Sủng Vợ Lên Trời

Chương 193: Mưu sát chồng




Tống An Kỳ đỡ Thẩm Tử Dục đi đến khoa cấp cứu, trực tiếp giữ chặt một bác sĩ đang đi đến.

“Bác sĩ, anh ấy bị thương rồi.”

Bác sĩ giật mình: “Bị thương ở đâu vậy?”

“Ở trên lưng.” Nói xong, Tống An Kỳ lại muốn kéo áo sơ mi của Thẩm Tử Dục lên, lại bị Thẩm Tử Dục đè tay xuống.

Cô ấy ngước mắt lên nghi hoặc nhìn anh ta.

“Ở đây có nhiều người.” Anh ta thấp giọng nói.

Hóa ra là hẹn thùng à, Tống An Kỳ bừng tĩnh đại ngộ, nhẹ nhàng gật đầu, sau đó quay đầu ngượng ngùng nói với bác sĩ: “Bác sĩ, chúng ta đi vào phòng rồi ông lại kiểm tra giúp anh ấy.”

Bác sĩ dẫn bọn họ đi vào trong phòng, sau đó cởi áo sơ mi của Thẩm Tử Dục ra.

Lúc Thẩm Tử Dục mở nút áo ra, thỉnh thoảng ngắm nhìn Tống An Kỳ đứng ở một bên.

Sau khi Tống An Kỳ phát hiện thì có chút buồn cười mà hỏi: “Không phải là anh muốn tôi đi ra ngoài đó chứ?”

Thẩm Tử Dục không trả lời đúng mà cũng không trả lời không, chỉ cởi nút áo ra, sau đó cởi áo sơ mi xuống lộ ra dáng người thon gầy.

Còn tưởng rằng công tử bột như anh thì sẽ có dáng người gầy gò yếu ớt, không ngờ rằng thân hình của anh lại tốt như vậy.

Cơ bụng gì đó nên có thì đều có, để cho Tống An Kỳ nhìn thấy mà hai mắt tiền sáng lên.

Trước kia luôn cảm thấy mấy người đàn ông vạm vỡ thì sẽ rất buồn nôn, nhưng mà anh ta lại vừa vặn, mỗi một đường cong đều vừa vặn, cái này không biết đã làm mê hoặc bao nhiêu phụ nữ nữa.

Thấy cô đang nhìn đến ngây người, Thẩm Tử Dục cười nói: “Cũng không phải là chưa từng nhìn.”

Cũng không phải là chưa từng nhìn.

Nghe thấy câu nói này, trong đầu của Tống An Kỳ hiện lên một hình ảnh, trong tấm hình anh đang ngủ, cái chăn mỏng phải khó khăn lắm mới có thể che được bộ phận trọng điểm của anh, những nơi còn lại đều trần trụi trong không khí.

Cũng là đường cong cơ bắp đẹp mắt như vậy, hình ảnh đó cô không có cách nào quên đi được.

Không đúng!

Cô nhanh chóng lắc lắc đầu đuổi anh chàng đẹp trai đang ngủ từ trong đầu của mình ra, sau đó chính trực nói với Thẩm Tử Dục: “Thật ngại quá, hôm nay là lần đầu tiên mà tôi nhìn thấy cơ thể của anh.”

Thẩm Tử Dục cong môi cười một tiếng, cũng không nói cái gì nữa.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì kêu anh nằm lên trên giường bệnh, định làm tan máu bầm cho anh.

Mà lúc anh xoay người đi từ bên cạnh của Tống An Kỳ qua, bước chân dừng lại, nghiêng đầu qua, ánh mắt rơi trên vành tai sáng bóng của cô, anh nhớ kỹ đó là điểm mẫn cảm của cô, ánh mắt không khỏi nồng đậm hơn.

Tống An Kỳ cảm giác được ánh mắt nóng rực của anh, tấm lưng không khỏi cứng đờ, không dám nhìn thẳng vào anh ta.

Anh ta đi đến gần bên gáy của cô, hơi thở ấm áp phun lên trên cổ của cô, trong nháy mắt liền nhìn thấy được da thịt tinh tế của cô dần dần đỏ lên.

