Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Chương 89: Huyễn cảnh trong mơ (end)




Phố thị tấp nập, dòng người xô đẩy lẫn nhau vội vã trong cái khí trời se lạnh sớm đầu xuân. Một buổi sáng bình thường như bao ngày, những tòa nhà cao chọc trời che đi ánh nắng nhẹ vương vãi trên nền đất. Trên đường phố, tiếng ồn ào của xe cộ, tiếng còi ing ỏi gấp gáp, tiếng động cơ vang lên không ngớt cùng với những tiếng nói chuyện vọng lại tạo nên một âm thanh đặc trưng của thành phố. Các cửa hàng mở cửa để đón khách, quán cà phê quen thuộc giờ đây đã bày bán cả bánh mì cùng đồ ăn sáng nhẹ. Người ta vội vã bước chân qua nhau trên đường, xe buýt, taxi, ô tô, xe máy đổ xô tấp nập trên đường phố. Tất cả tạo nên một bầu không khí sôi động và hối hả.

Hoa anh đào mùa này đã nở rộ, cánh hoa mềm mại và nhẹ nhàng bao phủ toàn bộ con đường đi. Trên vỉa hè nơi anh đào đang ngào ngạt hương là bước chân của một người phụ nữ trẻ đang bế đứa con thơ trên tay. Cô dịu dàng ngân nga khúc ru dỗ dành đứa bé đang khóc, nét mặt ôn nhu nhưng lại mang một nét buồn đến lạ.

Đã một năm trôi qua, thành phố thay đổi rất nhiều nhưng dáng vẻ tấp nập và nhộn nhịp của nó vẫn như một năm trước. Duệ Trân giờ đây đã lui về làm một bà mẹ bỉm sữa, công việc nơi bệnh viện cũng được giao lại khá nhiều cho Lộ Lộ. Cô đã hạ sinh cô con gái đầu lòng vào mùa đông năm ngoái, trong cái tiết trời giá rét như cắt da cắt thịt đứa bé đã chào đời. Cô đặt tên cho cô bé là Cảnh Lạc Viên. Lạc Viên từ nhỏ đã ngoan ngoãn, ít quấy khóc và rất đáng yêu. Cô bé chào đời trong sự chào đón của toàn thể y bác sĩ bệnh viện thành phố cùng với niềm vui của các trinh sát bên trụ sở. Dòng người lũ lượt đến thăm cô sau khi sinh nhưng trong hàng trăm người đó lại không có anh.

Tròn một năm ngày anh mất, hôm nay chính là ngày giỗ của Tử Quân.

Trên đường phố tấp nập người qua lại Duệ Trân ôm lấy đứa con thơ bước vào trong một cửa tiệm. Cô mua một bó hoa rồi nhanh chóng rời khỏi. Sáng nay đã hẹn giám đốc Hoắc đến viếng mộ anh cô cũng muốn đem Lạc Viên đến cho anh được nhìn thấy mặt con.

- Chị Duệ Trân.

Chiếc xe dừng lại trước cửa tiệm hoa, là Lộ Lộ đến đón cô. Cho dù mọi thứ có thay đổi nhiều như thế nào thì Lộ Lộ vẫn muốn làm tài xế riêng cho cô, Duệ Trân có từ chối cỡ nào cô ấy cũng không thay đổi quyết định.

- Chào con Lạc Viên, mới sáng ra đã ngủ nướng rồi thế này.

Vừa nhìn thấy đứa bé trên tay cô Lộ Lộ liền chạy tới nở nụ cười. Cảnh Lạc Viên được thừa hưởng nét đẹp tuyệt sắc của người mẹ nhưng duy chỉ có đôi mắt là cô bé được thừa hưởng từ người cha.

- Lạc Viên vừa ngủ xong, con bé tối qua cứ khóc mãi khó khăn lắm sáng nay mới chợp mắt.

Cô nhìn Lạc Viên đang nằm gọn trong lòng mà mỉm cười. Đứa bé chính là niềm an ủi cuối cùng mà anh để lại cho cô, đôi mắt của Lạc Viên rất giống anh sau này chắc chắn sẽ là một người sống tình cảm giống ba của nó.

- Trước giờ Lạc Viên ít quấy khóc tại sao tối qua con bé lại không chịu ngủ?

Lộ Lộ nhíu mày nhìn cô nhưng bàn tay vẫn đang nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Lạc Viên.

- Chị cũng không biết có lẽ là do thời tiết đang thay đổi nên con bé khó ngủ.

