Sủng Vợ Lên Trời

Chương 287




"Sở Sở, em đừng nóng giận, anh sẽ sửa." Chỉ sợ đây là lần đầu tiên Bùi Hằng Phúc ăn nói khép nép với mình như vậy.

Trước đây lần nào cũng là cô đuổi theo sau lưng anh ta, nói chuyện với anh ta gần như là ngoan ngoãn phục tùng, hoàn toàn xem anh ta thành tất cả cuộc sống của mình.

Bởi vì khi đó cô cho rằng anh ta yêu cô.

Nhưng kết quả thì sao, chẳng qua chỉ là một lần chê cười.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đường Ngọc Sở càng thêm lạnh.

Trong lòng Đường Ngọc Sở biết rất rõ tại sao Bùi Hằng Phúc phải đến tìm mình. Còn không phải vì bây giờ cô là Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị sao?

Còn muốn cứu vãn lại trái tim của cô à? Căn bản là thương nhớ Đường thị thôi!

"Bùi Hằng Phúc, anh thật lòng muốn cứu vãn lại tình yêu của tôi sao?" Đường Ngọc Sở nhìn anh ta.

"Đương nhiên là thật lòng rồi." Bùi Hằng Phúc gần như buột miệng nói ra, không hề do dự.

Đường Ngọc Sở nhướng mày: “Vậy anh hãy chứng minh cho tôi xem đi."

"Chứng minh thế nào?"

"Chứng minh thế nào à?" Đường Ngọc Sở nhếch môi cười có phần kỳ lạ.

Bùi Hằng Phúc lập tức có một dự cảm xấu.

Quả nhiên, chỉ nghe cô chậm rãi nói: "Chỉ cần anh nhảy từ trên cầu Giang Đại xuống, tôi lại tin tưởng anh thật lòng."

Nhảy từ trên cầu Giang Đại xuống á? Sắc mặt Bùi Hằng Phúc đột nhiên trắng bệch.

Thấy vẻ mặt anh ta cũng tái đi, Đường Ngọc Sở thoáng mỉm cười: “Thế nào? Không dám à?"

Bùi Hằng Phúc không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào cô.

Đường Ngọc Sở chợt nghiêm mặt, lạnh lùng nói rõ từng câu từng từ: "Nếu không dám thì đừng tới trước mặt của tôi mà quét cảm giác tồn tại nữa. Hai chúng ta đã không còn quan hệ, anh tốt nhất đừng tiếp tục tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa."

Đã nói đến mức này, cô cũng không nhìn anh ta nữa, lại vòng qua anh ta mà rời đi, không hề quay đầu lại.

Không liên quan đến anh ta à?

Bùi Hằng Phúc híp mắt lại. Anh ta quyết không cho phép loại chuyện này xảy ra.

Sau đó, anh ta xoay người đuổi theo Đường Ngọc Sở, nắm lấy cổ tay của cô và kéo lại.

Đường Ngọc Sở bị ép phải dừng lại, cô quay đầu tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Bùi Hằng Phúc, anh tính làm gì?"

Bùi Hằng Phúc cười dịu dàng: "Anh chỉ muốn em ăn tối với anh thôi."

"Ăn tối với anh à?" Đường Ngọc Sở tức giận mà cười ngược: “Bùi Hằng Phúc, anh bị mất trí nhớ sao? Dựa vào đâu mà tôi phải ăn tối với anh chứ?"

"Chỉ dựa vào em là vợ chưa cưới của anh." Bùi Hằng Phúc bất chợt kéo cô đi về phía xe của mình.

"Bùi Hằng Phúc! Anh điên rồi sao? Hôn ước giữa chúng ta đã sớm được hủy bỏ rồi!" Đường Ngọc Sở cố giãy giụa, muốn rút tay ra khỏi sự khống chế của anh ta.

Nhưng do sức lực chênh lệch quá xa, cô căn bản không phải là đối thủ của anh ta.

