Sủng Vợ Lên Trời

Chương 102: Xảy ra án mạng




Mặc dù Lục Thanh Chiêu nói có chút thê thảm, nhưng Đường Ngọc Sở lại hoàn toàn lơ đễnh.

Với vẻ mặt này, tùy tiện đặt ở đâu cũng có vô số người phụ nữ đến lấy, còn sợ không ai gả?

Đường Ngọc Sở lườm anh ta một cái: "Làm sao? Anh cảm thấy tôi ở bên cạnh ảnh sẽ ảnh hưởng đến sự thoải mái của anh sao?”

Lục Thanh Chiêu nhếch miệng: "Đúng vậy nha, chị dâu ưu tú như vậy, những người phụ nữ khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ cảm thấy thua kém với cô!”

"Thật sao? Nếu tôi ưu tú như vậy, sao anh không cân nhắc đào góc tưởng của anh trai anh?”

Đường Ngọc Sở nhíu mày với anh ta, cười đến mức xấu xa.

Lục Thanh Chiêu nghe xong, khóe miệng hung hăng co quắp hai lần, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nói: "Chị dâu, cơm có thể ăn bậy, trò đùa đừng làm loạn, cô như vậy sẽ xảy ra án mạng!”

"Không có tiền đồ!"

Đường Ngọc Sở giả vờ khinh bỉ xì một câu, lập tức phốc một cái bật cười: "Xem ra, anh thật sự rất sợ anh trai mình!”

Giọng điệu Lục Thanh Chiêu có chút buồn bực nói: "Hết cách rồi, bản thiếu gia từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, duy chỉ có lão đại trấn áp được tôi, lão đại chính là khắc tinh của đời tôi!”

"Đã nhìn ra."

Đường Ngọc Sở nín cười, khóe mắt liếc nhìn rất nhiều người xung quanh, bọn họ liên tục nhìn về hướng này, cô không khỏi nhíu mày lại, vội vàng kéo Lục Thanh Chiêu đến nơi hẻo lánh.

"Anh trai của anh cũng tới sao?”

"Anh anh tới rồi!”

"Ở đâu?" Ánh mắt Đường Ngọc Sở sáng lên, vội vàng nhìn bốn phía.

"Đừng tìm, lão đại vẫn chưa đi ra đâu. Lúc trước anh ấy để tôi đi ra từ lối đi đặc biệt, chậc chậc, vẫn may là chưa đi vào từ cửa chính, nếu không sẽ bị bao vây!”

"Có khác biệt sao, bây giờ không phải cũng đang bị người ta vây quanh nhìn?”

Đường Ngọc Sở nhếch miệng, liếc nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy có không ít phụ nữ đã lặng lẽ đi đến gần hướng này, trên mặt mỗi người đều mang dáng vẻ vô cùng hứng thú với Lục Thanh Chiêu.

Mà ở một nơi cách hai người không xa, ánh mắt của mấy người phía Ninh Huyên Huyên cũng bị hấp dẫn.

Ba người phụ nữ, ba phản ứng khác nhau.

Ngoại trừ lúc nhìn thấy Lục Thanh Chiêu, ánh mắt Ninh Huyên Huyên có chút kinh diễm, ngược lại cũng không lộ ra biểu cảm gì khác.

Cố Ngọc Lam thì khỏi phải nói, sắc mặt chắc chắn rất khó coi và kèm theo chút sợ hãi.

Cô ta vẫn nhớ rất rõ cảm giác đau đớn khi bị người đàn ông kia tát.

Về phần Tần Mạn Ny, thì híp híp mắt: "Người đàn ông kia thật ưu tú! Anh ta là ai? Vì sao lại có vẻ như có quan hệ rất tốt với Đường Ngọc Sở như vậy?”

Khi Lục Thanh Chiêu vừa mới tiến vào, Tần Mạn Ny là người đầu tiên nhìn thấy anh ta.

Mặc dù chỉ lơ đãng một cái, lại bị phong thái của người đàn ông kia hấp dẫn.

Tần Mạn Ny là người có ánh mắt vô cùng kén chọn.

Tiêu chuẩn chọn đàn ông của cô ta, không phải nhiều tiền thì là đẹp trai. Bình thường mặc dù người theo đuổi cô ta rất nhiều, những người đàn ông ở bên cạnh cô ta cũng không ít, nhưng những người đàn ông kia đối với cô ta mà nói, hoặc là máy rút tiền, hoặc chính là có nhu cầu ở phương diện kia, hai bên đều có qua có lại.

Nhưng khoảnh khắc cô ta nhìn thấy Lục Thanh Chiêu, trái tim cô ta không khỏi hung hăng nhảy lên một chút.

Từ trước đến nay cô ta chưa từng biết, hóa ra lại có một người đàn ông có vẻ ngoài vượt qua cả phụ nữ, lại có thể toát ra phong thái hoang dã phóng túng, ngọc thụ lâm phong, quyến rũ mê người…

Trực giác nói cho Tần Mạn Ny biết, thân phận của người đàn ông này tuyệt đối không tầm thường, rõ ràng là thuộc loại có cả tiền bạc và ngoại hình.

Trong lòng cô ta cũng vang lên một giọng nói: Chính là anh ta, cô ta muốn đem người đàn ông này trở thành của mình.

Nhưng khi suy nghĩ này mới nảy ra trong lòng, Tần Mạn Ny lại phát hiện, cô ta thật vất vả mới nhìn thấy người đàn ông mình thích, nhưng anh ta lại đi về phía Đường Ngọc Sở, thậm chí còn cười cười nói nói với cô.

Đường Ngọc Sở... Một chiếc giày rách mà Bùi Hằng Phúc không muốn, dựa vào cái gì?

"Sao thế? Cô có hứng thú với anh ta?”

