Sủng Vợ Lên Trời

Chương 104: Mời khiêu vũ




Lúc Lục Thanh Chiêu nhìn thấy một màn này thì lập tức tố cáo với Đường Ngọc Sở: "Chị dâu chị xem, lão đại vừa xuất hiện liền thu hút ong bướm. Chị về nhà nhất định phải bắt anh ấy quỳ ván giặt đồ."

"Kẻ tám lạng người nửa cân, em có tư cách gì nói lời này?"

Đường Ngọc Sở liết anh ta một cái, thầm nói bản thân anh ta không phải cũng mới vừa trêu giẹo hai người phụ nữ đó sao!

Lục Thanh Chiêu coi như không có chuyện gì xảy ra, nói: "Tại sao không đủ tư cách? So với lão đại, em hiển nhiên được yêu thích hơn. Em không biết khẩu vị của phụ nữ bây giờ như thế nào nữa. Ông đây vừa đẹp trai vừa hài hước, lại còn dễ gần nữa, bọn họ không thích mà lại đi thích cái kiểu khó chung sống của lão đại, suốt ngày thì xụ mặt, một bộ dạng lạnh lùng người lạ chớ lại gần đó.”

Cậu ba Lục Thanh Chiêu cảm thấy khó hiểu với vấn đề này.

Đường Ngọc Sở không khỏi cảm thấy có chút thích thú: "Chuyện này có gì lạ đâu, thứ mà em không có được thì luôn là thứ tốt nhất. Triều Dương bình thường luôn mang đến cho người khác cảm giác khó có thể có được. Tính cách của anh ấy rất trầm tính nên rất dễ hấp dẫn sự tò mò của phụ nữ. Loại người như anh ấy, không có được thì chỉ có thể ngửa mặt trông lên. Một khi có được anh ấy, giống như đã có được cả thế giới. Đương nhiên càng hấp dẫn phụ nữ hơn một chút.”

“Cho nên chị mới nói suy nghĩ của phụ nữ rất khó hiểu."

Lục Thanh Chiêu bĩu môi, trong lòng lại đột nhiên nảy ra một chút tò mò: "Chẳng lẽ chị dâu cũng có loại cảm giác này với lão đại?"

"Không thể nào, tình hình của chị và Triều Dương có hơi đặc biệt."

"Sao lại đặc biệt." Lục Thanh Chiêu đột nhiên nổi lên hứng thú: "Rốt cuộc là tại sao lúc đầu chị dâu lại kết hôn với lão đại? Lúc đó anh ấy có cầu hôn chị không? Cầu hôn thế nào?"

“Cầu hôn?”

Đường Ngọc Sở lắc đầu, liếc nhìn Lục Thanh Chiêu: "Anh ấy không cầu hôn chị. Ngược lại là chị cầu hôn anh ấy."

"Hả?" Lục Thanh Chiêu ngẩn người vài giây, sau đó trợn tròn mắt không thể tin được: "Chị cầu hôn? Làm sao có thể? Thật hay giả vậy?"

"Lừa em làm gì.”

“Sao lão đại có thể để chị cầu hôn chứ?” Lục Thanh Chiêu mặt đầy khó tin.

“Cái quỷ gì vậy …”

Nghĩ đến hành động lúc trước bản thân muốn tìm người để kết hôn, Đường Ngọc Sở muốn bật cười: "Tình hình lúc đó tương đối kỳ lạ, cho nên chị đã đề cập đến chuyện kết hôn trước. Tình cờ là Triều Dương cũng đang tìm người kết hôn nên anh ấy liền đồng ý."

“Cho nên, hai người cứ như vậy mà kết hôn sao?” Lục Thanh Chiêu sửng sốt.

“Ừ.”

“…”

Lục Thanh Chiêu cứng họng, một lúc lâu mới định thần lại, lẩm bẩm nói: “lão đại, cái tên đó quá may mắn, hôm khác em cũng đi thử một chút, nói không chừng cũng có thể tìm được một người vợ tốt!”

Đường Ngọc Sở lúc này không nói nên lời.

Sao Lục Thanh Chiêu có thể nghĩ ra một ý tưởng tồi tệ như vậy!

Lúc này, Tống An Kỳ đột nhiên chạy tới chỗ cô, thở hổn hển nói: “Đường Ngọc Sở, sao cậu còn ở đây?”

“Tớ không ở đây thì nên ở đâu? Xảy ra chuyện gì sao?"

"Xảy ra chuyện lớn rồi, tớ vừa nhìn thấy Cố Ngọc Lam, Ninh Huyên Huyên bọn họ chạy đến bắt chuyện với tổng giám đốc Lục nhà cậu, cậu có muốn đến đó xem không?"

Tống An Kỳ chỉ về hướng nào đó ở phía trước, thở ra một hơi rồi nói tiếp: "Một lát nữa đến bữa tiệc khiêu vũ, không ít phụ nữ nóng lòng muốn thử mời tổng giám đốc Lục làm bạn nhảy.”

Đường Ngọc Sở không khỏi nhướng mày một cái: "Bạn nhảy của anh ấy chỉ có thể là tớ."

"Tớ biết là cậu, nhưng cậu không tò mò muốn biết ba con đê tiện đó tìm tổng giám Lục làm gì sao? Nhưng mà tơe rất tò mò. Đi đi đi, đi xem thử đi."

