Hai tên kia bị anh doạ cho hồn bay phách lạc liền có chút không vui, chúng tức giận ra mặt nhìn anh như thể kẻ thù mà quát.
- Đúng là xui xẻo mới gặp mày mà.
- Người mới sao? Đến cả việc quét thẻ còn nhầm mặt. Sao anh cả lại chiêu mộ một tên đần độn như vậy chứ?
Chúng không ngừng chửi mắng anh, tính khí cũng không phải dạng vừa. Sau khi đã trút giận chúng liền nhanh chóng đuổi anh đi rồi quay trở lại làm việc.
- Thật xin lỗi hai người, đã làm phiền rồi.
Anh mỉm cười cúi đầu xin lỗi rồi chạy theo bước cô cùng cô xuống gara xe. Anh gặp cô đang đứng ở bên ngoài, người của Dương Long đã vây kín hai chiếc xe.
- Chúng ta vào thôi.
Nhân lúc người của Dương Long không để ý cô liền sử dụng thân thủ nhanh nhẹn thành công nấp phía sau chiếc ôtô. Anh theo đó cũng nhẹ nhàng đi vào bên trong mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
- Anh cả, lần này lại là hắn ta sao? Anh có chắc rằng lũ cớm kia sẽ không ngửi ra gì chứ?
Lâm Tần lo lắng hỏi Dạ Hoắc Tước dường như trong lòng hắn có một nỗi lo nào đó vô hình có thể biết trước được lần này sẽ gặp nguy hiểm. Dạ Hoắc Tước châm một điếu thuốc, hắn rít một hơi thật sâu rồi nhả khói vào người Lâm Tần.
- Mày lo lắng gì chứ? Anh làm sao có thể để mày đi vào nguy hiểm? Sẽ không có lần thứ hai đâu nên chú mày yên tâm, lần này rất an toàn.
Dạ Hoắc Tước biết rằng hắn là đang muốn nhắc đến chuyện gì. Sau khi Lâm Tần được thả tù trở về Dạ Hoắc Tước chưa lần nào giao cho hắn giao dịch những vụ lớn. Lần này là vì không có cô hắn mới miễn cưỡng mà chọn Lâm Tần.
- Được rồi anh sẽ chuẩn bị cho mày một thế thân như vậy mày đã yên tâm hơn chưa.
Dạ Hoắc Tước cười lớn rồi vỗ vai Lâm Tần để hắn bình tâm lại.
- Nhưng…
Hắn muốn nói gì đó nhưng rồi lại nuốt vào bên trong. Như quy định thường lệ hắn đi đến chiếc xe chính chở hàng rồi kiểm tra lại lần cuối. Nhân lúc chúng đang mải kiểm tra lại số hàng sẽ mang đi bán cô liền lẻn chạy vào trong cốp xe phụ cùng anh. Động tác nhanh chóng vẫn như lần trước không hề gây ra một tiếng động nào. Sau khi anh và cô đã an toàn nằm vào trong cốp xe chúng mới kiểm tra số hàng xong.
Trước khi giao hàng Lâm Tần và Dạ Hoắc Tước vẫn sẽ cùng nhau ngồi xe phụ. Phải đợi đến khi đến địa điểm giao hàng Lâm Tần mới chuyển về xe chính và thực hiện cuộc mua bán. Hai chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rồi chạy ra ngoài gara, chỉ cần như vậy thì kế hoạch của anh cũng đã thành công được phân nửa.
- Anh cả, vậy còn con nhỏ Duệ Trân và thằng cớm kia thì sao? Anh tính xử chúng nó như thế nào?
Bất chợt giọng nói của Lâm Tần vang lên. Hắn có vẻ rất sốt sắng khi cô còn sống. Có lẽ hắn đã rất muốn trừ khử cô nhưng sợ rằng Dạ Hoắc Tước sẽ không để hắn yên nên hắn mới chưa dám ra tay. Thiết nghĩ chỉ cần một câu nói của Dạ Hoắc Tước hắn sẽ nghĩ ra đủ cách để khiến cô chết trong thê thảm.
- Mày cứ từ từ đã, ngày mai là đến hạn với thằng cớm kia rồi. Đợi đến khi bắt được nó cho hai chúng nó chết chung một chỗ không phải là sẽ vui hơn sao?
Dạ Hoắc Tước vẫn hút điếu xì gà nhàn nhạt mà nói. Lâm Tần biết rằng cho dù có bắt được anh thì Dạ Hoắc Tước sẽ không giết cô, hắn sẽ giết anh để có thể độc chiếm cô mãi mãi. Bởi lẽ hắn biết Dạ Hoắc Tước vốn đã thích cô hắn sẽ không nỡ ra tay với cô. Nhưng mối thù duy nhất hắn cần trừ khử chỉ có cô, anh sống hay chết hắn đã không còn quan trọng. Vì vậy ở điểm này hắn và Dạ Hoắc Tước không cùng quan điểm.
