp mình, em đừng giận chị nha.”

Chị? Đường Ngọc Sở cười nhạo: “Tôi xin lỗi, tôi không có chị.”

Cố Ngọc Lam liếc Phùng Phong, sau đó vẻ mặt sốt ruột nói: “Ngọc Sở, chị biết em tức giận, lần sau chị tuyệt đối sẽ không tìm người khác giúp đỡ, nhất định sẽ tìm em giúp đỡ trước.”

Cô ta cố ý diễn kịch ở trước mặt đạo diễn Phùng, muốn diễn tiết mục chị em thân thiết sao?

Đúng là vô cùng buồn cười!

Đường Ngọc Sở đứng lên, áy náy nói với Phùng Phong: “Xin lỗi, đạo diễn Phùng, có lẽ tôi không giúp được yêu cầu này của ông. Nếu không còn chuyện gì thì tôi về công ty trước.”

Cô nói xong thì cầm lấy túi vải nghênh ngang rời đi.

Để lại Phùng Phong mờ mịt và... Cố Ngọc Lam tức giận.

Cố Ngọc Lam nhìn Đường Ngọc Sở đẩy cửa đi ra, trong mắt không hề che giấu oán hận.

Đường Ngọc Sở, chờ đó, có lúc mày sẽ phải khóc!

Sau đó cô ta hít một hơi quay đầu lại vẻ mặt xin lỗi nhìn Phùng Phong: “Đạo diễn Phùng, tính cách của em gái tôi là như thế, ông đừng tức giận nó.”

Phùng Phong cười lắc đầu: “Không đâu. Phó giám đốc Đường là người rất có cá tính, làm cho người ta yêu thích.”

Mặc dù trong lòng cô ta vô cùng chán ghét Đường Ngọc Sở nhưng vẫn giả bộ rất thích em gái nói: “Đúng vậy, tuy rằng chúng tôi không phải là chị em ruột, nhưng tôi cũng rất thích cô ta.”

Phùng Phong cười: “Xem ra cô là người chị tốt.”

“Không có đâu.” Cố Ngọc Lam dịu dàng cười, cúi đầu giấu đi sự lạnh lẽo trong đáy mắt.

Phùng Phong cảm thấy nếu bọn họ là chị em thân thiết, vậy thì——

“Ngọc Lam, cứ vậy đi, đến lúc đó cô đến đoàn phim, tôi sẽ sắp xếp nhân vật cho cô, cho cô lộ mặt trong phim.”

Cố Ngọc Lam vui vẻ trong lòng, nhưng trên mặt lại khó xử: “Sợ là không tốt lắm. Em gái tôi...”

“Không sao, tôi có thể làm chủ.” Phùng Phong vỗ vai cô ta, an ủi nói.

“Vậy... Cảm ơn đạo diễn Phùng.”

Cố Ngọc Lam cúi đầu, khóe môi cong lên nụ cười đã thực hiện được mục đích, chỉ cần cô ta có thể lộ mặt trong phim của Phùng Phong thì cho dù thời gian rất ngắn nhưng coi như tiến vào giới điện ảnh.

...

Đường Ngọc Sở quay lại công ty, sau đó phân chia nhiệm vụ sắp xếp buổi họp báo xuống dưới, rồi đi vào văn phòng của Lina.

“Giám đốc bộ phận Lina, tôi và đạo diễn Phùng đã gặp mặt, ông ta giao toàn quyền buổi họp báo khai máy cho chúng ta xử lý.”

Đường Ngọc Sở báo cáo hình hình gặp mặt với Phùng Phong cho Lina.

Lina gật đầu nói: “Vậy là tốt rồi, tháng này cũng không còn mấy ngày, các cô tìm chỗ trước đi, sau đó sắp xếp hiện trường.”

Đường Ngọc Sở cười: “Ừ, tôi sẽ sắp xếp tốt.”

Lina nghe vậy thì không nhịn được cười khẽ: “Tôi biết giao việc cho cô thì chắc chắn không sai lầm.”

