Sủng Vợ Lên Trời

Chương 26: Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng




“Cậu bình tĩnh đã.”

Đường Ngọc Sở thấy Tống An Kỳ cứ cằn nhằn mãi không thôi liền bật cười không ngớt: “Người đó lớn hơn tớ vài tuổi, dáng vẻ không tồi, sống ở Long Ngự Thịnh Cảnh.”

Tống An Kỳ hơi khựng lại, có chút kinh ngạc: “Đại gia à?”

Đường Ngọc Sở nghiêm túc suy nghĩ: “Xem ra anh ta khá là giàu.”

“Giàu có cũng chẳng có tích sự gì, giàu thì có thể mua được hạnh phúc cả đời sao?”

Tống An Kỳ trợn mắt nhìn cô, thở hồng hộc: “Đường Ngọc Sở, cậu quá hồ đồ rồi, sao cậu có thể…sao có thể…”

“An Di, tớ biết cậu quan tâm tớ. Trước đây lúc kết hôn, có lẽ thật sự là do có chút kích động, nhưng tớ không hề hối hận. Hơn nữa, người đó không tệ như tưởng tượng của cậu đâu…. Hừm, nói không chừng, cậu gặp anh ấy, sẽ còn kích động hơn hiện tại ấy chứ.”

Những lời Đường Ngọc Sở nói vô cùng kín đáo. Bởi dựa vào hiểu biết của cô về Tống An Kỳ, nếu như biết người cô lấy là Lục Triều Dương, chắc cô ấy sẽ kích động đến mức ngất đi đấy.

“Hừ, dù cho cậu có khen anh ta đi nữa thì tớ cũng không có cảm tình với anh ta.” Tống An Kỳ hằn học, tiếp tục nói: “Người đó tên là gì?”

“Anh ấy tên…” Đường Ngọc Sở mở miệng, đang định nói ra tên của Lục Triều Dương, thì đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt lời cô. Hai người bất giác nhìn chiếc điện thoại trên bàn…

“Điện thoại của Triệu Uyển Nhan.” Sắc mặt của Đường Ngọc Sở trầm xuống, chau mày lại.

“Bà ấy muốn làm gì?” Tống An Kỳ chuyển hướng chú ý, không quan tâm đến việc truy hỏi Đường Ngọc Sở nữa.

“Không biết, chắc chắn chẳng phải chuyện gì tốt đẹp.”

Nói rồi, Đường Ngọc Sở nghe điện thoại, đang định lên tiếng thì giọng nói tức giận của Triệu Uyển Nhan từ đầu dây bên kia đã xộc thẳng vào tai cô.

“Đường Ngọc Sở, sao cô có thể đối xử với chị cô như thế? Cô có biết con bé còn mang thai không? Cô muốn hại chết nó à? Cô rốt cuộc có lương tâm hay không?”

Hàng loạt câu hỏi chất vấn như súng liên thanh muốn chọc thủng cả màng nhĩ của Đường Ngọc Sở.

“Tôi không hiểu bà đang nói gì cả!” Sắc mặt của Đường Ngọc Sở nghiêm túc, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc.

“Đường Ngọc Sở, cô xảo trá vừa thôi! Nếu như không phải tại cô, thì Ngọc Lam sẽ vì không chịu được đả kích mà ngất xỉu tại nhà sao? Cô có biết con bé suýt nữa thì sảy thai không?” Triệu Uyển Nhan tức giận chỉ trích Đường Ngọc Sở, giọng nói đanh thép giống như gà mẹ đang xù long xù cánh.

Đường Ngọc Sở lấy làm kinh hãi, cô và Tống An Kỳ liếc nhìn nhau. Cố Ngọc Lam suýt nữa thì sảy thai ư? Tống An Kỳ cười khẩy, rõ ràng là cô ấy không tin lời bà ta còn Đường Ngọc Sở thì nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, đáp: “Dì Uyển, Cố Ngọc Lam ngất, liên quan gì đến tôi? Bà muốn tức giận thì mặc bà, nhưng bà tìm sai chỗ rồi.”

