Một buổi sáng mới lại bắt đầu, cô có thể cảm nhận được cái tấp nập người qua lại của căn nhà. Tiếng bước chân chạy gấp gáp trên hành lang, tiếng hò hét nhau rồi lại có tiếng bát đũa va đập. Tất cả tạo nên một âm thanh hỗn loạn. Đã lâu lắm rồi cô không được thức dậy trong sự ồn ào tấp nập như vậy.
" Cạch. "
Tiếng cửa mở, cô đã rất mong ngóng và hy vọng rằng đó sẽ là anh.
- Dậy rồi à? Chỉ có vậy mà đã không chịu nổi, đúng là thứ đàn bà yếu đuối.
Lầm Tần bước đến cạnh giường bệnh của cô rồi ngồi xuống ghế bên cạnh. Nhìn thấy chiếc áo sơ mi cô đang mặc hắn có chút khựng lại để ý nhưng rồi cũng chẳng hỏi mà bỏ qua. Vì cô mặc gì đâu liên quan đến hắn thứ hắn quan tâm nhất bây giờ chỉ là cô còn ở đây.
- Mày đến đây để xem tao chết chưa hả? Vậy thì làm mày thất vọng rồi, chị mày chưa giết được mày thì còn sống dai lắm.
Cô nhìn hắn, đôi mắt như muốn khóa chặt Lâm Tần lại mà bóp nghẹn. Nếu như không phải cô bị trói, bị khống chế rồi bị hắn tra tấn đến chết đi sống lại thì Lâm Tần nhất định không phải đối thủ của cô. Tuy rằng hắn cao hơn cô lại đô hơn cô nhưng sức khỏe và kỹ thuật thì kém cô xa lấy vài phần. Thân thủ cô nhanh nhẹn lại có thể tận dụng điểm yếu của đối phương hơn nữa trong thời gian khi còn ở với ba mẹ cô cũng được hai người dạy cho khá nhiều. Lại thêm khi vào tổ chức cô chuyên tâm theo Dạ Hoắc Tước để hắn dạy các kỹ năng mềm và kỹ năng cứng nên thành ra cô cũng không kém cạnh với những thành viên gạo cội của tổ chức là bao.
- Mày cũng mạnh miệng đấy, sao lúc mày nằm dưới chân tao mày không nói như vậy đi?
Hắn cầm bông hoa hồng trong bình gần đó lên rồi ngắt từng cánh hoa xuống sàn nhà.
- Tiện nhân sao tao phải chấp? Đến một đứa con gái mày còn phải xích lại, phải để hai ba tên áp chế mới có thể đánh được tao thì tại sao tao phải để mày vào mắt.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn đang nhẹ nhàng bóc từng cánh hoa hồng buông xuống đất.
- Mày…
Sự thật hắn không thể đấu lại cô. Bởi lẽ trước đây cô và Lâm Tần đã từng giao hữu, hắn không động được vào người cô lấy một cọng tóc còn cô lại dễ dàng đánh gục hắn chỉ trong ba đòn. Ngày hôm đó chính là một nỗi sỉ nhục lớn với hắn khi không chỉ có Dạ Hoắc Tước mà còn có toàn thể thành viên trong Dương Long chứng kiến.
- Mày đã sớm biết sẽ không đánh lại tao nên mới dùng biện pháp khống chế cứng. Nhưng Lâm Tần, mày đã bao giờ nhìn thấy một con sư tử sau khi thoát khỏi xiềng xích nó sẽ như thế nào chưa?
Nếu như không phải bây giờ cô bị thương thì có lẽ cô đã một đòn mà đánh gục hắn. Lâm Tần không phải đối thủ của cô trong tổ chức này, người duy nhất có thể đấu với cô mà không phân thắng bại chỉ có một, đó là Dạ Hoắc Tước.
- Việc gì phải nghĩ đến việc đó trong khi tao có thể giết chết con sử tử trước khi nó kịp thoát khỏi xiềng xích.
Khóe môi cô nhẹ cong lên, một trận cười phá vỡ đi sự bình lặng của căn phòng. Hắn nhíu mày nhìn cô đang ôm bụng cười đến chảy nước mắt.
- Mày cười cái gì? Có gì đáng cười sao?
Nụ cười của cô tắt dần, khuôn mặt tiều tụy nhưng lại mang nét mạnh mẽ và sắt đá đến lạ. Một cô gái bên ngoài mềm mỏng nhưng lại không dễ để chọc.
- Nực cười thật Lâm Tần. Mày sẽ giết con sư tử đấy như thế nào khi mày còn không thể dùng chính sức mình chạm được đến một sợi lông của nó?
Lời nói của cô đã phần nào đánh thẳng vào trong cái tâm lí của hắn, đó là một nỗi sỉ nhục vô cùng lớn. Lâm Tần đập tay lên bàn, đôi mắt đục ngầu mang theo lửa hận theo sau.
- Mày cứ chờ đấy, tao sẽ không để mày sống yên một khi tao còn thở đâu.
Lâm Tần quay người ra ngoài, hắn ném đóa hoa hồng xuống đất rồi dẫm nát nó.
