Sủng Vợ Đến Nghiện: Phu Nhân Toàn Năng Của Thượng Tướng

Chương 70: Sự mất tích của lộ lộ




Một buổi sáng lại bắt đầu, cô trở về với cuộc sống tấp nập trong bệnh viện, bận bịu vì đã đến thời gian tuyển y sĩ mới cũng nhận thêm y tá thực tập nên công việc của cô lại tăng lên. Tuy rằng lịch trình của cô đã được Lộ Lộ san sẻ cho bác sĩ Triệu cùng bác sĩ Vương nhưng nó vẫn không thể hết. Bởi lẽ công việc của cô vốn là như vậy, ngày trước cô vẫn luôn ở trong tình trạng chạy deadline, giờ bớt đi được một chút nhưng có những việc người khác không thể thay thế được cho cô.

Duệ Trân ngồi trong phòng ôm đống hồ sơ được nộp lên mà thở dài. Đã là ba ngày ròng rã trôi qua kể từ ngày hôm đó, ngày mà anh và cô cùng đi dạo. Tử Quân vì mất trí nhớ nên vẫn tích cực tìm lại một phần quá khứ cũng vì thế mà việc giải quyết đám người của Dương Long cũng được giám đốc Hoắc lùi lại. Hơn nữa tung tích của chúng hiện nay bí hiểm không thể biết được hành tung chính xác.

" Cốc, cốc, cốc. "

- Vào đi.

Cô cầm lấy tập hồ sơ trên bàn rồi đọc qua, bây giờ đã là mười giờ tối cô vẫn phải cố gắng duyệt hết đám hồ sơ còn lại để ngày mai chính thức tiếp nhận y tá thực tập.

- Bác sĩ Cẩn, có người tự xưng là Dạ Hoắc Tước muốn tìm gặp chị.

Bàn tay cô chợt khựng lại, ánh mắt như đông cứng khi nghe thấy cái tên quen thuộc.

" Hắn ta đến đây để làm gì? "

Bình thường nếu như muốn gặp cô Dạ Hoắc Tước sẽ cho người bắt cô đi, áp chế hoặc đột ngột bước vào mà không cần thông báo trước. Phong thái làm việc lịch sự như vậy chính cô cũng cảm thấy lạ.

- Hắn ta đang ở đâu?

Cô bỏ tập hồ sơ ứng thực tập xuống rồi cầm lấy áo khoác đang treo bên cạnh. Tuy rằng cơ thể dạo này sức khỏe không được tốt nhưng cô vẫn tự tin rằng có thể thoát khỏi bàn tay của hắn trong trường hợp xấu nhất. Hơn nữa nếu cô không xuống đó thì nhất định hắn sẽ tìm gặp cô bằng mọi cách. Chỉ là cô sợ sẽ động đến thai nhi nên có phần phải cẩn thận hơn.

- Anh ta đang ngồi dưới phòng chờ ạ.

Cô tắt đèn rồi bước đến chỗ lễ tân mỉm cười.

- Cảm ơn cô, cô đi làm việc tiếp đi.

Bước chân gấp gáp bước ra khỏi phòng, cô đóng cửa lại rồi đi xuống tầng một bằng thang máy. Bệnh viện này có năm phòng chờ dành cho khách ở tầng một và sẽ có camera giám sát ghi lại. Ở trên tầng hai sẽ có những phòng chờ riêng không có camera nhưng có lẽ giữa cô và Dạ Hoắc Tước cũng chẳng có gì cần che giấu nữa. Nếu như cô xảy ra chuyện thì đoạn băng ghi hình đó sẽ giúp cho cảnh sát tìm thấy cô.

- Hôm nay cơn gió độc nào đã mang anh cả đến đây vậy?

Cô bước vào trong căn phòng được lễ tân chỉ hướng liền bắt gặp Dạ Hoắc Tước đang nhàn nhã thưởng trà. Ánh mắt cô đảo quanh một vòng, tuy rằng khi nãy hỏi lễ tân cô cũng biết được hắn đi một mình nhưng Dạ Hoắc Tước nhất định không phải con người đơn giản như vậy. Hắn đã ra ngoài thì nhất định sẽ đem theo người của Dương Long.

