“Công chúa mau mau đứng dậy”. Duẫn Hạo vội nói.
Ánh Nguyệt ngẩng đầu nhìn Duẫn Hạo không chuyển mắt một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng dậy, sâu xa nói. “Trịnh vương, Ánh Nguyệt vì ngài mà vũ một khúc”.
Lui về phía sau mấy bước, nghiêng người cúi đầu hạ mi, cánh tay từ từ giơ lên, cổ tay ngọc ngà khẽ động, ánh mắt âu yếm nhìn về phía Duẫn Hạo, cổ nhẹ lay động, hai vai khẽ rung, thân thể mềm dẻo bắt đầu uyển chuyển di động.
Trong điện mọi người lặng ngắt như tờ, không dám thở mạnh, chỉ sợ sẽ quấy nhiễu tiên tử cao ngạo từ trên trời giáng xuống này.
“Quả nhiên là mỹ nhân.” Hữu Thiên tán thưởng. “Rất xứng được so sánh với thiên tiên”.
“Múa thực đẹp!” Tuấn Tú nói.
“Cũng không tệ lắm”. Xương Mân cầm cánh gà lên gặm, đôi mắt lại không ngừng quét vào mỹ thực phía dưới. “So với mấy người ban nãy đúng là đẹp hơn”.
“Ngươi tiểu hài tử biết cái gì.” Hữu Thiên cốc đầu nó.
“Ta chỉ biết, ta không phải tiểu hài tử.” Xương Mân cầm xương gà ném vào hắn. Hữu Thiên vung tay, xương gà rơi xuống đầu một vị vương, tuy nhiên vị vương ấy không phát giác trên đầu mình có vật lạ, vẫn si mê nhìn chằm chằm vào Ánh Nguyệt công chúa. (T__T)
“Tại Trung ca đâu?” Tuấn Tú đột nhiên khẩn trương. “Có người câu dẫn Duẫn Hạo của ca ấy”.
“Giờ ngươi mới biết”. Xương Mân ngạc nhiên. “Người ta cũng đã câu dẫn được nửa ngày rồi”.
“Mau im, khi người ta biểu diễn không được ồn ào”. Hữu Thiên lại cho mỗi tên một cước.
Ánh Nguyệt ở giữa những nữ tử đánh đàn xoay tròn, giống như cánh bướm thanh tao xinh đẹp rập rìu, cẩm y quấn quanh, áo lụa tung bay.
“Oa, công chúa Ánh Nguyệt này đúng là rất tuyệt” Xương Mân trừng mắt.
Cẩm y chợt rơi xuống, trên thân chỉ còn một tầng y phục với những nếp uốn tinh xảo, váy lụa dài màu hồng mềm mại, trong nháy mắt, tiên nữ hạ phàm hóa thành nữ tử yêu mị, bộ ngực đầy đặn, cặp đùi thon dài như ẩn như hiện, da thịt trắng nõn ngọc ngà hết sức liêu nhân, nhón chân lượn vòng, nhanh nhẹn thướt tha, tóc đen xõa tung, sóng mắt lưu chuyển, gợi tình quyến rũ, tất cả đều hướng tới Trịnh Vương.
“Này, này.” Xương Mân lấy tay che mắt. “Ta vẫn còn là tiểu hài tử a”.
“Tiên nữ biến yêu nữ, tiên nữ đã đẹp, yêu nữ còn đẹp hơn”. Tuấn Tú ôm cây cột, dài người rướn cổ ra xem.
Nghe thấy lời nói của bọn họ, Hữu Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng. “Đúng là tiểu hài tử, như chưa thấy mỹ nữ lần nào ấy!”
“Đáng chết, ngươi lầm bầm cái gì!”
“Ai nha, múa xong rồi”. Tuấn Tú nhìn chằm chằm phía dưới, rất thất vọng.
Ánh Nguyệt công chúa múa xong, đưa tay vỗ ngực dồn dập thở dốc, má đào đỏ bừng, trên cổ có khá nhiều mồ hôi, từng bước mệt mỏi bước về phía Trịnh Vương.
Duẫn Hạo vội đứng dậy, cầm ngoại bào phủ lên trên người nàng.
Ánh Nguyệt ngượng ngùng cúi đầu. Duẫn Hạo kéo nàng đến ngồi ở vị trí bên trái mình, “Công chúa xin mời ngồi. Người đâu, châm rượu”.
