Sủng Vật Yêu Tinh

Quyển 2 - Chương 21




Tại Trung uống một ngụm trà rồi tiếp tục khuyên bảo: “Mân Mân, món này món đó ăn rất ngon đi. Ngươi xem xem, nhiều như vậy kỳ thật mới chỉ là một phần nhỏ của quốc yến thôi, bởi vì thời gian quá ngắn nên còn có thiệt nhiều tinh phẩm đồ ăn không kịp làm ra, ngươi không muốn ăn sao?”.

“Bớt sàm ngôn đi!” Xương Mân đối y trở mình trợn trắng mắt. “Khôn ngoan thì mau thả ta ra”.

“Kim công tử.” Một hàng cung nữ bưng thức ăn nối đuôi nhau vào.

“Đặt lên bàn, dọn đĩa trống đi”.

“Vâng” Mọi người làm theo.

“Xương Mân, ngươi còn ăn nữa không?” Tại Trung bưng một đĩa thức ăn lên, đưa đến miệng Xương Mân dụ dỗ.

“Thiết.” Xương Mân hấp hấp cái mũi, bụng sùng sục kêu lên, tuy nhiên trên mặt lại thập phần khinh thường.

“Không thích món này sao?” Tại Trung lại đổi một đĩa khác.

“Đem ra”.

“Cũng không thích?” Tại Trung buông đĩa phẩy tay. “Quên đi, ngươi không ăn thì đành phải bảo các nàng bưng đi vậy”.

“Ai…” Xương Mân theo bản năng ngăn trở.

“Vậy ngươi đáp ứng rồi.”.

“Hừ! Đừng hòng”. Cốt khí uy nghiêm vừa kịp lúc quay về lý trí.

“Ngươi đứa nhỏ này, như thế nào lại bướng vậy”. Tại Trung không có biện pháp, nhìn về phía Hữu Thiên đang nhào vào trên bàn ăn nhiệt tình đánh chén.

“Hữu Thiên, ngươi khuyên Tại Trung ca đừng làm khó Xương Mân”. Tuấn Tú túm tay Hữu Thiên, ý muốn hồ ly tham ăn đứng ra ngăn cả yêu tinh độc ác đang bắt nạt đứa nhỏ tội nghiệp kia.

“Tú Tú thực thiện lương a.” Tại Trung cười tủm tỉm khen Tuấn Tú.

Hữu Thiên buông chân gà trong tay ra, đem Tuấn Tú giấu trong lòng ngực, cảnh giác nhìn Tại Trung. “Ngươi đừng có suy tính bậy bạ”.

“Vậy ngươi giúp ta.”.

Hữu Thiên đưa tay lau miệng. “Tú Tú, giờ làm sao?”

Tuấn Tú lắc đầu. “Hữu Thiên, ngươi làm cho Tại Trung ca thả Xương Mân đi”.

“Hảo, nghe lời ngươi.” Hữu Thiên lấy ra mấy khoả đan dược, đem một viên đặt lên miệng Tuấn Tú. “Ngươi thân thể không tốt đừng bận tâm nhiều việc, nào, ăn viên thuốc bổ này đi”.

Chính mình nuốt một viên, một viên đưa cho Tại Trung. “Đây chính là đan dược dùng tuyết liên ngàn năm cùng cỏ linh chi vạn năm kết hợp tinh chế tạo thành, cường thân kiện thể ích khí bổ huyết, vô giá dùng bạc cũng khó kiếm được. Đổi lấy cái chìa khoá của ngươi”.

“Ngươi làm cái gì?” Tại Trung tức giận.

“Tại Trung ca, dưa xanh hái không ngọt. Ngươi như thế nào có thể bắt nạt đệ đệ nhỏ tuổi đây vậy”. Hữu Thiên đối y chớp chớp mắt, rất nhanh đoạt lấy chìa khoá.

“Xương Mân, bình tĩnh đi.” Hữu Thiên đi qua mở Phược tiên tác: “Đừng nóng giận, Tại Trung ca y chính là như vậy, y chỉ đùa ngươi chút thôi”.

“Đến, viên linh đan này xem như ta thay y đền bù”.

“Ngươi đang làm cái quỷ gì?” Xương Mân vẻ mặt đề phòng.

“Ngươi sợ cái gì?” Hữu Thiên ngạc nhiên, vẻ mặt thương tâm cùng biểu tình bị tổn thương. “Ta là tạ ơn ngươi ngày hôm qua đã cứu ta vài lần mới giúp ngươi. Linh đan này nếu ngươi không muốn, kia ta cho Tú Tú ăn vậy”. Vươn tay vẫy vẫy Tuấn Tú lại.

“Ai nói ta không cần”. Xương Mân chộp lấy, một ngụm nuốt xuống. “Dù sao các ngươi đều ăn, ngươi sẽ không dám giở trò quỷ”.