- Chỉ là nhớ người cũ nên muốn qua đây thôi.

Dạ Hoắc Tước mỉm cười nhìn theo bước chân cô đang bước vào. Duệ Trân ngồi đối diện với hắn, cô dựa lưng ra sau ghế rồi quan sát nhất cử nhất động của hắn.

- Anh đến đây chắc cũng không phải để nói chuyện phiếm nhỉ?

Cô dần trở nên căng thẳng và thu người vào bên trong lớp vỏ phòng bị. Hắn nhìn đôi mắt cô rồi nhìn phản ứng thái quá của cô mà bật cười.

- Cẩn Duệ Trân. À không, tôi phải gọi là bác sĩ Cẩn mới đúng chứ. Nghe nói lũ cảnh sát và bác sĩ Cẩn đây đang láo loạn đi tìm cô gái Lộ Lộ đúng không?

Cô nhíu mày nhìn hắn, đôi mắt như xuyên thẳng vào tâm can của hắn cùng với lòng thù hận muốn xé con người ở trước mắt ra làm trăm mảnh. Lộ Lộ thực ra cũng đã mất tích được ba ngày, tung tích phía công an vẫn chưa thể tìm thấy. Dấu vết cuối cùng đươc ghi lại khi Lộ Lộ trở về nhà sau đó cũng chẳng còn nhìn thấy cô ấy ra khỏi đó nữa. Khi đến nhà của Lộ Lộ trinh sát điều tra cũng không tìm thấy được manh mối gì đáng để tâm. Cô ấy biến mất ngay trong cái đêm sau khi đi ăn cùng cô. Lâm Bắc Thần đã tự tay đưa Lộ Lộ về nhà, nhìn thấy cô ấy đóng cửa mới rời đi. Vậy mà…

Cô khi đó cũng nghĩ được đến khả năng người của Dương Long bắt cóc Lộ Lộ nhưng không tìm ra được lý do nào để Dương Long bắt Lộ Lộ. Hơn nữa cô cũng không còn cách để liên lạc với người của tổ chức cũng không biết bằng cách nào tìm được nơi ở của Dương Long trong khi đó lại không có bất kì manh mối nào về Lộ Lộ. Công cuộc điều tra rơi vào bế tắc, Lâm Bắc Thần suy sụp đến cạn kiệt sức lực, hắn điên loạn như một con thú bị thương không màng đến sức khỏe chỉ mong tìm được manh mối về Lộ Lộ. Kể từ ngày hôm đó hắn vẫn luôn trách bản thân mình, luôn rơi vào tuyệt vọng với tâm trạng tiêu cực.

Vậy mà cuối cùng không ngoài suy nghĩ của cô, Lộ Lộ lại rơi vào tay của Dạ Hoắc Tước.

- Lộ Lộ đang ở đâu?

Giọng cô trầm xuống, ánh mắt như đang tra hỏi Dạ Hoắc Tước. Lộ Lộ đối với cô vô cùng quan trọng, không chỉ với cô mà còn với Lâm Bắc Thần cô ấy cũng có ý nghĩa vô cùng lớn. Nhất định bằng mọi giá cô phải tìm thấy Lộ Lộ.

- Sao phải gấp gáp vội vàng như vậy chứ? Lộ Lộ, con nhỏ đó bây giờ vẫn đang sống khá ổn.

Nói rồi hắn mang điện thoại ra, bật lên một đoạn video đã được quay sẵn rồi đưa cho cô. Bên trong đoạn quay đó là gương mặt quen thuộc đã biến mất ba ngày trời ròng rã. Không, không chỉ là gương mặt quen thuộc mà ngay cả phòng giam kia cũng vô cùng quen thuộc.

" Đây là… phòng giam hắn đã giam mình khi trước mà? "

Đúng vậy, Lộ Lộ được giam trong chính căn phòng đã cầm tù, tra tấn và mang lại cho cô biết bao nhiêu ác mộng về đêm. Tuy nhiên cô ấy lại không bị tra tấn nhiều như cô nhưng những vết thương trên người cũng chẳng ít, hai tay bị trói chặt và chân cũng bị xích lại dưới sàn nhà đầy ẩm mốc, hôi thối.

