Sủng Vợ Lên Trời

Chương 30: Quả nhiên ra tay rồi




Đủ loại bình luận ác ý cứ thế đổ về phía Đường Ngọc Sở, trong số đó còn có cả những lời công kích cá nhân nữa.

“Chậc chậc, xuất sắc thật, cô ta quả nhiên ra tay rồi.”

Mặc dù đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý cả rồi, thế nhưng khi đọc xong toàn bộ bài báo ngang nhiên gây phẫn nộ kia, Đường Ngọc Sở vẫn không khỏi cảm thấy phiền lòng.

Chẳng ai thích mình bị mắng chửi, bị bôi nhọ cả, huống chi lời lẽ trong đó còn rất dữ dội, mỗi một câu đều như hàng vạn nhát đâm vào người ta vậy.

Đường Ngọc Sở hít sâu một hơi rồi mở mắt, ánh mắt bình tĩnh.

Lục Triều Dương bất giác nhướn mày: “Hình như em đã sớm dự liệu tới chuyện này rồi đúng không?”

“Không phải, em cũng chỉ đoán thôi. Chẳng biết được cô ta làm gì cụ thể cả. Chậc, xem cái video này rõ ràng là muốn cho em không ngóc đầu lên nổi đây mà. Chỉ vì muốn tẩy trắng cho mình mà Cố Ngọc Lam dám liều cả cái thân già của cô ta cơ đấy.”

“Em đã có cách đối phó chưa?”

Lục Triều Dương lại hỏi, vừa nãy trong mắt ánh có chút héo hắt, thế nhưng lúc này anh đã khôi phục lại sự tỉnh táo.

“Em vẫn luôn đề phòng Cố Ngọc Lam, tự khắc sẽ có cách đối phó cô ta.”

Đường Ngọc Sở liếc nhìn anh, mỉm cười: “Xin lỗi nha, mới sáng sớm đã khiến anh lo lắng rồi. Có điều chuyện này cứ giao cho em, em có thể lo liệu được.”

“Thế thì tốt.”

Lục Triều Dương thở phào, vuốt mái tóc của cô hỏi: “Em gặp cô ta lúc nào vậy?”

“Hôm qua, lúc về nhà lấy đồ.”

“Lần sau nếu xảy ra chuyện thế này nữa, nhất định phải nói với anh đó. Anh không muốn em gặp chuyện tổn hại gì đâu.”

Lục Triều Dương sắc mặt trầm tĩnh nói.

Sáng nay lúc anh thức dậy nhìn thấy tin tức này, cả ý định giết người cũng trỗi lên rồi, lập tức bảo Tô Lân dùng mọi cách để ém chuyện này xuống.

Có điều giờ nghĩ lại, dường như điều này cũng chẳng cần thiết lắm.

Bộ dáng nắm chắc phần thắng của cô vợ bé nhỏ của anh, đặc biệt là đôi mắt lanh lợi lộ vẻ lém lỉnh kia trông vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Lục Triều Dương nóng rực lên.

Trên đời này hiếm có người phụ nữ nào không cần dựa vào thế lực của anh giúp đỡ, nếu đã thế thì anh sẽ chờ xem thế nào, cứ để cô tự do phát huy, vào lúc then chốt hỗ trợ cô là được rồi.

Nghĩ đến đây, Lục Triều Dương bất giác mỉm cười, sau khi hôn trộm cô một cái, anh nhẹ nhàng nói: “Em đi rửa mặt trước rồi chúng ta xuống lầu ăn sáng. Hôm nay đừng tới công ty, đợi chuyện này êm thấm chút rồi hẵng đi nhé.”

“Dạ, được ạ.”

Đường Ngọc Sở cười ngọt ngào, nhanh chóng rửa mặt rồi thay quần áo.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo lụa ngắn tay rộng màu trắng, bên dưới là chiếc váy chữ A sẫm màu. Trang phục vừa vặn khoe chiếc eo thon gợi cảm, đôi chân dài trắng nõn lộ ra tỉ lệ cơ thể hoàn hảo của cô, phối thêm một đôi giày cao gót nữa trông đơn giản phóng khoáng mà lại thanh lịch tinh tế vô cùng quyến rũ.

Ánh mắt Lục Triều Dương không khỏi lắng lại một lúc, anh choàng tay qua eo cô cùng xuống nhà.

Bữa sáng của hai người rất đơn giản, chỉ có bánh mì và sữa. Ăn xong, Lục Triều Dương cũng không vội ra ngoài. Anh ngồi trên ghế sofa trong phòng lớn tiếp tục gõ vào máy tính.

Đường Ngọc Sở không nén được tò mò hỏi anh: “Đã giờ này rồi mà anh còn không đi làm à?”

“Trước giờ anh làm việc chỉ nhìn kết quả, không xem thời gian. Dù cả tháng anh không tới công ty thì cũng chẳng ai dám nói gì.”

Lục Triều Dương nhìn cô, lời nói đầy tự tin.

Đường Ngọc Sở nhịn không được cảm thán: “Đây chính là sự khác biệt giữa tầng lớp tư bản chủ nghĩa và mấy kẻ tiểu tốt như tụi em đây mà, sướng thật đấy.”

Lục Triều Dương suy nghĩ một lúc, khẽ cười: “Hôm nay em không đi làm, thế có muốn xem xem tầng lớp tư bản chủ nghĩa bình thường làm việc như thế nào không?”

“Hả?”

Đường Ngọc Sở giật mình, ánh mắt bỗng sáng lên: “Ý anh là muốn mời em đi tham quan Hoàng Đình hả?”