“Đương nhiên sẽ không. Ngươi còn không ăn tiếp đi, mau ăn khi đồ vẫn còn nóng”. Hữu Thiên đem ghế cho Xương Mân ngồi, lại đá Tại Trung một chút. “Còn không lại đây phục vụ”.

“Hữu Thiên”. Tại Trung than thở, cực không tình nguyện.

“Như thế nào? Xương Mân mới giúp Duẫn Hạo nhà ngươi như thế, ngươi lại bắt nạt người ta, ngươi không nên bồi tội, không nên phục vụ người ta sao?” Hữu Thiên đại nghĩa chủ trì công đạo. “Mau tới.”.

“Xương Mân, ăn ngon không?” Hữu Thiên gian tà cười cười nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Xương Mân.

“Ngươi cho ta ăn cái gì vậy? Tử hồ ly!” Xương Mân nổi giận trừng mắt nhìn hồ ly âm hiểm.

Hữu Thiên vội chạy đến núp sau lưng Tại Trung. “Này, đây chính là thuốc bổ. Ngươi vừa rồi sau khi biến thân có điểm thở hổn hển, là bởi thân thể có chút suy yếu, ăn dược này ngươi rất nhanh có thể khoẻ mạnh cường tráng trở lại. Ta là vì Tú Tú nhà ta nghiên cứu chế tạo, hiệu quả kinh người, trên đời khó tìm. Chính là thế gian này không có cái gì là toàn vẹn, cho nên, thuốc này đây cũng có nhiều tác dụng phụ”.

“Tuy rằng sẽ làm cho mất đi vị giác, chính là so với công hiệu của nó mà nói, đó chỉ là một chút khuyết điểm thật nhỏ thật nhỏ”. Hữu Thiên bấm bấm đầu ngón tay út giơ ra. “Chỉ là một chút khuyết điểm nhỏ như vầy”.

“Ah, Hữu Thiên ngươi thật lợi hại nha.” Tại Trung ngăn cản Xương Mân đang phát khùng.“Mân Mân, ngươi còn không mau cám ơn Hữu Thiên”.

“Thối xà yêu, tử hồ ly, hai người các ngươi để mạng lại.” Rồng nhỏ bị hai yêu tinh này chọc tức đến cả người phát run, miệng sùi bọt mép, vung tay đánh một chưởng mạnh xuống bàn.

“Mân Mân, không phải chỉ là ăn cái gì cũng không có hương vị thôi sao? Sao phải tức giận đến vậy?” Tại Trung cuống quýt bắt lấy tay Xương Mân.“Thân thể khỏe mạnh mới là quan trọng nhất”.

“Ngươi thì biết cái gì?” Xương Mân cơ hồ phát khóc, tức giận nói. “Mất đi vị giác đối với người ham mê mỹ thực có bao nhiêu tàn khốc ngươi có biết không? Chính là giống như tàn phế vậy!”

“Các ngươi thế nhưng……” Nghĩ về sau không bao giờ có thể ăn cao lương mỹ vị nữa, nhìn đến hai yêu tinh ngoan độc lúc ẩn lúc hiện trước mắt, Xương Mân trong lòng nổi lên một bụng đầy chua xót.

Từ khi còn ở trong trứng đã bị Long tộc vứt bỏ, bị một lão thái bà đem về làm đá kê chân, sau khi sinh ra lại bị người người xa lánh, làm sai liền bị phạt nặng, cuối cùng bị nhốt tại tảng đá nọ. Nếu không phải ngày đó có máu của thiên tử nhân gian dính ở trên tảng đá, phù chú ngoài ý muốn bị dỡ bỏ thì không biết bản thân còn phải chịu cảnh tù đày đến bao giờ. Hiện tại thật vất vả mới lấy lại được tự do, vậy mà chẳng bao lâu sau niềm vui lớn nhất lại bị tước đoạt, lạc thú duy nhất cuối cùng rốt cuộc không cách nào hưởng thụ nổi nữa rồi.

Xương Mân ngồi trên mặt đất nghĩ lại một lượt cuộc đời thê thảm của mình, thở dài hối tiếc, ảm đạm rơi lệ. Tiểu hài tử không được ai yêu, thật đáng thương!

“Mân Mân, ngươi đừng khóc nha.” Tại Trung giúp nó gạt lệ.

“Ai khóc? Không được gọi ta Mân Mân nữa!” Xương Mân gạt tay y ra, thô thanh nói.

“Hảo, hảo. Mân Mân ngoan không khóc”. Tại Trung ngồi xổm phía đối diện nó, ôn nhu nói. “Ngươi đáp ứng ta, ta sẽ bắt Hữu Thiên nghĩ biện pháp giúp ngươi”.