Ninh Huyên Huyên nhíu mày, hơi kinh ngạc nhìn Tần Mạn Ny, giống như bị phản ứng của cô ta làm cho ngạc nhiên.

Tần Mạn Ny không phủ nhận, đáy mắt dâng lên một vòng cuồng nhiệt: "Tôi muốn có được anh ta."

Phía sau cô ta, Cố Ngọc Lam vẻ mặt muốn nói lại thôi, giống như muốn nói gì đó.

Nhưng cuối cùng cô ta vẫn lựa chọn im miệng.

Cô ta chán ghét Tần Mạn Ny, mặc dù người phụ nữ này nhìn vẻ ngoài giống như rất thân thiết, nhưng Cố Ngọc Lam lại biết, Tần Mạn Ny hoàn toàn không để mình vào trong mắt.

Điều này, từ khi cô ta đến trước mặt mình, nói đùa với Bùi Hằng Phúc và Ninh Huyên Huyên cô ta có thể nhìn ra được.

Không chỉ có như thế, vừa rồi khi ba người bọn họ cùng đi đến chào hỏi những ngôi sao nổi tiếng trong ngành giải trí kia, Tần Mạn Ny luôn luôn như có như không gạt cô ta sang một bên, trong lời nói cũng mang theo vẻ kinh thường, miệt thị.

Nghĩ đến điều này, trái tim Cố Ngọc Lam cũng dâng lên một tia lạnh lẽo.

Kẻ dám coi thường cô ta, luôn luôn phải trả giá!

"Có muốn đi qua chào hỏi chút không, một người đàn ông tốt như vậy thật xứng đôi với Mạn Ny, người phụ nữ Đường Ngọc Sở kia có tư cách gì?”

Lời này của Cố Ngọc Lam mang theo vài phần châm dầu vào lửa, nhưng cũng chỉ có cô ta biết rõ sự đáng sợ của người đàn ông kia.

"Muốn, tôi thật vất vả mới để ý đến một người đàn ông, dù thế nào cũng muốn đoạt được, không được thì đoạt trong tay Đường Ngọc Sở."

Tần Mạn Ny luôn rất tự tin với ngoại hình của mình, bản thân cô ta luôn là một người phụ nữ xinh đẹp, hơn nữa toàn thân luôn toát ra một loại quyến rũ như có như không.

Trước kia cô ta luôn dựa vào loại khí chất đặc biệt này để hấp dẫn rất nhiều đàn ông, trong lòng cô ta có tự tin, chỉ cần thể hiển dáng vẻ dịu dàng đáng yêu của mình ra, không có người đàn ông nào có thể thoát khỏi.

"Nếu cô đã có hứng thú, vậy chúng ta hãy đi qua đi!”

Ninh Huyên Huyên trông thấy bạn mình thật sự động lòng, cũng không có ý ngăn cản, lôi kéo Tần Mạn Ny chuẩn bị đi qua, trước khi đi còn hỏi Cố Ngọc Lam một tiếng: "Ngọc Lam, cô đi không?”

"Không đi, tôi và Đường Ngọc Sở như nước với lửa, lúc này vẫn là không gặp mặt thì tốt hơn, tránh làm hỏng chuyện tốt của Mạn Ny."

Cố Ngọc Lam lắc đầu, lại nói rất dễ nghe, thực thế là lo sợ người đàn ông bên cạnh Đường Sở Ngọc sẽ đối phó với cô ta.

Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny nghe vậy, cũng không miễn cường, tùy ý nhẹ gật đầu, rồi cùng nhau đi về phía Đường Ngọc Sở.

Khi hai người phụ nữ kia đang đến gần, cách đó không xa, Đường Ngọc Sở đang cùng Lục Thanh Chiêu cười nói, dường như cảm giác đươc, không khỏi nghiêng đầu nhìn sang.

Đợi đến khi nhìn thấy hướng hai người kia muốn đi là về phía bên này, đôi lông mày xinh đẹp lập tức nhăn lại: "Có phiền toái."

Lục Thanh Chiêu cũng nhìn thấy, không khỏi nhếch miệng: "Chị dâu yên tâm, chỉ là hai con tôm tép nhãi nhép mà tôi, lát nữa tôi sẽ giải quyết giúp cô!”

Ninh Huyên Huyên và Tần Mạn Ny nhanh chóng đứng trước mặt hai người bọn họ.

Ánh mặt hai người kia đặt trên người Lục Thanh Chiêu tước tiên.

Nhìn ở khoảng cách gần, người đàn ông này rất đẹp trai, dù là Tần Mạn Ny và Ninh Huyên Huyên cũng không khỏi kinh ngạc.

Ánh mắt của người phía trước có chút cuồng nhiệt, trực tiếp nhìn chằm chằm vào Lục Thanh Chiêu, không hề có ý định dời đi.

Ninh Huyên Huyên tốt hơn một chút, đảo mắt nhìn vào Đường Ngọc Sở: "Đường Ngọc Sở, lại gặp nhau."

"Đúng là lại gặp, hai vị đến đây, không biết là muốn làm gì?”

Đường Ngọc Sở hững hờ lắc lắc ly nước trái cây trong tay, nhàn nhạt hỏi.

"Bạn học cũ khó gặp, chào hỏi mà thôi."

Ninh Huyên Huyên mím môi cười một tiếng, ánh mắt lại lần nữa chuyển qua người Lục Thanh Chiêu: "Vị này là...?"

Đường Ngọc Sở trừng mắt nhìn, cũng không trả lời, chỉ quan sát hai người trước mặt một chút, lại quay đầu qua nhìn Lục Thanh Chiêu một cái, sau đó, giống như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt giật mình.

Hai ngời phụ nữ này, lại vì Lục Thanh Chiêu mà tới nha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.