“Đến bây giờ mà cô vẫn còn giảo biện à! Nếu như không phải cô nói với phóng viên những lời đó thì Ngọc Lam cũng không đến mức phải té xỉu. Đường Ngọc Sở, cô thật là ác độc, tôi nói cho cô biết, nếu như Ngọc Lam có mệnh hệ gì, cô nhất định không xong với tôi đâu!”

Triệu Uyển Nhan sau khi gào thét khản cả giọng liền ngắt điện thoại.

“…”

Đường Ngọc Sở chau mày, nhất thời không biết nói gì.

“Cậu tin lời bà ấy?”

Tống An Kỳ cười nhạo hỏi Đường Ngọc Sở, cô áy vẫn duy trì thái độ hoài nghi như lúc đầu.

Đường Ngọc Sở suy nghĩ một lúc: “Giọng của Triệu Uyển Nhan nghe có vẻ không giống như giả, ngất xỉu thì tớ tin, còn sảy thai thì…” Cô lắc đầu: “Cơ thể của Cố Ngọc Lam không yếu đuối như vậy đâu, làm sao có thể ngay cả một chút đả kích như vậy mà cũng chịu không nổi chứ.”

Tống An Kỳ trợn mắt: “Vậy thì đừng quan tâm cô ta nữa, cô ta là tự làm tự chịu, có chết thì cũng không đáng được người khác thương cảm.”

“Không, tớ phải về xem xem.”

“Cậu điên rồi, lẽ nào cậu thật sự lo cô ta xảy ra chuyện không may sao?”

Thấy Đường Ngọc Sở đứng dậy muốn rời đi, Tống An Kỳ nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi.

Đường Ngọc Sở cười: “Sao có thể chứ? Vốn dĩ tớ cũng định trong hai ngày này sẽ về lấy chút đồ, còn xem Ngọc Lam thế nào chỉ là tiện đường mà thôi, dù sao thì biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà, không phải sao?”

“Vậy thì tớ về cùng với cậu, tớ cứ cảm thấy cậu về đó sẽ không ổn, cặp mẹ con đó quá tâm cơ, tớ sợ họ làm gì đó bất lợi cho cậu.”

“Yên tâm, tới sẽ ứng phó cẩn thận.” Sau khi chào tạm biệt Tống An Kỳ, Đường Ngọc Sở vội vàng rời đi.

Cố Ngọc Lam quả thực đã ngất xỉu, nhưng không nghiêm trọng như Triệu Uyển Nhan miêu tả, chưa tới nửa tiếng sau đã tỉnh dậy nên lại càng không thể xuất hiện tình trạng sinh non. Bùi Hằng Phúc nghe tin, lập tức chạy thẳng từ công ty đến nhà họ Đường, dáng vẻ vô cùng gấp gáp và âu lo.

“Hằng Phúc!” Vừa nhìn thấy anh, nước mắt của Cố Ngọc Lam đã tuôn ào ào, nói với bộ dạng vô cùng đáng thương: “Hằng Phúc, Đường Ngọc Sở quá đáng lắm rồi, cô ta muốn hại em, hoàn toàn không muốn cho em sống yên ổn.”

“Ngọc Lam, em đừng kích động quá, dù cho em không nghĩ cho bản thân, thì cũng phải nghĩ cho con chứ.” Bùi Hằng Phúc nhẹ nhàng khuyên nhủ, nhưng sắc mặt lại không che giấu được sự thâm trầm.

“Sao em có thể không kích động chứ? Vì quan hệ của Đường Ngọc Sở, cư dân mạng đều bảo em cút khỏi ngành giải trí! Rõ ràng anh biết, em luôn hy vọng có thể vượt trội trong giới giải trí. Gần đây, em cũng đã dành được một vai nữ phụ, tổ chế tác phim ảnh lớn, có diễn viên nổi tiếng tham gia, sắp khai máy rồi vậy mà bây giờ vì Đường Ngọc Sở, em đã mất đi cơ hội này!”

Cố Ngọc Lam khóc lóc ỉ ôi, dáng vẻ muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.