Xương Mân giơ tay đẩy Tại Trung ra xa. “Trừ phi ngươi về sau không được phép tới gần ta trong vòng một trượng, không được nói lời kỳ quái, không được làm chuyện kỳ quặc”.

“Ách?” Tại Trung sờ sờ đầu. “Ngươi đáp ứng?”

“Mỗi ngày đều phải cho ta ăn ngon, không được chi phối quản lý ta. Không được nói ta là của ngươi, còn có, không được gọi ta là Mân Mân”.

“Được được được, ta tất cả đều đáp ứng.” Tại Trung liên tục gật đầu, dù sao chỉ cần khiến nó thành của mình là được. “Hữu Thiên, giải dược.”.

“Giải dược ta đây đã sớm chuẩn bị, ngươi cho nó ăn vào một lát nữa sẽ không có việc gì, ta cùng Tú Tú còn có việc đi trước”. Hữu Thiên rất nhanh nói xong, đứng đằng xa ném cho Tại Trung một cái chai, như bị ai đốt mông mà kéo Tú Tú co giò bỏ chạy thật xa.

“Hữu Thiên, có nhầm không vậy? Đây là nước nha”. Tại Trung mở ra ngửi ngửi, giương giọng hỏi Hữu Thiên phía đằng xa.

“Đúng vậy, là nước. Thuốc này dược tính chính là như vậy, chỉ cần uống với nước sẽ hết, hoặc là chờ nửa ngày sau dược tính sẽ tự phai nhạt không có vấn đề gì. Tại Trung ca, ta đi trước, ngươi bảo trọng a”. Hồ ly đang cắm đầu chạy loạn ít nhất còn có lương tâm để lại một câu bảo trọng.

“Ngoan Mân, ách, Xương Mân, ngươi đã đáp ứng ta. Không thể đổi ý!” Tại Trung run rẩy nhìn sắc mặt Xương Mân, ném cái chai, xoay người bỏ chạy.

“Thối xà yêu, ngươi đừng chạy. Ta sẽ lột da ngươi đem nấu canh rắn!!!” Tiếng hô phẫn nộ cao vút trong nháy mắt đã vang vọng toàn bộ hoàng cung.

“Duẫn Hạo, cứu mạng a!!” Tại Trung kêu thảm, ở trong cung chạy loạn.

Có thần long hiện thân tương trợ, việc này rất nhanh sẽ được truyền đi khắp Đông thần, Duẫn Hạo sẽ mau chóng trở thành chân mệnh thiên tử trong lòng dân chúng. Đó là một cơ hội quá tốt, lúc này nếu khởi binh chinh phạt các quốc gia khác, chẳng những không bị gọi là hiếu chiến mà còn được người trong thiên hạ ủng hộ. Từ nay về sau, không cần phải băn khoăn đến sự phản đối của dân chúng, Duẫn Hạo tức khắc triệu tập người tài, một lần nữa bố trí chiến lược, tính toán dùng tốc độ nhanh nhất đem các tiểu quốc thu vào trong túi. Rồi sau đó sẽ tập trung toàn lực để đối phó với cường quốc chiếm gần một nửa diện tích Đông thần, Ly quốc.

Phải thống nhất Đông thần, và Ly quốc chính là chướng ngại lớn nhất hiện giờ.

Rất nhiều năm trước, Ly quốc đã từng thống nhất thiên hạ, nhưng theo thời gian lại bị tách ra thành vô số tiểu quốc. Trịnh quốc chính là từ đó mà hình thành, sau lớn dần đến độ có thể cùng đối đầu với Ly quốc. Ly vương hoang dâm bạo ngược, ỷ thân là vương của cường quốc mạnh nhất Đông thần nên vô cùng mất cảnh giác, chỉ lo hưởng lạc ham vui, lúc này đây mới tạo điều kiện cho Trịnh quốc dần dần lớn mạnh.

Duẫn Hạo đã sớm chuẩn bị đủ lực lượng, chính là vẫn còn băn khoăn đến việc dân chúng mù quáng ủng hộ Ly quốc nhiều năm qua, vậy nên luôn luôn nhẫn nại chờ đợi. Mà hiện giờ dân chúng chắc chắn đều một lòng hướng đến Trịnh quốc, giờ phút này chính là thời cơ tốt nhất để thống nhất Đông thần.

Trong cung có việc gì đều không thể qua mắt được Duẫn Hạo. Tại Trung dụ con rồng kia ra xua tan yêu khí, sau đó lại vì nó chuẩn bị một bàn quốc yến. Tất cả chuyện đó Duẫn Hạo tất nhiên đều biết, trong lòng còn không ngừng tán dương tiểu yêu tinh này càng lúc càng trưởng thành. Nào biết, chỉ trong nháy mắt sau y lại gây chuyện, làm cho Xương Mân phát điên rống giận khiến toàn bộ hoàng cung đều nghe thấy.