Anh cười, đúng là cô rất mẫn cảm.

“Tôi nhớ là trên ngực trái của em có một nốt ruồi.”

Giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai của cô ấy, lời nói của anh ta làm cho Tống An Kỳ đột nhiên trừng lớn mắt.

Mà Thẩm Tử Dục lại mang theo nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi ung dung đi qua nằm lên trên giường bệnh.

Tống An Kỳ nắm chặt hai tay, trong lòng tức giận buồn bực, quay đầu lại phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông đã nằm xuống.

Cái tên này, vào lúc này mà còn dám đùa giỡn cô, quả là chán sống mà!

Sinh lòng chơi xấu, Tống An Kỳ ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì mà đi đến, đột nhiên đưa tay ra ấn mạnh xuống vết máu bầm ở trên lưng của anh ta.

Sức lực không lớn, nhưng vẫn để Thẩm Tử Dục kêu rên lên một tiếng.

“Tống An Kỳ, em muốn mưu sát chồng hả?”

Thẩm Tử Dục dở khóc dở cười ngẩng đầu lên nhìn cô.

“Chồng á?” Tống An Kỳ hừ lạnh một tiếng: “Anh cứ tiếp tục mơ đi.”

Nói xong, cô kiêu ngạo hất cằm lên nhanh chân đi ra bên ngoài.

Thấy thế, Thẩm Tử Dục nhịn cười không được, đáy mắt lại hiện ra vẻ cưng chiều và yêu thương.

...

Lúc Lục Triều Dương chạy đến bệnh viện thì Đường Ngọc Sở đã phẫu thuật xong và được đưa vào phòng bệnh cao cấp.

Đi vào phòng bệnh, lúc nhìn thấy Đường Ngọc Sở nằm trên giường bệnh với sắc mặt tái nhợt, trái tim của Lục Triều Dương giống như bị người ta nắm chặt lại, cảm thấy đau đớn.

Hồi sáng này lúc rời khỏi nhà cô vẫn còn đang ngủ say, bộ dạng hồn nhiên đáng yêu.

Nhưng mà bây giờ cô lại nằm ở đây, hai mắt nhắm chặt, ánh đèn sáng choang chiếu xuống làm gương mặt của cô càng trắng bệch thêm.

“Anh cả.” Lục Thanh Chiêu vừa nhìn thấy anh đã đến thì đứng lên thấp giọng gọi một tiếng.

Lục Triều Dương đi đến bên giường, cúi đầu xuống, đau lòng nhìn chăm chú vào người vẫn còn chưa tỉnh dậy, đưa tay vén sợi tóc tán loạn bên gò má của cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt hơi lạnh của cô, ngón tay chậm rãi cong lại, run rẩy nhè nhẹ.

Rõ ràng đã muốn bảo vệ quãng đời còn lại của cô thật chu toàn, nhưng mà vẫn để cho cô phải chịu tổn thương nhiều lần.

Anh nhắm mắt lại, che giấu đi nỗi đau trong mắt.

Tấm lưng cứng ngắc của anh đứng ở bên giường, toàn thân phát ra khí tức kinh người, làm cho những người trong phòng bệnh không dám thốt lên một tiếng.

Thật lâu sau anh mở mắt ra, trong ánh mắt thâm thúy đen nhánh tràn đầy lạnh lẽo.

“Cố Ngọc Lam đâu rồi?” Anh hỏi.

“Đang ở cục cảnh sát.” Lục Thanh Chiêu trả lời.

“Thông báo với cục cảnh sát một tiếng, cho dù là ai đi nữa cũng không thể nộp tiền bảo lãnh cho cô ta ra ngoài.”

“Làm rồi, Tiêu Tiêu đã thông báo với cục cảnh sát rồi.”

“Tôi sẽ để cho bọn họ “chăm sóc” Cố Ngọc Lam thật tốt.” Ánh mắt của Ứng Tiêu Tiêu lóe lên một tia âm tàn.

Lục Triều Dương nhìn cô ấy một cái, sau đó lại hỏi: “Bác sĩ nói như thế nào?”

“Bác sĩ nói phẫu thuật rất thuận lợi, chỉ cần nằm viện một thời gian thì có thể khỏi hẳn.