“Do giám đốc đã tin tưởng tôi.”

Hai người nhìn nhau cười, không khỏi có cảm giác bạn bè nhiều năm.

Lina ho nhẹ, sau đó do dự một lát, mở miệng hỏi: “Tin tức của cô và Ngôn Húc là thế nào?”

“Là vụ bê bối.” Đường Ngọc Sở cười đáp.

Cô trả lời như vậy cũng có nghĩa cô không muốn nói nhiều, Lina cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nửa đùa nửa nghiêm túc nói: “Thật tốt, tôi cũng muốn có tin tức với ngôi sao.”

Đường Ngọc Sở nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Giám đốc, cái này cũng không phải là chuyện tốt gì.”

Lina nghĩ đến tin tức truyền ra ngày đó thì trên mạng tràn đầy ngôn ngữ ác ý với Đường Ngọc Sở, tất cả fan của nhà trai.

Lina nhướng mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Thật ra không phải là chuyện tốt.”

Đường Ngọc Sở cười cười, không nói gì thêm.

Lina lại hỏi: “Khi nào Tiểu Tống đi làm lại?”

“Có lẽ qua mấy ngày nữa.” Đường Ngọc Sở cũng không chắc chắn, chỉ cho đáp án chung chung.

Lina gật đầu nói: “Được rồi, cô đi làm việc trước đi.”

Đường Ngọc Sở cười gật đầu, xoay người ra khỏi văn phòng.

Cô quay lại chỗ của mình, Từ Sinh lập tức đi tới: “Chị Ngọc Sở, tôi cũng sẽ đến hiện tường buổi họp báo khai máy bộ phim lần này.”

“Vì sao?” Đường Ngọc Sở vừa mở máy tính vừa nhàn nhạt liếc cậu ta một cái.

Nhưng không cần hỏi, cậu ta muốn đến hiện trường, chắc chắn bởi vì có ngôi sao mình yêu thích.

“Bởi vì...” Từ Sinh cúi đầu xấu hổ nói: “Tôi muốn đến gặp nữ thần của mình.”

“Nữ thần?” Đường Ngọc Sở kinh ngạc nhướng mày, nhớ lại các diễn viên tham gia bộ phim lần này.

Một cái tên nhanh chóng hiện lên trong đầu cô.

Cô thử hỏi: “Không lẽ nữ thần của cậu là Tần Ý Tiêm sao?”

Cô vừa hỏi xong, Từ Sinh càng xấu hổ, nhỏ giọng “Ừm” một tiếng.

Đường Ngọc Sở bật cười lên tiếng: “Ánh mắt không tệ, Tần Ý Tiêm vừa da trắng chân dài, là nữ thần trong suy nghĩ của tất cả đàn ông.”

Từ Sinh nghe vậy thì hừ một tiếng: “Tôi cũng không phải là người đàn ông nông cạn như thế.”

“Ồ? Vậy cậu là gì?” Đường Ngọc Sở hứng thú, khoanh tay trước ngực, mặc dù cô bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn cậu ta.

“Tôi là...” Từ Sinh cân nhóc suy nghĩ: “Tôi xuyên qua bề ngoài nhìn bản chất, tôi thích tính cách và tài năng của Tần Ý Tiêm.”

“Vậy đúng là không nông cận.” Đường Ngọc Sở gật đầu.

“Chị Ngọc Sở cho tôi đến hiện trường sao?” Từ Sinh chờ mong nhìn cô.

“Đi, đương nhiên là đi chứ.”

Cô vừa nói xong thì Từ Sinh hưng phấn hét lên, sau đó đi tới ôm Đường Ngọc Sở, giọng kích động nói: “Cảm ơn chị, chị Ngọc Sở.”

Đường Ngọc Sở bất đắc dĩ cười, rõ ràng cô cũng chỉ lớn hơn cậu ta hai ba tuổi, sao cậu ta còn trẻ con như vậy chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.