- Cô ta không bị tra tấn nhưng vì cô ta cứ khóc mãi chẳng cho ai nghỉ ngơi nên Lâm Tần mới dạy dỗ lại cô ta một chút.

Cô nắm chặt lấy chiếc điện thoại, trong lòng lại trào lên ngọn lửa đang bùng cháy. Đôi mắt Lộ Lộ đẫm lệ, quầng thâm mới chỉ ba ngày mà đã xuất hiện rõ. Cơ thể tiều tụy đi trông thấy, cơm trong đó ăn cũng chẳng nổi. Cô có thể nhìn thấy mái tóc ướt sũng của Lộ Lộ, miệng bị nhét khăn đến gào khóc cũng chẳng thể gào khóc nổi. Cổ họng chỉ có thể vang lên vài tiếng rên đau đớn.

" Bộp. "

Duệ Trân ném điện thoại xuống trước mặt Dạ Hoắc Tước, lực của cô quá mạnh khiến chiếc điện thoại nhanh chóng bị vỡ.

- Đây mà là dạy dỗ một chút hay sao? Lộ Lộ chẳng liên quan gì đến chuyện này tại sao mày lại phải làm như vậy?

Trái ngược lại với cảm xúc bùng phát của cô Dạ Hoắc Tước vẫn nhàn nhạt hút điếu xì gà. Hai chân vắt chéo nhau, hắn mỉm cười nhìn chiếc điện thoại đã vỡ.

- Duệ Trân à điện thoại tôi mua cũng đâu có rẻ mà để em đập phá như vậy?

Nói rồi hắn cúi người xuống nhặt chiếc điện thoại đã nát màn hình lên. Cô nhìn hành động điềm tĩnh của hắn trong lòng lại không thể nuốt nổi cục tức, Duệ Trân lao đến một đấm giáng xuống gương mặt đang tươi cười kia.

- Thằng khốn, Lộ Lộ, Tử Quân và bệnh viện này đều là giới hạn cuối cùng của tao. Mày đã động đến cả ba giới hạn cuối cùng đấy, đừng có trách tại sao tao lại ác với mày.

Cô nghiến răng nhìn Dạ Hoắc Tước, trong đôi mắt dường như có hình ảnh của một con sư tử được thoát lồng.

- Duệ Trân, em không thể nhẹ tay một chút được sao? Dù gì tôi cũng đã từng cứu em, yêu chiều em đến vậy mà?

Hắn mỉm cười rồi cất chiếc điện thoại đã nát vào trong túi áo. Vẻ mặt của hắn nhất định là đang cười nhạo cô, cười vì cô không thể bảo vệ những thứ quan trọng của bản thân để hắn dễ dàng chạm đến chúng.

- Nếu Lộ Lộ có mệnh hệ gì thì cho dù có chết tao cũng sẽ lôi cả mày và Dương Long cùng xuống địa ngục.

Cô nghiến răng rồi quay người bước ra cửa. Ngay lúc này tâm trạng của cô khá phức tạp, một phần lo lắng cho Lộ Lộ một phần lại tự giận chính mình không thể bảo vệ cho cô ấy.

Sẽ phải dùng cách nào để cứu được Lộ Lộ đây?

- Nếu muốn gặp lại con nhóc kia thì giờ này tối mai đến địa điểm ngày trước, em sẽ được gặp lại con nhóc kia.

Nói rồi Dạ Hoắc Tước đứng lên, hắn dập tắt điếu xì gà rồi chỉnh lại bộ vest. Vẻ ngoài thanh lịch bao nhiêu thì bên trong lại thối nát bấy nhiêu, cô thật muốn đâm toạc cái bộ mặt quý ông của hắn để cả thế giới biết được cái bẩn thỉu bên trong của hắn.

- Một cú đấm này tôi sẽ trả lại sau.

Ghé sát tai cô nhỏ giọng, Dạ Hoắc Tước đẩy cửa bước ra ngoài. Bóng dáng hắn khuất dần rồi rời đi cùng với chiếc xe quen thuộc. Trong màn đêm tối tĩnh mịch, ánh mắt cô bất giác nhìn theo hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.