- Lâm Tần, đó là một đóa hoa đẹp. Nó không thuộc về mày nên mày không có quyền giẫm lên nó, chà đạp nó.
Hắn không trả lời cô lập tức bước ra khỏi phòng.
" Rầm. "
Cánh cửa đóng mạnh lại thể hiện sự tức giận của hắn đã lên đến đỉnh điểm. Khóe môi cô khẽ cong lên, cô biết được điểm yếu của hắn. Con người khi tức giận sẽ mất đi lí trí, cô có thể dễ dàng nắm thóp được hắn nên có thể điều khiển tâm trạng của hắn bất cứ lúc nào. Tâm trạng ảnh hưởng đến cuộc sống hàng ngày, nếu tâm trạng không vui thì làm việc gì cũng không thoải mái. Cô chỉ cần nói vài câu liền có thể biến một ngày hôm đó của hắn trở nên tồi tệ. Lời nói luôn là vũ khí mạnh mẽ nhất.
- Khụ, khụ, khụ.
Cô nhíu mày quay đi hướng khác mà ho khan. Có lẽ do cơ thể vẫn còn đang bệnh lại thêm mấy ngày trời đều được phục vụ nước đá nên nhất thời chưa thể bình phục hẳn.
- Duệ Trân, em có sao không?
Anh chạy lại đỡ lấy cô lo lắng hỏi. Duệ Trân nhíu mày, cô vẫn còn quá mệt. Lâm Tần nhất định sẽ không để cô ở đây quá lâu vì hắn biết cô không ở nhà giam một ngày thì một ngày đó rất có thể cô sẽ chạy thoát. Cách của cô một khi nghĩ ra hắn sẽ không thể nào đoán được, cô nghĩ gì hắn cũng sẽ không bao giờ nắm được.
- Em không sao.
Cô uống một ngụm nước rồi dựa lưng vào gối.
- Anh sẽ nghĩ cách đưa em ra khỏi đây nhanh nhất có thể. Chỉ khi đến bệnh viên thành phố em mới được chăm sóc kĩ càng.
Cô mỉm cười nắm lấy tay anh rồi vùi đầu vào lồng ngực của anh. Chỉ cần có anh là đủ rồi, cô không cần thêm bất cứ điều gì nữa.
- Duệ Trân.
Anh nhìn cô, sắc mặt cô đã khá hơn hôm qua rất nhiều.
- Khi nãy anh nghe nói rằng Dạ Hoắc Tước sẽ có một cuộc giao dịch thuốc phiện lớn. Nếu như chúng ta có thể tận dụng cơ hội đó thì có thể thoát ra ngoài.
Cô dường như cũng hiển ý của anh nói. Thuốc phiện thường sẽ được cất vào một chiếc vali nhỏ. Nhưng nếu là giao dịch với số lượng lớn thì chúng sẽ để vào bao và cất vào trong cốp. Thường thì khi giao dịch với số lượng lớn sẽ có hai xe, một xe chứa thuốc phiện và một xe phụ để đề phòng trường hợp bị công an phát hiện có thể dễ dàng chạy thoát.
- Vậy chúng ta sẽ làm cách nào để lên xe?
Cô đã hiểu hết được kế hoạch của anh nhưng nếu hai người đi đến đó rồi nằm trong cốp xe không phải là lộ liễu rồi sao? Dù gì thì người của Dương Long ít nhất sẽ một lần kiểm tra lại hàng hóa trước khi vận chuyển. Người theo cũng rất nhiều, tỉ lệ thành công của kế hoạch này là rất thấp.
- Tối nay chúng sẽ giao dịch. Chỉ cần trước đó chuẩn bị kỹ thì có thể lẩn vào đám đông để ra gara xe. Vì một xe là để thuốc phiện còn một xe chỉ là phụ nên sẽ chỉ kiểm tra một xe.
Cô nhìn anh, lần này thực sự đã hiểu được kế hoạch. Xe phụ sẽ không ai để ý rằng bên trong đó có gì cũng không ai kiểm tra đến. Chúng chỉ quan tâm đến số thuốc phiện mà chúng sẽ mang đi, cô đã tham gia vào khá nhiều vụ giao dịch lớn nên cô biết, xe phụ sẽ chẳng được ai quan tâm.
- Được vậy tối nay sẽ hành động.
Cô gật đầu, dường như kế hoạch này của anh rất hoàn hảo. Hơn nữa cô biết Lâm Tần một khi tâm trạng không vui hắn sẽ làm việc rất qua loa nên đây dường như là một điểm yếu có thể lợi dụng cho kế hoạch lần này.
- Duệ Trân, em có biết địa điểm chúng thường giao dịch không?
Anh cần biết địa điểm để Lâm Bắc Thần và Ngụy Thế Thanh có thể nhanh chóng tiếp ứng. Cô nghĩ lại một hồi, giao dịch lớn thì thường với những đối tác đã quen, mỗi người đều có một chỗ giao dịch cố định.
- Anh có nhớ người chúng sẽ thực hiện giao dịch lần này là ai không?
Tử Quân cố gắng lục lại trong trí nhớ của mình rồi chợt một cái tên chạy ngang qua.
- Tần Trường Sinh.
- Vậy em biết địa điểm đó ở đâu rồi.