“Vương thượng!” Ánh Nguyệt sẵng giọng, mặt giận tái đi, nhìn về chỗ ngồi phía trên bục cao của Trịnh vương. Nàng đường đường là đại công chúa Ly quốc, đã không so cao thấp địa vị với Duẫn Hạo mà hạ mình hiến vũ. Hi sinh như vậy tất cả đều vì hắn, làm thế nào Trịnh vương lại không hề hiểu ra tình ý bên trong, ngay cả chỗ ngồi bên cạnh hắn cũng không cho, nàng có thể nào không giận.
Ly vương sắc mặt cũng có chút nhục nhã, sắc đẹp của Ánh Nguyệt nổi khắp thiên hạ, điệu múa khuynh tình mê đắm vậy lại đổi lấy khinh đãi như thế, cũng không giấu nổi tức giận.
“Bổn vương thất lễ, mong công chúa bao dung”. Duẫn Hạo thầm than một tiếng, đích thân rót rượu đưa chén đến tay Ánh Nguyệt.
Ánh Nguyệt tiếp lấy, một hơi cạn sạch.
Lúc này tiếng ca ngợi cảm thán của chúng vương mới ồ ồ vang lên.
“Hôn quân này, mỹ nhân tuyệt vời như thế hắn còn không để ý, mắt có vấn đề sao?” Xương Mân lẩm bẩm. “Xà yêu kia lại được hắn coi như bảo bối, tuyệt đối là mắt có vấn đề!”
“Đúng vậy, tiếc là Tại Trung ca không có ở đây, không được nhìn thấy mỹ nhân xinh đẹp, không được nhìn thấy điệu múa câu hồn vậy”. Tuấn Tú thở dài.
Nghe bọn họ hết lời tán dương, Hữu Thiên chán nản lắc đầu, nhất là còn nhìn thấy Tuấn Tú một bộ dáng thèm muốn, kêu lên. “Thật không có tiền đồ, thế này đã khen là tuyệt, kém cỏi!” Chen chân vào đá Xương Mân một cước. “Đi, tìm Tại Trung ca của ngươi đến đây, ta cho các ngươi biết cái gì gọi là câu hồn”.
“Y ở đằng kia” Xương Mân chỉa chỉa hướng Duẫn Hạo. “Đang nằm trong ngực hôn quân ngủ”.
“A, đúng là y sẽ ngủ ở nơi đó”. Rắn sợ lạnh, khi ngủ đông cần tìm một địa phương ấm áp, ngủ trên cơ thể con người quả thật đủ ấm áp. Hữu Thiên đứng dậy. “Ta đi đánh thức y”.
“Đừng phí công, đến hôn quân còn bất lực không thể gọi y dậy”. Xương Mân giữ chặt Hữu Thiên.
“Đó là vì hắn không có năng lực”. Hữu Thiên nhảy xuống, đi đến trước mặt một nữ tử cầm đàn, ôn nhu cười nói: “Vị tỷ tỷ này, có thể cho ta mượn đàn chút được không?”
Nữ tử cầm đàn giật mình nhìn công tử tuấn tú đang mỉm cười phía trước, vội vàng đứng dậy giơ đàn ra. “Công tử mời dùng”.
“Làm phiền”. Hữu Thiên gật đầu tạ ơn, vén vạt áo ngồi xuống, đầu ngón tay khẽ động, tiếng đàn lập tức kêu boong boong, thu hút sự chú ý của mọi người. Hữu Thiên mỉm cười, mười đầu ngón tay khẽ vuốt, làn điệu mềm mại đáng yêu chậm rãi chảy ra, giống như lời đàm đạo êm tai của bằng hữu, lại giống như tiếng thì thầm của tình nhân. Gảy một tia dị âm, giống như tiếng chim lạc đàn thanh thanh kêu gọi, ngẫu nhiên bật ra một tiếng trầm thấp, lại giống như tiếng động vật bị thương cúi đầu gào thét. Bất luận hiểu hay không hiểu âm luật, mọi người không ai không bị tiếng đàn như có hồn kia hấp dẫn.
Trong lòng ngực Trịnh vương bỗng nhiên thò ra một cái đầu nho nhỏ đen thùi, hí mắt nhìn chung quanh.
“Tỉnh?” Duẫn Hạo nhìn tiểu yêu tinh vẫn mang bộ dáng buồn ngủ, đưa tay khẽ vuốt đầu y. “Ngoan ngoãn ngủ tiếp đi”.
