Nhận được thông tin từ cô phía cảnh sát nhanh chóng sắp xếp người cho buổi tấn công vào Dương Long. Duệ Trân trong thời gian đó cũng vẽ lại được cung đường đi giúp phía cảnh sát khá nhiều trong việc di chuyển. Cuối cùng ngày quyết định cũng đã đến, đúng năm giờ chiều phía cảnh sát đã có động tĩnh. Trước khi tác chiến giám đốc Hoắc yêu cầu cuộc họp khẩn từ năm giờ đến sáu giờ. Bởi lẽ Dương Long là một tổ chức lớn, lần này quyết định thắng thua nên nhất định phải thận trọng.
Cô thay chiếc áo sơ mi kết hợp cùng với quần suông đi đến trụ sở cảnh sát. Anh đã ở văn phòng ba ngày liền, thời gian trở về một ngày cũng chỉ vỏn vẹn ba mươi phút. Có ngày không còn thời gian rảnh để về thăm cô anh lúc nào cũng canh điện thoại có cơ hội liền gọi cho cô.
Có lẽ đây là thời gian nhạy cảm nên người phía cảnh sát lúc nào cũng thận trọng hết mức có thể. Lần này quyết định sống còn của Dương Long cũng quyết định phía cảnh sát có triệt phá được đường dây buôn bán chất cấm khép lại chuyên án MHZ86 hay không. Lần này giám đốc Hoắc giao toàn quyền quyết định cho anh cùng Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh. Kế hoạch nhanh chóng được lập, số người đi lần này không quá một trăm người nhưng bên cạnh đó còn có mười hai đặc vệ được ba anh huấn luyện nên phần trăm chiến thắng cũng cao hơn được một chút.
- Tiểu Trân, sao em lại đến đây?
Vừa tan họp anh liền nhìn thấy cô đang ngồi ở hàng ghế chờ bên ngoài đợi anh. Duệ Trân trong những ngày qua được chăm sóc kỹ lưỡng nên sức khoẻ cũng khá hơn phần nào, nhờ thuốc của bác sĩ Vương kê cô rất nhanh đã hết sốt.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của anh Duệ Trân liền đứng dậy rồi đi về phía anh. Lý do cô đến đây quá rõ ràng.
- Lát nữa em có thể đi cùng anh được không?
Lần đi này cô không an tâm để anh đi một mình. Dường như trong lòng cô có một nỗi lo không tên mà chính cô cũng không biết. Cảm giác lần này anh đi nhất định sẽ xảy ra chuyện khiến cô nhất thời không thể ngồi yên.
- Em đang mang thai nên ngoan ngoãn ở nhà đi.
Anh lập tức từ chối, gương mặt mang vẻ kiên quyết một lòng không muốn cho cô đi theo.
- Lần này đi nguy hiểm như vậy em có dự cảm không lành. Nếu anh không cho em đi em nhất định sẽ trốn đến.
Cô lần này cũng quả quyết muốn đi theo anh cho bằng được. Nhìn vẻ mặt của cô anh nhíu mày trầm giọng.
- Duệ Trân lần này đi không phải là chuyện nhỏ. Không phải là một vụ án hay một thi thể nằm lạnh toát trên sàn. Lần này là một cuộc chiến thực sự.
Anh biết cô rất cứng đầu nhất định sẽ không để anh đi một mình. Nhưng bây giờ anh không chỉ lo cho cô mà anh còn phải lo cho đứa bé trong bụng cô, đó không chỉ là con của cô mà nó còn là con của anh.
- Em đã từng ở Dương Long mười năm trời, em hiểu con người của Dạ Hoắc Tước cũng hiểu được đường lối của tổ chức. Em đi chỉ có lợi không có hại.
Cô vẫn cãi lại lời anh, một mực muốn đến đó. Nhìn thái độ cùng vẻ mặt bây giờ của cô anh chắc chắn rằng lời nói không thể làm cô thay đổi. Nhẹ nhàng không được thì phải mạnh bạo, dù là bằng cách nào thì anh cũng phải để cô ở nhà.
- Cẩn Duệ Trân nếu lỡ như con của chúng ta xảy ra chuyện thì sao? Em tính làm gì nếu như em xảy ra chuyện? Người Dạ Hoắc Tước nhắm vào là em, người hắn muốn là em, em có hiểu không?
Anh lớn tiếng hơn khi nãy quả quyết không cho cô đi cùng. Bên ngoài các đội trinh sát đã chuẩn bị gần như là xong tất cả chỉ còn đợi đến bảy giờ tối nhận lệnh của anh liền sẽ bắt đầu hành động.
- Trong lá thư hắn cũng đã chỉ rõ danh tính của anh, hắn muốn khiêu chiến với anh. Nếu anh đến đó chẳng phải là đang chui đầu vào chỗ chết hay sao?
Cô gằn giọng lớn tiếng hỏi lại anh. Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô như vậy. Cô không dịu dàng cũng không hiểu chuyện, cô cứng đầu và bướng bỉnh nhất quyết nghe theo ý cô.
- Nhưng đây là việc của anh, anh muốn tự tay chấm dứt chuyện này. Duệ Trân, em hiểu cho anh một chút đi được không?