- Lâm Tần, ngày mai mày đi gặp nó, mang theo người của tổ chức đến. Nếu thấy có động tĩnh gì từ việc lũ cớm theo sau hắn thì phải ngay lập tức ra tay. Lấy tính mạng Cẩn Duệ Trân ra uy hiếp, hắn chắc chắn sẽ nghe lời.
Từ trước tới nay anh không có điểm yếu nhưng từ khi cô xuất hiện cô chính là điểm yếu chí mạng của anh. Dạ Hoắc Tước lợi dụng điều này có thể dễ dàng nắm được anh trong tay.
Ánh mắt Dạ Hoắc Tước nhìn vào khoảng không vô định trước mặt. Hắn biết rằng cho dù có giết được anh thì cô cũng sẽ không yêu hắn vậy mà hắn vẫn cố chấp, vẫn một mực muốn giam cô ở bên cạnh. Không nghe theo hắn liền sẽ bị giam, bị xiềng xích trói buộc trong căn hầm hôi thối và ẩm mốc. Nếu như không có anh, nếu như hắn không phải kẻ đã giết cha mẹ cô thì chỉ với điều đó cô cũng mãi mãi không thể yêu một kẻ tàn bạo như hắn.
- Nhưng giết Cảnh Tử Quân thì sẽ rút dây động rừng. Lũ cớm chắc chắn sẽ đánh hơi được.
Lâm Tần ngồi bên cạnh Dạ Hoắc Tước, người hắn muốn giết không phải là anh. Nếu như không phải Dạ Hoắc Tước được ông trùm tin tưởng chọn làm con rắn đầu đàn kế nhiệm cho Dương Long và được thành viên trong tổ chức hết mực tin tưởng nghe theo thì hắn sớm đã ra tay cướp đi mạng sống của Dạ Hoắc Tước. Tham vọng của hắn chính là trở thành kẻ mạnh nhất, cầm quyền tối cao trong tổ chức. Từ khi lòng tin bị phản bội Lâm Tần đã luôn đem lòng thù hận Dạ Hoắc Tước.
- Lâm Tần, mày sốt ruột gì chứ? Dương Long đã tồn tại biết bao nhiêu năm lũ cớm cũng không thể động đến dù chỉ một chút của ta thì làm giết một Cảnh Tử Quân nhỏ bé cũng chẳng đáng là gì.
Dạ Hoắc Tước dập tắt điếu xì gà rồi vứt ra bên ngoài cửa xe.
- Hơn nữa năm đó chẳng phải chính chúng ta đã phóng hoả giết chết ba mẹ hắn sao?
Lời nói này của Dạ Hoắc Tước làm anh giật mình mà cố gắng lắng tay nghe. Hắn vừa nhắc đến " phóng hoả " và " ba mẹ " của anh sao? Không lẽ năm đó không phải một sự cố bình thường.
- Năm đó cũng do tao nghe không rõ yêu cầu của ông trùm tiền nhiệm nên phóng hoả nhầm sang một gia đình khác. Chẳng may nhà đó lại chính là nhà của Cảnh Tử Quân.
Năm đó Dạ Hoắc Tước mới chỉ là một đứa bé mười ba tuổi. Hắn gia nhập Dương Long từ khi còn rất nhỏ, hắn là trẻ mồ côi được nhặt về nên theo tổ chức từ sớm.
- Không ngờ bây giờ đứa bé năm đó lớn lên lại trở thành kẻ thù của Dương Long, trở thành một thượng tướng.
Trong cốp xe phụ bàn tay Tử Quân đã cuộn tròn lại thành nắm đấm. Thì ra năm đó chính hắn là kẻ đã giết ba mẹ anh. Không chỉ cướp đi gia đình của Duệ Trân mà hắn đã cướp đi cả gia đình của anh. Bây giờ không chỉ trả thù cho cô mà là còn trả thù cho ba mẹ anh.
Cô nhận thấy được sự bất thường của anh cũng hiểu được gần như câu chuyện đằng sau lời nói đó. Duệ Trân sát lại gần anh hơn, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh để anh có thể bình tĩnh lại.
- Không ngờ rằng bàn tay cũng đã giết nhiều người. Thế giới thật tròn, vậy mà bây giờ tao lại gặp lại hai đứa trẻ tao đã một tay cướp đi ba mẹ của chúng.
Chiếc xe vẫn tiếp tục lăn bánh, anh dường như chìm vào trong câu nói của Dạ Hoắc Tước. Năm đó vụ hoả hoạn của nhà anh được kết luận là do sự cố. Khi còn sống ba mẹ luôn mong anh sẽ trở thành người đàn ông mạnh mẽ. Anh cũng vì vậy mà muốn vào ngành, qua nhiều năm rèn luyện cực khổ mới có được cái danh thượng tướng như bây giờ.
- Tử Quân…
Cô nhỏ giọng rồi ôm anh vào lòng mà vỗ về. Cô biết tâm trạng của anh bây giờ đang rất tệ, suốt bao năm như vậy đến tận ngày hôm nay mới biết được nguyên nhân cái chết của ba mẹ. Kẻ thù ngay trước mắt lại để hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt nhiều năm, anh cũng như cô đều không có lỗi.
Lỗi là ở Dạ Hoắc Tước.