Lúc này, tiếng đàn lượn lờ quanh co, triền miên không dứt, lưu luyến vô số, ôn nhu uốn lượn, từng đợt từng đợt nhè nhẹ dây dưa lòng người. Những nữ tử cầm đàn lộ ra sắc mặt vui mừng, ngón tay động, dần dần đuổi kịp, cam chịu làm nền cho tiếng đàn động lòng người kia.
Tại Trung duỗi duỗi thân người, từ trong lòng Duẫn Hạo chui ra. Y vốn rất buồn ngủ, nhưng lại bị tiếng đàn của Hữu Thiên bức tỉnh lại, giống như đang ở trong mộng lại giống như hiện thực, giống như quá khứ của trăm ngàn năm trước, trong tiếng đàn, đứng ở bên người Hữu Thiên, một tay đặt tại đàn huyền cầm. Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, nhạc phụ cũng dừng, bốn phía yên tĩnh.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn vào người vừa mới đột ngột xuất hiện tại đây, tóc đen như mực, áo trắng chân trần, mắt nhập nhèm buồn ngủ lên tiếng kháng nghị: “Hữu Thiên, ngươi đang làm gì vậy, ta đang ngủ mà”. Tại Trung duỗi dài thắt lưng bủn rủn, ngủ đã lâu, thân mình cứng ngắc, tuyệt không nghĩ muốn động. “Lạnh quá a.” Tại Trung run rẩy một chút, chạy ào tới rúc vào trong lòng Duẫn Hạo. Lại nghe tiếng Hữu Thiên gọi, thuận tay cởi áo ngoài của Duẫn Hạo ra khoác trên người, áo đơn mỏng manh không thể chống lạnh, rời khỏi nhiệt độ của Duẫn Hạo, cơ thể lại lạnh đến run lên.
Hữu Thiên thầm nghĩ, ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, Duẫn Hạo nhà ngươi sắp bị đoạt đi đến nơi rồi ngươi còn ngủ được. Bất quá nhìn bộ dạng mơ màng mông lung nhất thời không tỉnh được của Tại Trung, Hữu Thiên chỉ đơn giản nói một câu: “Dừng lại múa một khúc rồi ngủ tiếp”.
Nói xong liền cúi đầu tiếp tục đàn, thanh âm thánh thót vang lên, khiến cho mọi người lòng đều run lên, nhạc khúc làm nền cũng bắt đầu lả lướt theo sau, nhè nhẹ rót vào lòng người.
Tại Trung thở dài, nghiêng người nhẹ nhàng bước tới giữa điện, thắt lưng động động, như bơi trong làn điệu miên man, vừa đúng cùng hòa làm một với giai điệu triền miên kia, dung mạo tuyệt thế, dáng người xinh đẹp, thần thái yêu mị, tay nhấc chân nâng, mềm mại mà không yếu đuối, nhẹ nhàng mà không chậm chạp, mị thái rõ ràng khiến người ta không thể rời mắt.
Tiếng đàn lúc thấp lúc cao giăng kín như tơ nhện, Tại Trung xoay tròn thắt lưng, hơi hơi rên rỉ một tiếng, khuôn mặt bạch ngọc nhiễm qua một tầng đỏ ửng.
Mọi người đồng loạt nuốt nước miếng, hô hấp ồ ồ, không khí trong điện giống như đang dần trở nên đục ngầu.
Bên hông một tiếng xương cốt khẽ kêu, Tại Trung cắn môi, than nhẹ: “Đau quá~”
“Phanh” Chén rượu trên tay Ly vương rơi xuống đất, tuy nhiên âm thanh này lại chẳng thể kinh động đến bất luận kẻ nào. Nữ tử trong lòng hắn, cả hai người cách hắn gần nhất là Duẫn Hạo cùng Ánh Nguyệt công chúa, đều đang ngơ ngác chăm chú nhìn điệu múa kỳ lạ giữa điện, thật giống như bị hút hồn.
Trong điện đã có người dồn dập thở dốc, khuôn mặt dần ửng hồng.
Xương Mân đưa hai tay quạt quạt gò má nóng bừng của mình, ác thanh mắng. “Tử yêu nghiệt, chỉ giỏi dụ dỗ người”.
Tuấn Tú nhất thời trượt tay, thân mình thẳng tắp rơi xuống dưới.
