Sủng Vợ Lên Trời

Chương 159: Tình Nhân Của Chủ Tịch Thẩm




Một người đàn ông bằng lòng vì bạn xuống bếp, rõ ràng anh ta rất yêu bạn.

Đường Ngọc Sở lẳng lặng đứng ở phòng ăn, ánh mắt rơi vào bóng dáng cao lớn bận rộn trong bếp, trong mắt đầy cảm động và nhu tình.

Nhìn anh dùng cái thìa múc canh nếm thử mặn nhạt, ngay sau đó lại bỏ đồ đã cắt vào trong nồi, động tác lưu loát sạch sẽ.

Động tác rất bình thường nhưng khoảnh khắc này trong mắt của cô lại mê người như vậy, không nỡ dời mắt.

Có lẽ là phát giác được ánh mắt của cô, anh đột nhiên quay đầu, cô đúng lúc bị bắt vừa vặn, không kịp thu hồi sự mê luyến trong mắt đối với anh.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, thật lâu, môi của anh mỉm cười như có như không, mắt đen thâm thúy ánh sáng nhàn nhạt nhu hòa:”Đói bụng trong tủ lạnh có sữa bò, uống trước một ít cho đỡ đói.”

“Ưm.” Đường Ngọc Sở dịu dàng gật đầu.

Từ tủ lạnh cầm bình sữa bò, Đường Ngọc Sở ngồi bên cạnh bàn ăn, ngồi bên cạnh uống vào sữa bò chăm chú bóng dáng bận rộn trong phòng bếp.

Trong không khí tràn ngập mùi cháo, đặc biệt mê người.

Đường Ngọc Sở đã hơi đợi không nổi.

Để sữa bò lên trên bàn ăn, cô đứng dậy đi vào phòng bếp, nghe được động tĩnh Lục Triều Dương quay đầu, dịu dàng hỏi: “Đói lắm à?”

Đường Ngọc Sở gật đầu: “Vâng, anh nấu quá thơm, cho nên em đói đến không chịu nổi.”

Lục Triều Dương cười trầm thấp, sau đó quay người lấy một cái chén trong tủ chén.

“Anh lấy một ít cho em nếm thử.”

Nghe được có thể ăn, Đường Ngọc Sở liên tục không ngừng gật đầu,:“Được được.”

Nhìn vẻ tham ăn dễ thương của cô, Lục Triều Dương trong mắt đầy cưng chiều.

Trong ánh mắt mong đợi của, anh múc nửa bát cháo, giúp cô bưng đến phòng ăn.

Đường Ngọc Sở kéo cái ghế ra ngồi xuống, cầm thìa muốn bắt đầu ăn.

“Cẩn thận bỏng.” Anh ấm giọng dặn dò.

Cười ngọt ngào với anh: “Em biết rồi.”

Sau đó, cô múc cháo, thổi thổi, sau đó đưa vào miệng.

Hương cháo trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ khoang miệng, cô thỏa mãn nheo lại mắt, giơ ngón tay cái lên với anh:”Hương vị rất tuyệt.”

Anh cười một nụ cười tràn môi, anh nói: “Em thích là được.”

“Thích, rất thích.” Nói xong, cô giống như muốn chứng minh mình thật rất thích, múc một thìa lớn bỏ vô miệng.

Quên thổi cho nguội đi, lập tức bỏng làm cô kêu to oa oa.

“Ăn từ từ thôi.”

Lục Triều Dương nhíu mày, nhẹ giọng trách mắng.

Đường Ngọc Sở ngượng ngùng cười cười, sau đó, cô ăn rất chậm, sợ lại bị bỏng.

Bưng cả nồi cháo đến phòng ăn, Lục Triều Dương cũng cho tự múc cho mình một chén, sau đó ngồi vào đối diện cô, cúi đầu chậm rãi ăn.

Đường Ngọc Sở giương mắt lặng lẽ đánh giá anh, ở trong lòng âm thầm than thở, bẩm sinh cao quý nhất cử nhất động của anh nhìn rất ưu nhã, chỉ cần nhìn cũng là một loại hưởng thụ.

Mí mắt Lục Triều Dương nhẹ giơ lên, thấy được cô đang nhìn mình ngẩn người, khóe môi nhịn không được cong lên.

Anh thả cái thìa trong tay xuống, ngẩng đầu, ánh mắt sâu nhìn chăm chú người đối diện: “Đây là lần thứ hai em nhìn anh chằm chằm đấy.”

Vừa nghe thấy giọng nói trầm thấp êm tai của anh, Đường Ngọc Sở như vừa lấy lại tinh thần, ngồi thẳng đối mặt vớianh ta, mắt đen hiện ý cười nhàn nhạt.

Ngay sau đó, cô kịp phản ứng lời anh nói, bên tai không khỏi nóng lên, có cảm giác chột dạ khi bị người ta nhìn thấu tâm tư.

“Còn không phải vẻ ngoài của anh quá ưa nhìn.”

Cô lầu bầu.

“Ưm?” Anh không nghe rõ.

Không muốn để cho anh biết mình đang cuồng si mê đắm anh, thế là cô chuyển đổi đề tài nói: “Anh nấu cháo ăn thật ngon.”

