Sủng Vợ Lên Trời

Chương 147: Không coi ai ra gì mà show ân ái




Sau khi ngồi xuống, Đường Ngọc Sở đánh giá toàn bộ phòng bao, phong cách trang trí giống với sảnh lớn tầng dưới, rất cổ điển cũng rất tĩnh lặng.

Lúc này, bức ảnh treo trên tường hấp dẫn sự chú ý của cô.

Đứng dậy bước đến gần quan sát, là một bức ảnh chụp chung.

Trong bức ảnh có... Đường Ngọc Sở đếm, tất cả bảy người, đều là dáng vẻ mười mấy tuổi, rất trẻ trung.

Cô quan sát tỉ mỉ, sau đó nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, ánh mắt rơi lên trên người Lục Triều Dương, hỏi: “Đây là ảnh chụp chung của các anh?”

“Ừ.” Lục Triều Dương khẽ gật đầu.

Lông mày tinh tế khẽ nhướng lên, cô hỏi tiếp: “Cô gái xinh đẹp ở giữa là bà chủ của nhà hàng này?”

Lục Triều Dương không nhịn được cười hỏi: “Sao em biết?”

“Bởi vì nhìn cô ấy có vẻ lớn tuổi hơn anh.”

“Chị dâu, chị nhận ra người nào là anh sao?” Thẩm Tử Dục tò mò lên tiếng hỏi.

“Đương nhiên!” Đường Ngọc Sở giơ tay chỉ vào chàng trai đứng ngoài cùng bên trái trong bức ảnh: “Trong bức ảnh tất cả mọi người đều cười, trừ người này tỏ vẻ lạnh lùng, không phải anh ấy thì còn ai vào đây.”

“Thật không hiểu tại sao chụp một bức ảnh mà cũng phải lạnh mặt như vậy.” Đường Ngọc Sở tỏ vẻ ghét bỏ, cô không nhịn được suy nghĩ, nếu như sau này bọn họ chụp ảnh cưới, anh cũng sẽ lạnh lùng như vậy sao.

Trong bức ảnh cưới, chỉ có một mình cô cười ngu ngốc, cảm giác giống như cô đang ép buộc anh vậy.

“Chị dâu, vậy chị không hiểu rồi. Cái này gọi là cá tính, nếu như anh ấy cũng nhoẻn miệng cười giống những người khác, vậy chị còn có thể liếc một cái là nhận ra anh ấy sao?”

“Sao không thể chứ, anh ấy đẹp trai hơn những người khác, sao có thể không nhận ra?”

Khóe miệng Thẩm Tử Dục co rút, nếu để cho những người khác nghe được lời này, nói không chừng sẽ nhạy cảm mà bực bội đấy.

Trái lại lời cô nói khiến Lục Triều Dương vui vẻ, đôi mắt đen như mực lộ ra ý cười nhàn nhạt.

“Chắc hẳn những người khác chính là mấy người Thanh Chiêu, trông trẻ con thật.” Đường Ngọc Sở lại ngắm nhìn bức ảnh một lúc lâu rồi mới quay về chỗ ngồi ngồi xuống.

“Triều Dương, quan hệ giữa anh với bà chủ nhà hàng này rất tốt?” Đường Ngọc Sở tỏ vẻ thờ ơ hỏi một câu.

Lục Triều Dương còn chưa lên tiếng, Thẩm Tử Dục đã lên tiếng trước: “Chị dâu, có phải chị sợ chị ấy và anh cả có chuyện gì không?”

Cậu ta cười đến là gian xảo.

Đường Ngọc Sở lườm cậu ta một cái: “Cậu không nói lời nào không ai bảo cậu câm đâu.”

Thẩm Tử Dục nhịn cười, dù sao anh cả đang ở đây, cũng không thể cười thả phanh quá.

“Chị Tuyết là chị cả của bọn anh, lớn hơn mấy tuổi, vì vậy rất săn sóc mấy người em trai em gái bọn anh.”

Khi nhắc đến chị Tuyết, giữa hai hàng lông mày của Lục Triều Dương lộ ra ý cười, nhìn rất dịu dàng.

“Ồ.” Đường Ngọc Sở quay đầu lại nhìn bức ảnh kia, ngoại trừ chị Tuyết kia, những người khác cô đều đã gặp rồi, cô không nhịn được cảm thấy tò mò về chị gái xinh đẹp này.

Có lẽ là duyên phận sai khiến, khi bọn họ ăn được một nửa, chị Tuyết đẩy cửa vào.

Đường Ngọc Sở được gặp chị Tuyết như mong muốn.

Sở Tuyết, người cũng như tên, trắng ngần xinh đẹp, khí chất trong trẻo lạnh lùng.

“Triều Dương.” Sở Tuyết nhìn Lục Triều Dương đã lâu không gặp, trên mặt là vui vẻ không chút nào che giấu.

Lục Triều Dương đặt đũa xuống, cầm khăn ướt trên bàn lau khóe miệng, lúc này mới chậm rãi lên tiếng trả lời: “Chị Tuyết, đã lâu không gặp.”

Giọng điệu bình thản không chút dao động, nhưng nụ cười nơi đáy mắt đã để lộ tâm trạng khi nhìn thấy chị Tuyết của anh.

Sở Tuyết sải bước đi đến ngồi xuống, ánh mắt đảo qua người phụ nữ ngồi bên cạnh anh, nhớ đến chuyện mà Giám đốc nói với mình, cười nói: “Triều Dương, sao không giới thiệu?”

