Sủng Vợ Lên Trời

Chương 116: Từ thiên đường rơi xuống địa ngục




Lúc mà hai người đi vào nhà của Tống An Kỳ, trong phòng trống rỗng, cũng không nhìn thấy bóng dáng của Tống An Kỳ.

Nhưng mà Đường Ngọc Sở thấy được cái chìa khóa để ở trên bàn, lập tức nhìn ra được Tống An Kỳ cũng không có đi ra ngoài.

Hai người bọn họ lại đi vào trong phòng ngủ, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tống An Kỳ ở trong phòng ngủ.

Có điều là hình như cô ấy trông không tốt lắm, một mình ngồi cuộn tròn vào trong góc, đầu chôn giữa hai chân, nhìn cực kỳ cô đơn và đau khổ, hoàn toàn mất hết vẻ sáng sủa của ngày thường.

Ánh sáng trong phòng mờ ảo, tất cả các màn cửa đều bị kéo lên một chút, ánh nắng cũng không thể lọt vào được.

“An Kỳ.”

Đường Ngọc Sở và Tiêu Tiêu cẩn thận đi đến phía trước của cô rồi ngồi xuống, nhẹ giọng gọi.

Nghe thấy tiếng kêu quen thuộc, thân thể của Tống An Kỳ rõ ràng run lên một cái, sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn về phía hai người bọn họ.

Lúc nhìn thấy gương mặt của cô, trong lòng của Đường Ngọc Sở cảm thấy xót xa.

Đôi mắt sưng đỏ, lớp trang điểm trôi đi hết, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, trên mặt mang đầy nỗi buồn không tả và tự trách.

Đường Ngọc Sở thấy thế, trong lòng của cô cũng không dễ chịu.

Lúc trước gặp chuyện phản bội, cho dù là đau lòng thì đó cũng là chuyện của một mình cô.

Nhưng mà chuyện của Tống An Kỳ còn liên lụy đến ba mẹ phải gánh chịu, thậm chí có thể làm hại hai người bọn họ ngồi tù...

“Tống An Kỳ, cậu thật sự là một người ngu đó, xảy ra chuyện, một mình cậu trốn ở chỗ này để làm cái gì? Chẳng lẽ tớ với Tiêu Tiêu được dùng để trang trí hả?”

Miệng thì nói lời trách cứ, nhưng mà Đường Ngọc Sở lại đưa tay ôm lấy cô ấy.

Cô biết lúc này Tống An Kỳ cần có sự ấm áp và quan tâm.

Cái mũi Tống An Kỳ chua xót, nước mắt bắt đầu rơi xuống điên cuồng: “Ngọc Sở, Tiêu Tiêu, huhu, tớ nên làm cái gì đây, nếu không phải do tớ thì ba mẹ tớ cũng sẽ không biến thành như thế này...”

“Chuyện này cũng không thể trách cậu được.”

Đường Ngọc Sở vỗ sau lưng an ủi cô ấy, trong mắt cũng từ từ dâng lên sự tức giận.

Trên đời này, chuyện có thể làm cho Đường Ngọc Sở cảm thấy tức giận thật sự không nhiều lắm.

“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Nhìn hai người bạn tốt đều như vậy, Tiêu Tiêu thật sự kiềm chế không được mà vội vàng hỏi.

Đường Ngọc Sở thở dài, vội vàng trấn an Tống An Kỳ, kêu cô ấy đi rửa mặt, sau đó đi đến tủ lạnh tìm vài thứ cho cô ấy ăn.

Mà trong lúc này, Đường Ngọc Sở cũng nói hết tất cả những gì mà mình biết cho Tiêu Tiêu nghe một lần.

Nghe đến cuối cùng, trên mặt Tiêu Tiêu liền cười lạnh, bên trong đôi mắt đẹp cũng toé ra lửa giận: “Ha ha, Hàn Minh Nhân, Dương Thiên Thiên có đúng không! An Kỳ, cứ giao hai con chó này cho tớ là được rồi, như thế nào? Dù sao thì tớ cũng vừa mới về nước, trong thời gian ngắn cũng không có chuyện gì để làm.”

Lúc mà Tống An Kỳ nghe thấy hai cái tên này, sắc mặt của cô bỗng nhiên ảm đạm, sự đau khổ và oán hận trong đôi mắt tuôn trào.

Sau một lúc lâu, cô ấy cắn răng nghiến lợi nói: “Tớ không có hứng thú với hai người kia, bây giờ tớ chỉ muốn giúp cho ba mẹ của tớ thoát khỏi tội danh thôi.”

“Cô gái ngốc này, trước kia tớ đây không có quay về, chuyện này đối với cậu mà nói có lẽ là sẽ hơi khó giải quyết, nhưng mà bây giờ tớ đây đã về rồi có thể còn trơ mắt nhìn cậu bị người ta ức hiếp hả? Hơn nữa, cho dù thật sự không có tớ, Ngọc Sở cũng sẽ không đứng ở bên ngoài mà nhìn đâu, cái người quyền thế ở sau lưng của cậu ấy cũng không kém so với tớ.”

Tiêu Tiêu vỗ vỗ vào đầu của Tống An Kỳ, đôi mắt mang theo lạnh lùng liếc nhìn với Đường Ngọc Sở.

Trong đôi mắt của Đường Ngọc Sở cũng xẹt qua một tia tàn nhẫn, chợt nói với Tống An Kỳ: “Ban đầu lúc mà tớ khó khăn nhất là do cậu vẫn luôn ở bên cạnh của tớ, bây giờ cứ để cho chúng tớ ở bên cạnh của cậu đi, bên phía của chú và dì chúng tớ sẽ giúp đỡ. Về phần thằng đàn ông cặn bã Hàn Minh Nhân kia, giống như là cậu đã từng nói với tớ, nhận ra sớm bớt đau khổ. Đê tiện, sớm muộn gì đều sẽ gặp báo ứng thôi!”