Thấy càng lúc càng tới gần xe của anh ta, Đường Ngọc Sở tạm thời cố làm cho mình bình tĩnh lại, sau đó đầu óc hoạt động thật nhanh, suy nghĩ xem phải làm thế nào để thoát khỏi anh ta?

Cô biết rõ, chỉ cần mình ngồi lên xe của anh ta, vậy sẽ không chỉ đơn giản là chuyện cùng ăn cơm thôi đâu.

Mà vào lúc này, một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên.

"Bùi Hằng Phúc! Anh đang làm gì hả?"

Đường Ngọc Sở và Bùi Hằng Phúc đồng thời quay đầu nhìn về tiếng hét phát ra, chỉ thấy Lục Thanh Chiêu vô cùng tức giận chạy về phía bọn họ.

"Thanh Chiêu..." Vào giây phút nhìn thấy Thanh Chiêu, Đường Ngọc Sở thật sự thở phào nhẹ nhõm. Cô biết mình được cứu rồi.

Dù thế nào Lục Thanh Chiêu cũng không ngờ mình vừa ra khỏi cửa lại nhìn thấy cảnh tượng làm người ta tức giận như vậy, thậm chí không dám nghĩ nếu mình ra chậm một bước, có phải chị dâu sẽ bị Bùi Hằng Phúc dẫn đi hay không.

Anh ta chạy tới, vào lúc Bùi Hằng Phúc còn chưa kịp phản ứng đã đánh một quyền vào trên mặt Bùi Hằng Phúc.

Bùi Hằng Phúc bị đánh cho trở tay không kịp, phải thả Đường Ngọc Sở ra, người lùi lại mấy bước.

"Chị dâu, chị không sao chứ?" Lục Thanh Chiêu kéo Đường Ngọc Sở ra sau lưng mình, quan tâm lo lắng hỏi.

"Chị không sao." Đường Ngọc Sở khẽ lắc đầu.

Thấy cô bình an không sao, trái tim của Lục Thanh Chiêu mới bớt căng thẳng.

Sau đó, anh ta quay đầu tức giận trừng mắt nhìn Bùi Hằng Phúc, cao giọng mắng: "Cút! Nếu không tôi đánh tới khi anh không bò dậy nổi đấy!"

Bùi Hằng Phúc làm sao có thể cam tâm rời đi được?

Một người đàn ông bị đánh cũng chính là bị giẫm đạp lên tôn nghiêm.

Hơn nữa đối phương còn là bạn trai vợ chưa cưới trước của mình bây giờ, vậy lại càng sỉ nhục hơn.

Anh ta làm sao có thể nuốt trôi được cơn giận này.

Vì vậy, anh ta vung nắm đấm, tức giận hét lên và xông về phía Lục Thanh Chiêu.

"Thanh Chiêu cẩn thận." Đường Ngọc Sở kinh sợ kêu lên thành tiếng.

"Yên tâm, chị dâu, anh ta đánh không lại em đâu." Lục Thanh Chiêu mỉm cười với cô, sau đó ánh mắt trở nên lẫm liệt. Khi nắm đấm của Bùi Hằng Phúc bay tới, anh ta bình tĩnh giơ tay lên hất nắm đấm của anh ta ra, tiếp theo là cái chân dài nhấc lên, đá một phát.

Bùi Hằng Phúc bay ra ngoài, đập mạnh vào chiếc xe của anh ta.

Sau đó, anh ta giống như miếng vải rách chậm rãi trượt từ trên xe xuống, ngã ngồi dưới đất.

Đường Ngọc Sở thấy thế, không đành lòng quay đầu đi. Má ơi, chắc hẳn là đau lắm đấy.

"Bùi Hằng Phúc, lần sau lại để cho tôi thấy anh nữa, tôi gặp lần nào đánh lần đó." Lục Thanh Chiêu lạnh lùng nói ra lời uy hiếp.

Bùi Hằng Phúc chống vào xe chậm rãi đứng lên, ánh mắt lạnh lùng trợn trừng nhìn Lục Thanh Chiêu. Cho dù không cam lòng nhưng anh ta hiểu rõ mình không phải là đối thủ của Lục Thanh Chiêu.