“Anh biết.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười.

Đường Ngọc Sở:”......”

Thật đúng là không một chút khiêm tốn.

“Cái đó...... Triều Dương...... “

Miệng Đường Ngọc Sở ăn cháo, do dự, không biết mở miệng làm sao.

“Sao chứ? “

Nhìn dáng vẻ cô khó xử do dự, mi tâm Lục Triều Dương cực kỳ khẽ nhíu lên.

“Chính là...... “ Mấp máy môi, Đường Ngọc Sở suy tư một lát, sau đó tiếp tục nói: “Triều Dương, em không hi vọng anh vì em bỏ lại công việc của mình.”

Nghe vậy, Lục Triều Dương nhướng mày: “Anh không bỏ việc.”

“Không có lúc nào? Bây giờ như thường ngày anh hẳn là ở công ty, nhưng hôm nay anh lại ở đây nấu cháo cho em, còn ăn cháo cùng em.”

Nhìn biểu cảm của cô không đồng ý, Lục Triều Dương cười trầm thấp, sau đó nói: “Sở Sở, anh là người quyết định cao nhất của công ty, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng là anh xử lý, nếu là như vậy, anh mời những trợ lý như Tô Lân làm gì.”

Nói thì nói như thế không sai. Đường Ngọc Sở không biết nên làm sao phản bác anh, chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài, không nói gì nữa.

“Sở Sở.” Anh gọi khẽ.

Đường Ngọc Sở giương mắt nhìn vào đôi mắt đen thâm thúy của anh, chỉ thấy anh đang mỉm cười: “Không cần cảm thấy áy náy. Anh vì em gác lại mọi chuyện là đương nhiên. Bởi vì em là vợ của anh, là anh yêu em.”

Bởi vì em là vợ của anh, là anh yêu em.

Mắt dần ẩm ướt, Đường Ngọc Sở khẽ cắn môi, tim bởi vì anh rung động.

Cô khẳng định là đời trước làm siêu nhiều chuyện tốt, tích lũy siêu nhiều phúc khí, cho nên đời này mới có thể gặp được anh.

Hít mũi một cái, khóe môi Đường Ngọc Sở cong lên, ánh mắt chiếu sáng rạng rỡ: “Triều Dương, em rất vui cũng rất hạnh phúc.”

Có anh chồng như thế, sao không vui không hạnh phúc?

......

Bị mất chức Lại Tiểu Lan vừa nghĩ tới sau này chức vị của mình thấp hơn so Đường Ngọc Sở, thì không cam tâm.

Cô ta tuyệt không thể để Đường Ngọc Sở được như ý.

Thế là, cô ta tìm tới Cố Ngọc Lam, muốn để cô ta giúp đỡ mình.

“Cô nói là Đường Ngọc Sở tính kế hãm hại cô, hại cô bị chủ tịch cách chức?”

Cố Ngọc Lam nghe Lại Tiểu Lan kể lại xong, trầm mặc một lát mới mở miệng hỏi.

“Ưh. Lam Lam, cô không biết Đường Ngọc Sở bây giờ đắc ý như thế nào ở công ty đâu, công ty trên dưới đều đang đồn cô ta là tình nhân Chủ tịch Thẩm.”

Vừa nhắc tới cái này, Lại Tiểu Lan cũng không che giấu ghen ghét sự của mình, oán hận cắn răng.

Đường Ngọc Sở có gì tốt, sao Chủ tịch Thẩm coi trọng cô ta mà không phải mình?

“Tình nhân? “Cố Ngọc Lam cười nhạo một tiếng: “Đường Ngọc Sở này thật là xem thường cô ta, vậy mà có thể cấu kết với loại đàn ông như Thẩm Tư Dục.”

Lúc đầu nhà họ Bùi và cô ta đều rất quan tâm Thẩm Tư Dục và nhà họ Thẩm, bây giờ hay rồi, Đường Ngọc Sở là tình nhân của anh ta, không chừng sẽ bị Đường Ngọc Sở xui khiến đối phó với nhà họ Bùi.

Đáy lòng cảm thấy bất an, Cố Ngọc Lam cảm thấy nhất định phải nói chuyện cho Hằng Phúc và Tô Nhã An, xem bọn họ muốn làm sao đối phó Đường Ngọc Sở.

Lại Tiểu Lan nhìn cô ta không biết đang suy nghĩ gì, khẽ nhíu mày: “Lam Lam, cô nghĩ gì thế? Tập trung như vậy.”

“Không có gì.”

Cố Ngọc Lam lắc đầu: “Chuyện của cô tôi sẽ nói với chị họ của Hằng Phúc, đến lúc đó xem chị ta giúp cô thế nào.”

“Rất cảm ơn cô, Lam Lam.” Lại Tiểu Lan nghe thấy Tổng giám đốc Tô sẽ giúp mình, không khỏi mừng rỡ vạn phần.

Như vậy cô ta không sợ thấp hơn Đường Ngọc Sở một bậc rồi.

“Không cần khách khí như vậy. Dù sao tôi còn muốn cô tại Thời Thụy giúp tôi đối phó Đường Ngọc Sở.”

Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một tiếng, cảm giác quan hệ rất tốt, kỳ thật chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.