Cô vuốt ve gương mặt đang say giấc. Vì Lạc Viên rất ngoan nên hầu như không khóc khi được người khác ôm hay bế. Cô bé thể giao Lạc Viên cho Lộ Lộ chăm nom mỗi lúc bận bịu việc của bệnh viện.

Từ sau khi anh mất cô trở nên ít nói hơn, không còn cảm giác vui buồn, không hạnh phúc cũng không tuyệt vọng. Chỉ có điều sâu trong trái tim cô cô biết nó đã ngừng đập từ khoảnh khắc cô nhận được thi thể của anh. Giờ đây chỉ có thân xác là sống vì Lạc Viên còn trái tim trao anh vốn đã chết từ rất lâu rồi.

- Lộ Lộ, Duệ Trân.

Lâm Bắc Thần dừng xe lại trước mặt cô, hắn đang trên đường trở về sau khi bàn giao vụ án lại cho phía công an tỉnh. Công việc bận rộn nhưng lúc nào hắn cũng trong trạng thái tốt nhất. Một năm trước cánh tay hắn để lại một vết bỏng lớn cũng vì vậy mà hắn lúc nào cũng mặc áo dài tay để che đi vết bỏng đáng sợ đó.

- Bắc Thần, anh đang đi đâu vậy?

Lộ Lộ bước đến bên cạnh rồi hỏi hắn. Một năm trôi qua Lâm Bắc Thần và Lộ Lộ cũng đã cưới. Ngày cưới của hai người cô chỉ có thể lặng lẽ đứng nhìn Lộ Lộ trong bộ váy cưới xinh đẹp mà cả đời này cô không còn cơ hội để mặc nó nữa. Đôi khi nhìn Lâm Bắc Thần và Lộ Lộ hạnh phúc cô cũng chạnh lòng có chút ghen tị.

Lâm Bắc Thần từ sau khi cưới được người con gái mình yêu hắn vẫn luôn cưng chiều Lộ Lộ tuyệt đối. Cô ấy nói một thì là một, nói hai là hai không dám cãi lấy nửa lời hoàn toàn khác với Lâm Bắc Thần ngày trước lúc nào cũng cãi tay đôi với Lộ Lộ.

- Anh đang trở về trụ sở để chuẩn bị cùng giám đốc Hoắc đi viếng mộ Tử Quân.

Hắn trả lời, ánh mắt dịu dàng vẫn hướng về phía Lộ Lộ. Cô chợt nghĩ đã có khoảnh khắc, đã có một thời cô cũng được đối xử như vậy.

- Vậy anh đi đi, bây giờ em cùng chị Duệ Trân và Lạc Viên đến đó đây.

Lâm Bắc Thần gật đầu rồi rời đi, Lộ Lộ cùng cô cũng nhanh chóng lên xe để đến mộ anh. Trên con đường dài xuân cũng như hạ, hạ cũng như thu, thu cũng như đông, bốn mùa lặp đi lặp lại cô chỉ có thể nhìn hạnh phúc của người khác mà chạnh lòng. Anh bây giờ ở nơi phương trời xa có nhìn thấy cô đang sống từng ngày trong tuyệt vọng hay không? Chỉ có điều cảm xúc của cô bây giờ đã chai sạn, sớm đã không còn khóc được nữa. Tất cả yêu thương, tất cả sự quan tâm chăm sóc cô đều dành hết cho cô con gái nhỏ Lạc Viên.

Chiếc xe dừng lại trước khu mộ dành cho quân nhân, bên trong nghi ngút khói cùng những bia mộ thẳng tắp hàng. Anh là thượng tướng nên ngôi mộ của anh được trang hoàng hơn những nghĩa sĩ khác. Bên cạnh bia mộ còn có một bia đá khắc ghi những công ơn của anh dành cho tổ quốc.

- Tử Quân, em lại đến thăm anh rồi đây.

Suốt một năm qua khi anh rời đi mỗi lúc cô cảm thấy cô đơn, mỗi lúc tuyệt vọng, mỗi lúc cô bế tắc nhất cô đều sẽ đến đây để kể lể cho anh nghe. Không ai lắng nghe, không ai có thể hiểu cho cảm giác của cô. Chỉ có anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô, ngay bây giờ khi bia mộ đã phủ cỏ xanh cô vẫn không muốn tin vào sự thật rằng anh thực sự đã rời xa cô.

- Duệ Trân.

Phía sau là Lâm Bắc Thần, Ngụy Thế Thanh cùng giám đốc Hoắc đã đến. Hôm nay là ngày giỗ của anh nhưng cũng là một ngày tất bật với công việc. Rất nhiều người cũng muốn đến viếng thăm nhưng thời gian không cho phép. Hôm nay bệnh viện của cô cũng đón thêm rất nhiều y bác sĩ mới nên cần phải có người dạy chuyên môn kết hợp thực hành.