“Em không đồng ý?”

“Đồng ý, đồng ý, đồng ý!!”

Đường Ngọc Sở kích động đến nỗi nói đồng ý tận ba lần.

Hoàng Đình ấy à, đó là nơi tuyệt đỉnh hàng đầu trong giới giải trí. Vô số ngôi sao và cả những đồng nghiệp ngành truyền thông cũng mơ ước được đến đấy.

Trước đây Đường Ngọc Sở còn ảo tưởng viễn vông rằng một ngày nào đó mình cũng được tới đấy làm việc nhưng đấy chẳng qua chỉ là một giấc mơ xa xỉ.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình được đến đó tham quan miễn phí.

Giờ chẳng dễ gì lại còn có hướng dẫn viên miễn phí nữa, cơ hội tốt thế này cô làm sao bỏ lỡ cho được chứ.

“Vậy em chuẩn bị đi, anh lái xe qua nhé.”

Nhìn thấy ánh mắt cô lấp lánh như nhặt được vàng, Lục Triều Dương mỉm cười, không nói gì thêm nữa liền gấp máy tính lại rồi bước ra ngoài.

Hiếm khi có được nụ cười của người đẹp, không hăng hái sao được chứ.

Đường Ngọc Sở sửa soạn quần áo thật nhanh, ngồi lên xe Lục Triều Dương nhanh chóng cùng đi về phía tập đoàn giải trí Hoàng Đình.

Lái xe khoảng 30 phút, hai người cuối cùng cũng tới Hoàng Đình.

Công ty giải trí Hoàng Đình chắc chắn là một trong những tòa nhà có kiến trúc mang tính đại biểu mạnh nhất ở thành phố Bắc Ninh.

Cả tòa nhà chọc trời với toàn bộ các tầng đều lắp cửa kính trong suốt. Cổng vào có bảng hiệu lớn khắc chữ “Công ty giải trí Hoàng Đình” giống như một biểu tượng tượng trưng cho địa vị to lớn không thể lay chuyển của nơi này.

Đây là lần đầu tiên Đường Ngọc Sở đến Hoàng Đình. Trước đây cô toàn là đứng từ xa mà nhìn, hoàn toàn không có chuyện được ngắm ở cự ly gần thế này. Chỉ liếc một cái lập tức khiến người ta cảm thấy chấn động.

“Anh biết không, hồi xưa em cũng muốn đến Hoàng Đình làm việc đấy, tiếc là bậc cửa công ty các anh cao quá.”

Chiếc xe lướt qua cổng, chui xuống bãi xe dưới tầng hầm rồi Đường Ngọc Sở mới quay lại, khuôn mặt đầy mãn nguyện nói với Lục Triều Dương.

Lục Triều Dương nhướn mày: “Chỉ cần em muốn đến, Hoàng Đình lúc nào cũng mở cửa đón chào em.”

“Gì hả, muốn cất nhắc em sao?”

Đường Ngọc Sở liếc anh một cái, chu chu môi, có hơi tức giận.

“Với năng lực của em, chắc không cần anh phải nâng đỡ đâu.”

Mặc dù thật tình thì anh cũng đang có ý muốn nâng đỡ cô.

Đường Ngọc Sở chun chun mũi: “Hứ, em mới không cần ấy. Nếu như là trước khi quen biết anh, có lẽ em sẽ thử tranh đoạt một lần xem sao nhưng mà giờ… chắc là thôi đi. Em muốn dựa vào năng lực của chính mình để đạt được thứ mình muốn, không cần phải đi cửa sau.”

“Em tự lập thế này anh thật không biết nên vui hay buồn nữa.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong mắt Lục Triều Dương lại ánh lên một nét cười.

Đây chính là điểm mà anh tán thưởng ở con người cô, không dựa dẫm bất kỳ một ai, tự thân vận động. Tuy bướng bỉnh nhưng cũng lại rất quyễn rũ.

Đỗ xe xong, Lục Triều Dương dắt Đường Ngọc Sở tới thang máy chuyên dụng để lên tầng.

Văn phòng của anh nằm ở tầng 32 của tòa nhà, vô cùng rộng rãi, bốn mặt tường, trong đó có một mặt lắp kính từ trần xuống sàn, tầm nhìn rất tuyệt, có thể phóng tầm mắt nhìn xuống quang cảnh thành phố bên dưới. Tổng thể thiết kế được đầu tư kỹ lưỡng từ màu sắc, kiểu dáng đến trang trí đều mang phong cách của Lục Triều Dương, lạnh lùng nhưng cốt cách không tầm thường.

Ở đây có mọi thứ anh cần, kể cả quầy bar, tủ rượu và phòng nghỉ.

Thì ra đây chính là nơi làm việc mỗi ngày của ông vua trong giới giải trí ư!

Đường Ngọc Sở dành trọn hai phút để nhìn một lượt toàn bộ văn phòng, cứ xem xong một chỗ là trong lòng lại thầm reo lên tán thưởng.

Nếu như An Kỳ biết được cô tới được phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn giải trí Hoàng Đình, không biết cô ấy sẽ có cảm xúc thế nào nhỉ?

Có lẽ sẽ còn kích động hơn cả lúc biết chuyện cô đã kết hôn nữa nhỉ?

Năm xưa hai người bọn họ coi Hoàng Đình là mục tiêu phấn đấu. Có điều lúc ấy cạnh tranh quá khốc liệt mà cả hai vẫn còn non trẻ, chưa có quá nhiều kinh nghiệm làm việc nên cuối cùng đã chọn Thời Thụy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.