Lục Thanh Chiêu thuật lại một lần những lời mà bác sĩ nói với anh ta.

Lục Triều Dương trầm ngâm một lát, sau đó thấp giọng nói: “Mọi người đi ra ngoài đi.”

Biết là anh muốn ở đây một mình với chị dâu, Lục Thanh Chiêu cũng không dám trì hoãn một giây, lôi kéo Ứng Tiêu Tiêu đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.

Lục Triều Dương ngồi xuống bên giường bệnh, hai tay nắm chặt lấy tay của cô, đưa đến bên miệng nhẹ nhàng hôn.

Trong phòng bệnh yên tĩnh, màn đêm buông xuống bên ngoài cửa sổ, đèn được thắp sáng lên.

...

Ra khỏi phòng bệnh, Ứng Tiêu Tiêu đi đến một cái ghế rồi ngồi xuống.

Lục Thanh Chiêu đi đến, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn ăn chút gì hay không?”

“Không đói bụng!” Ứng Tiêu Tiêu lắc đầu, Ngọc Sở vẫn còn chưa tỉnh dậy, sao cô ấy có khẩu vị để ăn cái gì được.

Lục Thanh Chiêu ngồi xuống bên cạnh của cô, nửa nói đùa nửa nghiêm túc: “Nếu như chị dâu tỉnh lại mà còn biết người bạn tốt nhất của chị ấy vẫn còn chưa ăn cơm chiều, chắc chắn sẽ mắng tôi không hiểu chuyện, không biết chăm sóc tốt cho bạn của chị ấy.”

Nghe vậy, gương mặt kéo căng từ trưa đến giờ của Ứng Tiêu Tiêu liền nở một nụ cười nhẹ: “Anh yên tâm đi, Ngọc Sở mới không phải là người nhỏ mọn như vậy đâu.”

Thấy cô ấy cười, Lục Thanh Chiêu cũng không nhịn được mà cong lên khóe môi, ngửa đầu lên nhìn chằm chằm vào trần nhà trắng xóa, dùng giọng điệu yêu thích và ngưỡng mộ mà nói: “Có đôi khi thật sự rất ghen tị tình cảm của cô với chị dâu và Tống An Kỳ.”

“Sao vậy, anh không có bạn bè hả?” Ứng Tiêu Tiêu quay đầu qua nhìn anh ta, chỉ nhìn thấy một bên mặt sạch sẻ của anh được che phủ bởi sự cô đơn mờ nhạt.

Không hiểu sao trong lòng của cô lại tê rần, sau đó cô thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào hai tay của mình.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp của anh: “Tôi có bạn chứ, nhưng mà chúng tôi đều gánh vác trách nhiệm không giống nhau, từ nhỏ đã phải chịu biết bao nhiêu huấn luyện, nào có thời gian ở cùng với nhau như vậy, cũng chỉ có thể thỉnh thoảng tìm ra chút thời gian mà bồi dưỡng tình cảm.”

Thân là một trong bốn gia tộc lớn, bạn của anh với anh cả cũng chỉ có những người thừa kế của các gia tộc khác có thân phận tương đương với bọn họ.

“Tôi hiểu cho anh mà.” Ứng Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên: “Chắc chắn là thân phận của anh không cho phép anh có bạn bè không phù hợp với thân phận của anh, ai biết là bọn họ làm bạn bè với anh có phải là có tâm tư khác hay không.”

Lục Thanh Chiêu cười, chế nhạo nói: “Không giờ là tâm tư của cô lại có thể hiểu người như thế.”

“Đương nhiên rồi.” Ứng Tiêu Tiêu quay đầu lại nhìn anh ta rồi cười một tiếng.

Ánh đèn trong hành lang sáng chói, khuôn mặt xinh xắn của cô càng thêm động lòng người dưới ánh đèn.

Mắt của anh ta không khỏi hiện lên tia sáng dịu dàng mà ngay cả anh cũng không biết, trong lòng của Ứng Tiêu Tiêu cảm thấy hoảng hốt khi nhìn thấy nó, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

Bầu không khí lập tức trở nên im lặng.

Có cái gì đó dần dần thay đổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.