Bốn người nhanh chóng thắp cho anh một nén hương, tặng cho người quân nhân vì tổ quốc những bó hoa thơm nhất. Sau đó giám đốc Hoắc cùng Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh cũng phải về trụ sở để giải quyết nốt những vụ án còn tồn đọng. Lộ Lộ cũng phải trở về do cuộc gọi khẩn cấp của bác sĩ Vương.

Giờ đây cả một khu mộ rộng lớn chỉ còn lại bóng dáng của người con gái cô độc. Duệ Trân đưa mắt nhìn bức ảnh anh đang mỉm cười, gương mặt ấy cô đã rất lâu rồi chỉ được nhìn thấy qua ảnh.

- Tử Quân, hôm nay là ngày giỗ của anh em cùng Tiểu Viên đến thăm anh đây.

Cô mỉm cười trong hai hàng nước mắt đang chảy dài. Cứ ngỡ một năm trôi qua nước mắt trong cô cũng đã cạn nhưng rốt cuộc khi đối mặt với sự thật rằng anh đã không còn bên cạnh cô Duệ Trân lại không kìm được cảm xúc mà bật khóc nức nở.

- Tử Quân, anh xem xem có phải Tiểu Viên rất đáng yêu không? Con tên là Cảnh Lạc Viên, cái tên này anh có thích hay không? Lạc Viên rất ngoan, Lạc Viên không quấy mẹ. Có lẽ Lạc Viên cũng yêu mẹ như cách mà ba yêu mẹ vậy.

Cô đứng trước mộ anh, nói chuyện với một khung ảnh. Không ai trả lời cô cũng không ai biết được nỗi đau của cô. Duệ Trân ôm lấy con rồi nhìn vào tấm ảnh.

- Lạc Viên à kia là ba của con. Ba con là một người khổng lồ, ba con chính là anh hùng đấy. Con rất tự hào về ba đúng không? Sau này con lớn lên con sẽ hiểu ba yêu mẹ nhường nào. Lạc Viên có đôi mắt giống ba con cũng yêu mẹ nhiều như ba vậy. Có phải Lạc Viên chính là phiên bản nhỏ mà ba tặng cho mẹ không?

Cô cứ nói chuyện với Lạc Viên rồi nói chuyện với một bia mộ lạnh toát. Tuy rằng đó là độc thoại nhưng vốn dĩ cô cũng biết được rằng sẽ không ai trả lời cô đâu.

- Tử Quân, em rất nhớ anh, em nhớ anh nhiều lắm.

Nước mắt chảy dài nơi gò má, bàn tay cô xiết chặt lấy Lạc Viên đang nằm trong lòng mà nức nở. Tổ quốc mượn thượng tướng của em nhưng lại quên mất phải trả về rồi…

- Duệ Trân, anh đã nói là em không được khóc kia mà?

Cô giật mình quay người lại, cô có phải là đang mơ hay không? Phía sau cô chính là người đàn ông trên bia mộ, anh đang đứng trước mặt cô, nhìn về phía cô với đôi mắt dịu dàng nhất.

- Lại nữa rồi sao? Huyễn cảnh lại là tự em tạo ra. Nếu như huyễn cảnh là thật thì tốt biết mấy.

Cô nấc dài trong hai hàng lệ đang rơi xuống. Dưới cái ánh nắng xuân dịu nhẹ gương mặt người đàn ông kia càng thêm rõ nét hơn. Anh bước từng bước chậm rãi về phía cô, Duệ Trân vẫn đứng đó không nói thêm lời nào cũng không bước đến phía anh.

- Vậy huyễn cảnh mà em thường tưởng tượng ra có biết làm như này không?

Nói rồi anh vòng tay ôm lấy cô, đôi môi lạnh toát cúi xuống chạm lên đôi môi đang run rẩy của cô. Lần này tại sao lại chân thực đến vậy? Cô có thể cảm nhận được hơi ấm từ nụ hôn ấy, có thể ngửi được cả mùi gỗ đàn hương quen thuộc. Lần này cô còn có thể chạm vào anh, có thể cảm nhận được nhịp tim và hơi thở của anh. Có phải cô đã quá nhớ anh đến mức phát điên rồi hay không?

- Tử… Tử Quân?

Giọng cô nhỏ dần, đôi mắt nhìn lên người đàn ông đang đứng trước mặt. Có phải là anh đó không? Có phải là anh…

- Anh về rồi đây Tiểu Trân, ba về với Tiểu Viên rồi đây.

- END -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.