Mười phút lúc đó trôi qua như mười năm ròng rã. Chính mắt anh phải nhìn Lâm Tần quất từng roi da vào cơ thể vốn đã chi chít những vết thương của cô. Chính mắt anh nhìn thấy hắn đánh cô đến mức cô không còn sức để thở. Chính mắt anh nhìn thấy hắn đạp vào người cô, một tay túm tóc cô mà giật ngược lại phía sau. Chính mắt anh nhìn thấy tô cơm trắng bị hắn đạp đổ xuống đất bắt cô phải bò lại để nhặt lên ăn. Cô không làm sẽ bị lại bị hắn dùng cực hình mà tra tấn dã man.
Anh chỉ có thể đứng phía sau hắn nhìn cô vật vã trong cơn đau mà không thể chống cự lại. Cơ thể cô mới vài ngày thôi đã gần đi trông thấy. Xương tay lộ rõ ra đừng khớp, chân cũng không còn sức để đứng lên. Tuy vậy nhưng gương mặt Duệ Trân vẫn rất xinh đẹp, vẫn sáng ngời một niềm tin gì đó.
Lâm Tần không ngừng đạp vào người cô, hắn sẽ tát cô nếu như cô dám giựt đứt chiếc vòng cổ mà hắn đeo lên cho cô. Hắn đã đánh cô đến khi khóe miệng kia ứa máu vẫn không dừng lại. Hắn dùng đủ mọi loại cực hình tra tấn và sỉ nhục cô bằng những lời lẽ thậm tệ nhất trên đời. Anh không thể tưởng tượng được mỗi lần hắn bước xuống đây cô phải chịu đựng như thế nào. Cô không những phải chịu sự tra tấn của hắn mà còn phải sống trong một căn phòng giam hôi thối, mục nát. Nó khiến cho vết thương của cô vốn không được băng bó giờ đây lại thêm phần nhiễm trùng nặng. Mọi thứ kết hợp lại như đang hủy hoại một Cẩn Duệ Trân như muốn cô phải chết dần từng ngày ở nơi này.
- Bình thường mày lớn tiếng lắm mà tao có đánh chửi như nào cũng gồng lên mà cắn trả. Sao hôm nay lại nằm im như chết rồi thế kia?
Cô quằn quại trong cái đau đớn nằm dưới sàn. Cơ thể bị đổ nước lạnh lên nhưng đầu lại đau như búa bổ, cơ thể nóng bừng và không còn nhận thức được điều gì nữa. Đôi mắt cô mờ dần, phía bên tai ong ong không nghe rõ được lời chửi mắng của Lâm Tần. Không quá lâu sau đó Duệ Trân liền ngã xuống mà bất tỉnh.
- Bây giờ lại còn giả vờ bệnh tật để doạ tao nữa sao?
Hắn đạp vào người cô thật mạnh, dùng tay giật tóc cô. Nhưng rốt cuộc cũng không có động tĩnh gì, cô không hề phản kháng.
- Mày qua xem nó chết chưa.
Hắn nhíu mày liền nhìn qua anh ra hiệu cho anh đến gần kiểm tra. Tử Quân run run, bước đi chậm rãi đến bên cô. Chưa bao giờ anh sợ hãi đến như vậy, chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân vô dụng và nhu nhược đến thế. Người con gái của mình còn không thể bảo vệ thì những việc to lớn anh làm kia còn có nghĩa lí gì nữa?
Bàn tay anh run run đặt lên mũi cô, vẫn còn hơi thở. Nhưng hơi thở đó lại vô cùng yếu ớt, anh dường như phải đưa sát tay vào mới cảm nhận được cô đang thở. Cơ thể cô nóng ran, những vết thương bắt đầu lở loét và chảy máu thấm xuống dưới sàn.
- Cô ấy bị sốt rồi.
Sợ rằng Dạ Hoắc Tước sẽ biết cô bị ngược đãi nên Lâm Tần đành phải dừng lại việc tra tấn cô. Hắn lườm Duệ Trân rồi mắng chửi một hồi cuối cùng cũng là tự mình chửi tự mình nghe.
- Mày mang nó đến phòng y tế đi. Phiền chết đi được, đúng là lũ đàn bà đứa nào cũng yếu đuối như nhau.
Nói rồi Lâm Tần quay người rời đi để lại anh ở đó cùng cô. Tử Quân ôm lấy cô nhanh chóng bồng cô lên.
- Duệ Trân, em phải cố lên.
Anh mang cô ra khỏi tầng hầm hôi thối và ẩm mốc rồi chạy nhanh đến phòng y tế trên lầu để cô được lau rửa vết thương và chăm sóc. Vì có được bản đồ của cô nên anh rất dễ dàng tìm thấy một phòng y tế trống. Mở cửa, anh bế cô bước đến giường rồi đặt xuống. Bác sĩ của tổ chức sau khi nghe tin cũng ậm ừ rồi lề mề bước xuống. Anh không thể nào đợi thêm được nữa liền giúp cô lau rửa vết thương rồi cởi áo sơ mi bên trong của mình ra cho cô mặc.