Xương Mân bưng mặt kêu lên. “Dọa người a dọa người!” Sau đó phi người bay mất. (chỗ này vì bạn Mân ko chịu nổi sự quyến rũ của Tại Tại nên mới xấu hổ chạy mất í ^^)
Tại Trung thấy mọi người si ngốc nhìn mình, cười đến sáng lạn, hơi hơi đắc ý, thân thể linh hoạt xoay tròn kịp thời bắt được Tuấn Tú đang rơi xuống. “Tú Tú”.
Thân thể ấm áp của Tuấn Tú khiến Tại Trung không nỡ rời bỏ, tay tham nhập vào nội y Tú Tú, tìm kiếm địa phương ấm áp.
Duẫn Hạo ho nhẹ một tiếng, Hữu Thiên vội động ngón tay, tiếng đàn mang theo mười phần cảnh cáo lập tức vang lên.
Thanh âm bén nhọn cùng lúc khiến tất cả bừng tỉnh, mọi người vơ vội chén rượu lên uống, cố che giấu tình trạng cổ họng khô khốc của mình.
“Keo kiệt” Tại Trung giương cánh tay lên, đem Tuấn Tú giao cho Hữu Thiên, còn chính mình lại nhào tới Duẫn Hạo, ôm cổ hắn. “Hạo, ta lạnh”.
Duẫn Hạo mở vạt áo ra, đem tiểu yêu tinh nhét vào trong ngực, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lành lạnh của y, uống một ngụm rượu rồi cúi đầu mớm cho y.
Tại Trung uống rượu từ trong miệng Duẫn Hạo, vẫn còn thèm thuồng vươn lưỡi liếm môi hắn một chút. “Thật ngọt”. Chép miệng chậc lưỡi, sau đó lại toàn bộ chui vào trong lòng Duẫn Hạo, dính sát vào người hắn hấp thu nhiệt độ.
“Khúc câu nhân, vũ mất hồn, không ngờ Trịnh quốc lại có nhân tài như thế”. Ly Vương nhìn Hữu Thiên ôm Tuấn Tú rời đi, lại quay đầu nhìn chằm chằm Tại Trung đang vùi sâu trong lòng Duẫn Hạo. “Trịnh vương thật không hào phóng, có người như vậy lại giấu nhẹm đi”.
“Y rất không nghe lời, sợ sẽ làm mất hứng các vị”. Duẫn Hạo đưa tay cách một lớp quần áo vuốt ve lưng Tại Trung. Tiểu yêu tinh nghe thấy lời đó, liền há mồm cắn vào ngực hắn một ngụm. Duẫn Hạo vỗ vỗ đầu Tại Trung, nhẹ mắng: “Đừng nháo”. Tại Trung đền bù bằng cách nhẹ nhàng liếm chỗ mình vừa cắn, thân mình trượt lên trượt xuống tìm vị trí thoải mái, ôm chặt hông Duẫn Hạo. Dù sao lúc này cũng không phải trong lốt rắn, thân mình quá lớn không nằm hết trong ngực Duẫn Hạo được, một chân tiểu yêu tinh lộ ra khỏi cái áo choàng rộng thùng thình của Duẫn Hạo. Tại Trung động động chân, Duẫn Hạo thấy vậy liền giúp y bọc kín cả cái chân ấy vào. (>”<)
Da thịt trắng như tuyết, đầu ngón tay hồng nhạt mượt mà nghịch ngợm vạt áo, mặc dù không khéo léo động lòng người như nữ tử, nhưng tưởng tượng nếu có thể nắm trong tay âu yếm sẽ tràn đầy xúc cảm ôn nhuận mềm nhẵn.
Ly vương nhìn chằm chằm bàn chân kia, lòng bàn tay ngứa ngáy, cơ hồ muốn lập tức đem nó bắt lại vuốt ve thưởng thức. “Lão đệ có thể giao nó cho ta, ta sẽ khiến nó trở nên ngoan ngoãn phục tùng”.
“A, vật nhỏ này rất khó nuôi, ta cũng tốn không ít tâm tư, sợ là không thể cho người khác”. Duẫn Hạo thẳng thắn cự tuyệt, bưng chén rượu lên kính Ly vương, đem tiểu yêu tinh câu dẫn người khác đến nhỏ dãi nhét sâu vào trong áo khoác, ôm chặt bên hông. “Ly vương nếu thực cảm thấy thích thú, ta sẽ tìm vài người tương đương, tuyệt đối sẽ khiến ngươi thích”.