Bỏ lại tướng lãnh mưu sĩ, Duẫn Hạo quay về hậu cung, vừa đến cửa đã bị tiểu yêu tinh từ đâu phi đến ôm chặt.

“Duẫn Hạo, ngươi xem, nó là con của chúng ta, Xương Mân”. Ngón tay chỉ vào Xương Mân đang đuổi theo ở phía sau, đắc ý nói.    .

“Ngươi sinh?” Duẫn Hạo nén cười, đưa tay sờ sờ nơi nào đó. “Ngươi không phải nam sao?”.

“Ta nhặt được”. Tại Trung gạt tay hắn ra. “Sao nào? Ngươi không muốn nhận?”

“Thối xà yêu……” Xương Mân dừng lại gập người thở, ban nãy biến thân đã khiến nó hao tổn rất nhiều thể lực, hiện lại cùng tiểu yêu tinh này đuổi bắt chạy hơn mười vòng ngự hoa viên. “Ngươi chết chắc rồi”.

“Ta nhận.” Duẫn Hạo nhìn Xương Mân đã đuổi đến nơi, mặc dù vẻ mặt cùng tính tình trẻ con, nhưng ánh mắt lại lộ ra khí phách kiên định. “Nhưng mà nó dường như không muốn nhận”.

“Nó đương nhiên muốn”. Tại Trung ghé vào tai Duẫn Hạo nhỏ giọng nói. “Nó chính là có điểm thẹn thùng”.

“Thẹn thùng?” Duẫn Hạo nhíu mày. Xương Mân tuy cả mặt đỏ bừng, nhưng kia hiển nhiên là tức giận. Nếu lúc này không phải nó linh lực bị hao tổn, Duẫn Hạo tin tưởng tiểu yêu tinh trong lòng này đã sớm bị Xương Mân đánh cho một chưởng. “Đây là thẹn thùng sao?”

“Đương nhiên”. Tại Trung trông bộ dáng Xương Mân đã biết nó hiện giờ vô lực, chỉ có thể to mồm phô trương thanh thế mà thôi, từ trên người Duẫn Hạo nhảy xuống, lượn lờ trước mặt Xương Mân, sờ sờ đầu nó, nhu hoà mà từ ái nói. “Mân Mân ngoan, không được nói thế nữa.”

“Ngươi.” Xương Mân nghiến răng căm tức nhìn tiểu yêu tinh đáng giận, giọng căm hận nói. “Tử yêu nghiệt!”

Xà yêu này vẫn còn có trợ thủ đằng sau, hiện tại quả thật không phải thời cơ tốt để tranh đấu với y.

“Mân Mân, như vậy là không đúng a, ngươi vừa mới đáp ứng ta, không thể không lễ phép như vậy”.

“Ngươi mơ tưởng! Ta không có đáp ứng ngươi”. Xương Mân nghiêng người tránh bị Tại Trung sờ mó.

“Không thể đổi ý”. Tại Trung lắc lắc ngón tay.

“Kim Tại Trung!” Duẫn Hạo đen mặt kêu lên, ngăn cản hành vi sỗ sàng quá mức của tiểu yêu tinh.

“A, làm sao?’ Tiểu yêu tinh vội thu hồi móng vuốt đang đặt trên khuôn mặt đỏ bừng của Xương Mân, vội quay về bên người Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo nắm chặt cổ tay y, trầm giọng hỏi:“Đây là có chuyện gì?”.

“Không có gì, Mân Mân còn nhỏ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, ta sẽ dạy dỗ sau”. Tại Trung vẻ mặt vô tội trợn mắt nói dối.

“Nói hưu nói vượn. Ngươi hồi cung tự ngẫm tội cho ta, không được sự cho phép của ta cấm không được ra ngoài nửa bước!” Duẫn Hạo bỏ tay y ra, trong lòng giận dữ, không nghĩ tới tiểu yêu tinh lại hồ đồ như thế. Biết rõ Xương Mân chính là thần long hộ quốc còn ép buộc nó, thực sự là gan lớn.

“Duẫn Hạo”. Tại Trung thấy Duẫn Hạo thực nổi giận, vội vàng kéo kéo tay áo hắn. “Ta chỉ là muốn nó chơi với ta”.

“Trở về!” Duẫn Hạo đảo mắt ra lệnh, uy nghiêm cùng khí phác cực độ.

Tại Trung ô ô kháng nghị hai tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn buông tay, cúi đầu hồi cung.

“Xương Mân, ngươi đi theo ta”. Duẫn Hạo cũng không để ý đến Tại Trung, kêu Xương Mân một tiếng rồi xoay người đi.

Xương Mân mang theo vẻ mặt vô hạn khâm phục theo sau Duẫn Hạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.