“Chị Tuyết yêu quý, chị không nhìn thấy em sao?” Thẩm Tử Dục thấy hình như Sở Tuyết không nhìn thấy cậu ta, quay ra lườm anh cả và chị dâu, không khỏi hơi không hài lòng.

Sở Tuyết quay đầu nhìn cậu ta, cong môi: “Tử Dục, chào buổi tối.”

Chỉ một câu như vậy, lộ rõ sự qua loa.

Thẩm Tử Dục bực rồi!

Đường Ngọc Sở nhìn thấy vẻ mặt buồn bực này của Thẩm Tử Dục, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Sở Tuyết nhíu mày: “Lời tôi nói buồn cười lắm sao?”

Đường Ngọc Sở ngước mắt nhìn cô ấy một cái, xấu hổ mỉm cười: “Không, không.”

“Cô chính là vợ của Triều Dương?” Sở Tuyết hỏi.

“Dạ.”

Không biết vì sao, Đường Ngọc Sở cảm thấy trong lúc vô hình người phụ nữ xinh đẹp ngồi trước mặt mình để lại cho người ta cảm giác áp bức, khiến cho cô cảm thấy lo lắng căng thẳng.

Sở Tuyết nhíu mày, lại nhìn về phía Lục Triều Dương: “Bác Lục biết không?”

Đôi mắt của Lục Triều Dương híp lại, tản ra hơi lạnh: “Việc này không quan trọng.”

Đường Ngọc Sở cảm thấy rõ ràng ngay khi Sở Tuyết nhắc đến hai chữ ‘bác Lục’, áp suất không khí xung quanh người anh bỗng nhiên giảm xuống.

Biết sơ qua tình huống nhà họ Lục qua lời nói của Lục Thanh Chiêu, cô cũng biết gia đình giàu sang quyền thế cũng chỉ hào nhoáng xinh đẹp trong mắt người ngoài, thực tế bên trong lại kinh khủng không muốn người khác biết.

Cô nghĩ, chắc rằng anh cảm thấy oán hận ba mình.

Giống như cô.

Không nhịn được mà đau lòng nắm chặt lấy tay anh, anh quay đầu, kinh ngạc nhìn cô.

Cô mỉm cười, mà anh đã nhìn thấy đau lòng trong mắt cô, trong nháy mắt hiểu rõ suy nghĩ của cô, tình cảm dịu dàng chợt lóe ra trong đôi mắt đen nhánh, ngón tay khẽ cử động, mười đầu ngón tay đan vào nhau.

Bọn họ nhìn nhau nồng nàn khiến cho hai người khác đang ngồi bên cạnh trợn tròn mắt.

“Tử Dục, hai người bọn họ thường xuyên không coi ai ra gì mà show ân ái như thế này sao?”

“Bọn họ á, show ân ái là chuyện bình thường, bọn em quen rồi.” Thẩm Tử Dục ra vẻ người từng trải.

Sở Tuyết mỉm cười, lại không nói gì nữa.

Trong ấn tượng của cô ấy, Triều Dương lạnh lùng, hoàn toàn không hơi hứng thú gì với tình cảm, vốn dĩ tưởng rằng anh sẽ cô đơn cả đời, nhưng không ngờ anh lại là người kết hôn sớm nhất trong nhóm bọn họ.

Quả thật không thể tưởng tượng nổi!

“Hôm nay là lần đầu tiên em dâu đến, chị gái mời.” Sở Tuyết hào phóng miễn tiền ăn cho bọn họ.

“Vốn dĩ em cũng không định trả tiền.”

Lục Triều Dương hiếm khi tâm trạng tốt mà đùa một câu.

Bầu không khí rất hài hòa thoải mái, Sở Tuyết cũng phá vỡ ấn tượng đầu tiên của Đường Ngọc Sở về cô ấy, hoàn toàn khác với những thiên kim hào môn kiêu căng, vô cùng dễ gần.

Trò chuyện đến lúc hăng say, bảo Giám đốc mang mấy chai rượu đến, nói muốn nâng cốc trò chuyện vui vẻ với bọn họ, không say không về.

Thế là, vốn dĩ Đường Ngọc Sở chỉ muốn ăn trong phòng riêng, lại biến thành một buổi tụ họp ôn chuyện cũ của đám bạn thân.

Cuối cùng, Sở Tuyết uống say gục xuống bàn, trong miệng còn lẩm bẩm: “Triều Dương, nhìn thấy cậu hạnh phúc, chị yên tâm, yên tâm...”

Nghe thấy câu này, Đường Ngọc Sở nhướng mày, sao lại cảm thấy hình như có chuyện cũ gì vậy?

Cô quay đầu nhìn Lục Triều Dương đang nói chuyện với quản lý, dù chỉ là nhìn một bên mặt, cũng hoàn mỹ khiến người ta ghen tỵ.

Người đàn ông xuất sắc hoàn mỹ như vậy, chẳng lẽ cô gái bên cạnh anh lại chưa từng động lòng sao?

Ví dụ như... Sở Tuyết.

Thanh mai trúc mã, hoàn cảnh gia đình giống nhau, cũng có bề ngoài xuất sắc, thật giống như nam nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình.

Chỉ là, Đường Ngọc Sở mấp máy môi, cảm giác Sở Tuyết đối xử với Triều Dương giống như một người chị, không mang theo chút tình cảm nào khác.

Điều này là bởi vì cô ở đây, hay vốn dĩ chính là như vậy?

Đường Ngọc Sở còn chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì đã nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Triều Dương vang lên bên tai.

“Ngọc Sở, chúng ta về nhà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.