Tống An Kỳ không nói lời nào lôi Đường Ngọc Sở vào trong đám người, hoàn toàn không cho người phía sau chút cơ hội phản ứng lại.

Hai người nhanh chóng đi ngang qua sảnh tiệc, đến khu vực trung tâm.

Lúc này, có rất nhiều người tụ tập xung quanh Lục Triều Dương.

Khi Đường Ngọc Sở và Tống An Kỳ đến nơi, dường như anh cảm nhận được, anh từ từ ngẩng đầu lên, tầm mắt xuyên qua đám người, nhẹ nhàng đảo qua, tầm mắt chính xác rơi vào trên người cô.

Hai người đứng cách nhau hơi xa, Đường Ngọc Sở lập tức nở nụ cười ngọt ngào nhìn anh.

Nụ cười đẹp như hoa khiến cho đôi mắt đen nhánh của người đàn ông đứng cách đó không xa đông cứng lại, khuôn mặt vốn dĩ đang lạnh lùng đột nhiên có vài phần dịu dàng, khóe môi mỏng như có như không nở một nụ cười yếu ớt.

Lúc hai vợ chồng đang liếc mắt đưa tình, Ninh Huyên Huyên lấy can đảm bước đến trước mắt Lục Triều Dương, nói với anh: “Tổng giám đốc Lục, chào anh, tôi là Ninh Huyên Huyên, là nghệ sĩ của công ty giải trí Thiên Thành. Lát nữa không biết có vinh hạnh được làm bạn nhảy của anh không?"

Lúc cô ta nói câu này, giọng nói của cô ta không cố ý đè nén lại, rất nhiều người xung quanh có thể nghe thấy, bọn họ vô cùng ngạc nhiên, không khỏi có chút tò mò xem phản ứng của Lục Triều Dương.

Một người là diễn viên mới nổi rất có danh tiếng trong làng giải trí, một người là bậc đế vương được mọi người ngưỡng mộ, ai cũng cảm thấy hai người này đứng chung với nhau thật là cảnh đẹp ý vui.

Tuy nhiên, vẫn có một vài người đang suy đoán liệu Lục Triều Dương có đồng ý hay không.

Một người đẹp yểu điệu, đoán chừng sẽ không có bất kỳ người đàn ông nào từ chối đúng không?

Mọi người đều đang nghĩ như vậy, kết quả lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Lục Triều Dương nhàn nhạt vang lên trong không khí: "Muốn khiêu vũ với tôi, cô còn chưa đủ tư cách."

Một câu nói ngắn gọn khiến sắc mặt Ninh Huyên Huyên tái mét.

Những người xung quanh nghe xong cũng im bặt, không dám hé răng nửa lời, chỉ có thể lẩm bẩm trong lòng: "Thật là thô bạo y như trong truyền thuyết!"

Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút xấu hổ, rất nhiều người nổi tiếng trong làng giải trí nhìn Ninh Huyên Huyên với vẻ đồng cảm.

May mắn tối nay chỉ có phương tiện truyền thông Thời Thụy đến. Nếu không thì nếu đoạn video này bị phát tán lên mạng, không biết Ninh Huyên Huyên sẽ bị chê cười đến mức nào.

Ninh Huyên Huyên xấu hổ hít sâu một hơi, miễn cưỡng nhếch lên một nụ cười rồi nói: "Ngại quá, đã quấy rầy tổng giám đốc Lục rồi."

Nhìn Ninh Huyên Huyên rầu rĩ rời khỏi hiện trường, Tống An Kỳ ở trong đám người cười lên nổi đau của người khác: "Ha ha, mấy đại minh tinh được fan chiều hư này, thật sự tưởng rằng mình được chào đón lắm sao! Đường Ngọc Sở, cậu đi mời tổng giám đốc Lục khiêu vũ để kích thích bọn họ một chút đi."

Đường Ngọc Sở có chút do dự: "Thôi đi, như thế quá phô trương."

"Sợ gì chứ? Ninh Huyên Huyên và Cố Ngọc Lam đều cùng một hội. Mục đích tiếp cận tổng giám đốc Lục còn không phải là để chèn ép cô sao. Nếu người ta đã làm vậy, cô nhân từ như vậy để làm gì."

Tống An Kỳ trợn to hai mắt, đẩy Đường Ngọc Sở giống như đuổi ruồi, không ngừng khua tay nói: "Đi đi, đi nhanh đi."

"Hầy, được rồi."

Cô bất lực lắc đầu, cuối cùng thì Đường Ngọc Sở thực sự không địch lại Tống An Kỳ, đành phải đi về phía Lục Triều Dương.

"Tổng giám đốc Lục, lát nữa không biết có vinh hạnh được làm bạn nhảy của anh không?"

Giọng nói nhẹ nhàng đột ngột vang lên giữa trung tâm sảnh tiệc.

Ngay khi Đường Ngọc Sở nói ra những lời này liền thu hút vô số ánh mắt kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều giống như bị ngốc, nhìn cô, trong lòng tự nhủ, người phụ nữ này không nhìn thấy bộ dạng Ninh Huyên Huyên bị từ chối ra sao sao mà lại liều lĩnh sáp đến gần?

Các vị khách về cơ bản đã có thể hình dung ra được bộ dạng bi thảm của Đường Ngọc Sở vì bị Lục Triều Dương từ chối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.