“Ừm!”

Nghe Đường Ngọc Sở an ủi, trong lòng của Tống An Kỳ cuối cùng cũng dễ chịu được một chút, nhưng mà ít nhiều gì thì trong lòng của cô vẫn hơi đau lòng.

Cho đến lúc này, cô ấy mới hiểu được bị người khác phản bội, bị người khác chà đạp tâm ý và nỗ lực nhiều năm như vậy, rốt cuộc khó chịu biết bao nhiêu.

Cô cũng không hề bình tĩnh như là Đường Ngọc Sở, sau khi bị người khác làm tổn thương, trước tiên có thể cố nhịn nhục rồi phản kích.

Cô sợ là khi mình nhìn thấy đôi nam nữ chó chết kia sẽ tức giận đến mức xông vào mà giết bọn họ!

Sau khi trấn an Tống An Kỳ xong rồi, Tiêu Tiêu liền rời đi trước. Đường Ngọc Sở lo lắng bỏ cô ấy ở nhà một mình thì cô ấy sẽ suy nghĩ lung tung, dứt khoát kéo cô ấy đến công ty làm việc, dự định mượn cơ hội này mà di chuyển lực chú ý của cô ấy.

Tống An Kỳ cũng biết tâm tư của cô, cho nên vì để cho bạn tốt không lo lắng, chỉ có thể miễn cưỡng giữ vững tinh thần làm việc.

...

Mà trong lúc Đường Ngọc Sở đang vội vàng nghĩ cách giúp cho Tống An Kỳ để giải quyết vấn đề, giới giải trí bỗng nhiên xảy ra một chuyện bê bối kinh thiên động địa.

Ngôi sao trẻ Tần Mạn Ny đang nổi tiếng hẹn hò với tổng giám đốc của công ty bất động sản nổi tiếng nào đó ở thành phố H, nghe nói vị tổng giám đốc này đã kết hôn nhiều năm rồi, trong nhà còn có một trai một gái.

Lúc tin tức này bị tuôn ra, danh từ tuesday lại càn quét trên mạng một lần nữa, cái tên Tần Mạn Ny này cũng đứng ở top mười danh sách được tìm kiếm trên hot search, vô số tiếng chửi rủa lăng mạ, bao gồm cả tiếng nói thất vọng của fan hâm mộ trung thành của cô ta, bùng nổ động trời động đất ở trên internet.

Sự nổi tiếng của Tần Mạn Ny ở trong ngành giải trí hoàn toàn khác nhau một trời một vực so với Cố Ngọc Lam trước đó, bởi vậy một khi scandal bùng nổ, trình độ ảnh hưởng dữ dội cũng đạt đến mức độ trước nay chưa từng có.

Trong lúc nhất thời, hình ảnh thân mật của Tần Mạn Ny cùng với tổng giám đốc bất động sản đó được lan truyền ở trên mạng một cách điên cuồng, mà hình ảnh thanh thuần thật vất vả mới tạo dựng được cũng hoàn toàn bị hạ xuống mức thấp nhất.

Lúc nhìn thấy tin tức này, Đường Ngọc Sở cũng cảm thấy rất kinh ngạc.

Cô cẩn thận nhìn ảnh chụp ở trên bài đưa tin, phát hiện có không ít ảnh chụp ở Club Mị Âm vào tối ngày hôm qua, ngoài ra còn có vài bức ảnh được chụp ở nơi khác và lúc đi mướn phòng với nhau.

Tổng cộng lại có ít nhất hai mươi tấm ảnh trở lên, hiển nhiên Tần Mạn Ny đã bị truyền không theo dõi đã sớm không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Đường Ngọc Sở không khỏi thở dài.

Ngành giải trí quả nhiên là một vũng nước sâu, ngôi sao nhỏ thì cũng thôi đi, loại giống như là Tần Mạn Ny căn bản cũng không có cuộc sống riêng tư thì không nói, một khi bị người khác tóm được điểm yếu thì đó chính là từ thiên đường ngã xuống địa ngục.

Quan trọng nhất là cô ta muốn trở mình thì thật sự rất khó khăn.

Đương nhiên, mặc kệ người ở bên ngoài bởi vì tin tức của Tần Mạn Ny mà ầm ĩ đến bao nhiêu, chuyện này cũng không hề liên quan gì đến cô.

Có điều Đường Ngọc Sở không xem việc này ra cái gì, nhưng không có nghĩa là Tần Mạn Ny cũng không coi việc này ra cái gì.

Lúc này ở trong một phòng nghỉ độc lập trong đoàn làm phim, Tần Mạn Ny đang tức giận ném đồ, bình thường luôn luôn mang một gương mặt tươi cười mê hoặc người khác, giờ phút này lại mang theo vẻ bất mãn, độc ác và dữ tợn.

“Đáng chết, đáng chết, Đường Ngọc Sở đáng chết! Cô lại dám đối xử với tôi như vậy.”

Ở dưới đất có đầy đồ trang điểm, thủy tinh, quần áo... nói chung là những đồ có thể ném được gần như đều bị ném xuống mặt đất, mấy người trợ lý và mấy thợ trang điểm ở bên cạnh thấy thế cũng không dám lên tiếng, rõ ràng không muốn đụng vào Tần Mạn Ny đang tức giận.

Cứ như vậy trôi qua thật lâu, lửa giận của Tần Mạn Ny cuối cùng cũng tiêu tan được một chút, nhưng mà sắc mặt vẫn âm trầm vô cùng như cũ.

Giọng nói của cô ta lạnh lẽo, lạnh lùng hỏi trợ lý: “Bên phía công ty như thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.