Anh ta liếc nhìn Đường Ngọc Sở bên cạnh, sau đó xoay người mở cửa xe và ngồi xuống, nổ máy nghênh ngang rời đi.

Thấy Bùi Hằng Phúc đã rời đi, Đường Ngọc Sở thở phào một hơi, không nhịn được than thở: "Hôm nay đúng là xui xẻo mà."

"Là rất xui xẻo đấy." Lục Thanh Chiêu gật đầu từ chối cho ý kiến, tiếp theo lại hỏi: "Chị dâu, gã đàn ông cặn bã đó tới tìm chị làm gì vậy?"

Đường Ngọc Sở mím môi, trả lời qua loa: "Cũng không có gì, chỉ nói là muốn chị ăn tối với anh ta thôi."

"Fuck! Anh ta cũng có mặt mũi nhỉ!" Lục Thanh Chiêu phỉ nhổ một câu.

Đường Ngọc Sở không nhịn được cười: “Da mặt của anh ta luôn rất dày mà."

Cô nói xong xoay người, một bóng dáng quen thuộc cách đó không xa lọt vào trong mắt cô.

Cô hơi sửng sốt, sau đó kêu lên: "Tiêu Tiêu, sao em lại ở đây?"

Lục Thanh Chiêu nghe vậy quay đầu nhìn theo tầm mắt của cô, chỉ thấy Ứng Tiêu Tiêu chậm rãi đi tới.

"Sở Sở, chị không sao chứ?" Ứng Tiêu Tiêu hỏi.

Đường Ngọc Sở mỉm cười lắc đầu: “Thật may là Thanh Chiêu chạy tới kịp nên chị không sao cả."

Ứng Tiêu Tiêu ngước mắt nhìn về phía Lục Thanh Chiêu, trong mắt có cảm xúc không dễ nhận ra. Cô ấy cong môi cười: “Lục Thanh Chiêu, cảm giác làm anh hùng cứu mỹ nhân chắc rất thoải mái nhỉ?"

Anh hùng cứu mỹ nhân? Lục Thanh Chiêu nhíu mày: “Tôi chỉ giúp chị dâu tôi thôi, anh hùng cứu mỹ nhân gì chứ?"

Đường Ngọc Sở cũng nhìn Ứng Tiêu Tiêu với vẻ khó hiểu, không rõ tại sao cô ấy có thể nói ra những lời như vậy? Cô cảm giác giọng điệu của cô ấy cũng hơi không tốt.

Lẽ nào?

Cô nhìn Lục Thanh Chiêu lại nhìn Ứng Tiêu Tiêu và nhíu mày. Đây là Tiêu Tiêu đang ghen sao?

Nếu đúng là ghen, vậy thì chơi vui rồi!

Đường Ngọc Sở thầm cười trộm, sau đó cô nói với hai người bọn họ: "Chị đi trước đây, các người có gì thì tự mình trò chuyện đi."

Sau đó, cô liếc nhìn Ứng Tiêu Tiêu khá là có thâm ý: “Tiêu, chị là chị dâu của Thanh Chiêu."

Cô nói dứt lời thì xua tay, xoay người đi về phía xe của mình.

Bởi vì câu nói của cô, vẻ mặt Ứng Tiêu Tiêu trở nên rất lúng túng. Cô ấy không ngờ Sở Sở tự nhiên nhìn thấu được tâm trạng của cô ấy, làm cô ấy lập tức không có chỗ dung thân.

Sở Sở gặp phải nguy hiểm, đừng nói là Lục Thanh Chiêu, bản thân cô ấy cũng sẽ xông lên hỗ trợ.

Nhưng thấy Lục Thanh Chiêu đánh Bùi Hằng Phúc vì Sở Sở, không biết vì sao, trong lòng của cô ấy cảm giác khó chịu.

Cho dù biết Sở Sở là chị dâu của Lục Thanh Chiêu, cô ấy vẫn không thể khống chế được mà bực bội.

Cô ấy không khỏi khinh bỉ mình, tự nhiên đi ghen với Sở Sở!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.