Ánh mắt cô có phần giao động nhưng rốt cuộc vẫn là không nghe theo anh. Mỗi người một ý, cả hành lang dài vang lên tiếng cãi vã qua lại.
- Em không hiểu em cũng không muốn hiểu. Linh cảm của người phụ nữ nhất là của người phụ nữ sắp làm mẹ sẽ không thể sai. Nếu lần này anh đi nhất định sẽ xảy ra chuyện.
Cô bây giờ không chỉ giữ anh cho cô mà còn phải giữ ba cho đứa bé. Nếu anh xảy ra mệnh hệ gì thì chẳng phải là cô sau này sẽ ân hận suốt đời sao?
- Anh biết em lo cho anh nhưng Duệ Trân, chuyện này không phải chuyện đùa. Anh không muốn em rơi vào nguy hiểm một lần nữa.
Tử Quân thở dài rồi nhìn cô. Duệ Trân rốt cuộc vẫn là cứng đầu như vậy, từ trước tới nay đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô bướng bỉnh đến thế.
- Anh không muốn em gặp nguy hiểm không có nghĩa là anh được quyền bước vào chỗ chết. Em nhất định phải đi, lần này em nhất định phải đi cùng anh.
Cô lúc này đã không còn giữ được cảm xúc mà lớn tiếng. Không phải cô lớn tiếng với anh là vì cô không yêu anh mà là vì cô quá yêu anh, yêu đến mức có thể bỏ tất cả để anh được an toàn.
- Nếu như em vẫn cố chấp như vậy anh sẽ không nhẹ nhàng nữa đâu.
Tử Quân nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh quét qua người Duệ Trân. Cô có thể nhìn thấy ánh mắt ấy hoàn toàn khác với ánh mắt trước đây anh nhìn cô. Nó như ép buộc, trói cô vào một xiềng xích vô hình.
- Em vẫn muốn đi theo anh vậy anh sẽ làm gì?
Cô nhàn nhạt quay lên hỏi anh, ánh mắt với vẻ quyết đoán chẳng kém anh chút nào. Cho dù anh có là thượng tướng, có là người cầm đầu chuyên án thì cũng không thể ép buộc cô nghe theo ý của anh.
- Anh xin lỗi.
Giọng anh trầm xuống, bàn tay nhanh chóng đưa lên rồi đánh vào sau gáy cô. Duệ Trân còn chưa kịp phản ứng lại đòn đánh đó đã mất đi ý thức mà ngã xuống. Tử Quân rất nhanh đưa tay ra đỡ lấy cô, anh nhìn gương mặt đang ngủ mà trong lòng có chút không nỡ rời đi.
" Xin lỗi Duệ Trân, đây là cách cuối cùng anh có thể nghĩ đến. Xin lỗi em… anh cần em. Rốt cuộc đến cuối cùng anh đứng trên biết bao nhiêu người, đã thắng bao nhiêu trận nhưng vẫn đứng sau em, kẻ thua cuộc này đã để mất chiến thắng vào tay em rồi. Lần này cho phép anh được ích kỷ, một lần thôi. "
Anh ôm cô vào lòng, cảm nhận cái hơi ấm từ cô đang bao trọn lấy cơ thể anh. Chỉ cần là cô thì cái giá nào trả cũng rất xứng đáng. Chỉ cần là cô thì bao lâu anh cũng đợi.
- Ngủ ngon nhé. Lát nữa tỉnh lại anh nhất định sẽ ở bên cạnh em.
Anh mỉm cười ôm cô vào lòng rồi mang cô về văn phòng của anh. Bước chân chậm rãi như muốn níu giữ thêm hơi ấm của cô ở bên cạnh. Cả cuộc đời anh không chịu cúi đầu trước ai nhưng anh nguyện vì cô mà quỳ gối khom lưng.
- Lộ Lộ, Duệ Trân ngủ quên ở trên văn phòng anh rồi em đến đón cô ấy giúp anh nhé.
Nhìn cô đang say giấc ngủ anh dường như lại có thêm động lực để cố gắng. Phía bên kia Lộ Lộ cũng lo cho Lâm Bắc Thần không kém nhưng vì nhiệm vụ cô ấy mới để hắn đi vào nơi nguy hiểm như Dương Long
- Vâng, anh đi đi lát nữa em sẽ đến đón chị.
Nhận được câu trả lời từ bên kia anh khẽ mỉm cười rồi cúp máy. Đặt lên trên bàn một huân chương được lấy xuống từ áo anh nhẹ nhàng bước đến bên cạnh rồi hôn lên trán cô.
" Duệ Trân, chờ anh trở về. "
Tử Quân đắp giúp cô một chiếc áo còn vương mùi gỗ đàn hương. Nếu như anh không kịp quay lại thì chiếc áo này sẽ giúp cô bình tĩnh hơn một chút. Nhất định lúc đó cô sẽ giận anh nhưng anh không còn cách nào khác.
Bước ra cửa anh vẫn cố gắng nán lại để nhìn cô. Đến khi Lâm Bắc Thần chạy vào gọi anh mới luyến tiếc đóng cửa lại mà ra ngoài.