- Biết là kiểu gì cũng có ngày này mà. Cái thằng Lầm Tần, đánh nó cũng phải có chừng mực giờ đánh ra nông nỗi này lại bắt cái thân già này đi chữa trị. Đúng là ngồi không cũng bị hắn gắp việc bỏ vào tay.
Chưa nhìn thấy bóng dáng bác sĩ đâu nhưng anh đã nghe thấy tiếng ông ta than ngắn thở dài. Cánh cửa sau đó mới xuất hiện bóng dáng của một vị bác sĩ già, gương mặt phúc hậu bước đến chỗ cô. Ông ta nhanh chóng xem tình trạng của cô rồi gọi thêm y tá đến để rửa vết thương, sát trùng rồi băng bó giúp cô. Cả quá trình diễn ra không lâu nhưng cũng chẳng quá nhanh, cuối cùng ông ta truyền nước cho cô rồi bước ra bên ngoài.
- Cậu ở đây canh chừng cô ta đi, khi nào tỉnh lại thì gọi cho tôi xuống.
Ông ta nhìn anh rồi chỉ vào bên trong phòng ra hiệu cho anh vào đó canh chừng cô. Một phần cũng là canh đợi cô dậy để biết thêm tình hình còn chăm sóc một phần cũng là lo sợ rằng cô sẽ chạy trốn. Việc cô yêu một quân nhân trong khi đang làm việc cho tổ chức đã lan ra ngoài và hầu như một miệng nói sẽ có mười tai nghe nên không khó để tất cả những người trong đây biết. Sợ rằng cô sẽ chạy ra ngoài, đem thông tin của tổ chức cho công an nên mới phải giam cô lại.
- Đúng là mệt mỏi thật, đang yên đang lành lại đi yêu cớm phạm vào đại kị của tổ chức. Cô ta đúng là có phước không biết hưởng, được đãi ngộ mà biết không nghe lời.
Ông ta lắc đầu rồi quay người rời khỏi phòng bệnh. Để nói về người trong tổ chức thì chẳng ai là tốt đẹp nhưng nếu để chọn ra người còn lương tâm nhất thì chính là các y bác sĩ ở đây. Họ không trực tiếp tham gia vào những cuộc giao dịch thuốc phiện cũng không chạm tay vào máu me giết chóc, họ chỉ cứu người nhưng ở đây người họ cứu lại đặc biệt hơn cả.
Anh mở cửa bước vào trong phòng bệnh của cô. Cô vẫn mặc chiếc áo sơ mi của anh nhưng đã được y tá thay rửa vết thương và làm sạch cơ thể. Y tá còn không quên để lại cho cô hai bộ đồ kèm theo đó là một thực đơn sẵn để sau khi tỉnh dậy cô có thể theo đó mà ăn cho mau hồi lại sức.
- Duệ Trân, anh xin lỗi, là anh không bảo vệ được em.
Nước mắt của quân nhân sẽ đau đớn đến mức nào? Người ta thường nói quân nhân chinh chiến trên mặt trận, loại bom đạn nào cũng đã từng trải qua, loại vết thương nào cũng đã từng nếm trải. Cảm xúc của họ bị trai lì, họ mạnh mẽ và quyết đoán hơn người bình thường rất nhiều. Nhưng nếu một quân nhân đã bật khóc thì đó chính là lúc họ bế tắc, họ yếu đuối nhất.
Anh nắm lấy tay cô, nước mắt chảy dài xuống bàn tay có nhiều vết thương của cô.
- Duệ Trân, em mau tỉnh lại đi. Anh đem em ra khỏi đây, chúng ta sẽ không bao giờ quay lại đây nữa nhé.
Anh vuốt ve gương mặt đang say ngủ cùa cô, gương mặt yên bình đến lạ. Anh hôn lên tay cô rồi gục xuống bên cạnh cô để cảm nhận cái hơi ấm của cô đang ở bên cạnh. Như vậy anh sẽ cảm thấy bình yên hơn.
- Nếu lúc đó anh đi theo em thì sẽ chẳng để em phải xảy ra chuyện như này. Là tại anh đúng không? Tại em đã yêu sai người.
Tử Quân như đang độc thoại một mình nhưng anh vẫn muốn được nói hết lòng mình với cô. Tình yêu cô dành cho anh như vậy đã là quá lớn, anh cảm nhận được nó cũng cảm nhận được hết tất cả những yêu thương cô dành cho anh. Cô vì anh có thể cắn răng chịu đựng đến mức này, cô vì anh có thể làm cho kế hoạch của mình phá sản. Vậy mà từ trước tới nay anh vẫn luôn nghĩ rằng cô chưa yêu anh nhiều đến thế.
- Duệ Trân, ngoài kia cuộc sống rất tốt, em mở mắt ra anh sẽ là đôi chân của em, sẽ là đôi cánh của em, sẽ là trái tim của em. Anh sẽ là tất cả những gì tốt nhất đến bên em. Duệ Trân…