Sủng Vật Toàn Tiểu Khu Đều Là Tai Mắt Của Tôi

Chương 119-120




Chương 119

“Tử khí?” Huân Tiểu Khả toàn thân cứng đờ, nghiêm nghị hỏi: “Cậu nói cụ thể hơn xem?”

Bình Đầu Ca vừa liếm trái cây ướp đá, vừa giải thích.

[Mấy vụ án giết người cô biết không nhiều bằng tôi, vì vậy loại mùi này không quen thuộc với cô.]

[Lão tử sở dĩ đẹp trai, đó là bởi vì trên con đường lớn lên đã vượt qua xác chết phơi khắp nơi, không biết bao nhiêu kẻ thù chết trong tay tui.]

[Vì thế tôi cực kỳ nhạy cảm với loại “tử khí” này.]

Huân Tiểu Khả: “…”

Chỉ có thể nói bội phục!

Bình Đầu Ca chân bưng trái cây ướp đá, món mới này đã giành được trái tim của nó, đã được đề bạt thành mỹ vị yêu thích thứ hai, chỉ xếp sau mật ong.

[Căn cứ theo mùi trên lông mèo kia, tôi dám chắc, con mèo đen này đã chết rồi, hoặc là sống không được bao lâu nữa.]

[Vậy thì đáng thương quá…]

Ngọc Phân Nhi từ từ mổ trái cây ướp đá của mình, sau đó nhặt mấy mảnh đá vụn ăn, kết quả vô cùng thảm, còn chưa nhặt lên được thì đã tan rồi.

Nó vẫn không từ bỏ, kiên trì nỗ lực, tiếp tục mổ tiếp tục nhặt, vì ăn được đá bào mà rất cố chấp.

Kết quả chỉ ăn được sự cô quạnh.

Huân Tiểu Khả có chút thương cảm, “Sinh lão bệnh tử, lẽ thường của vạn vật, thật ra thì cũng không thể coi là đáng thương.”

[Ây da, không phải, Ngọc Phân Nhi không phải nói chú mèo đen kia đáng thương, Ngọc Phân Nhi nói là gia đình cái cậu ‘mông trần’ kìa đáng thương.]

Vương Gia Minh suýt chút nữa bị Ngọc Phân Nhi tuột quần, trong nháy mắt đã thăng cấp thành cởi truồng luôn rồi.

Huân Tiểu Khả kinh ngạc, “Sao lại nói như vậy?”

Ngọc Phân Nhi nhìn chằm chằm viên đá trái cây đã tan chảy hoàn toàn trước mặt, đẩy chiếc dĩa nhỏ ra, thở dài đau thương, chú tâm trả lời câu hỏi của Huân Tiểu Khả.

[Đồng chí Lý Nguyệt Hoa đã diễn một bộ phim, nội dung là câu chuyện về một chú mèo đen.]

[Không phải Cảnh sát trưởng mèo đen đâu ha.]

[Lời đồn nói là mèo đen sẽ mang tới điềm xấu và tai họa, thật ra là không phải.]

[Mèo đen thường thích độc lai độc vãng, nhưng một số mèo đen rất thích loài người, muốn gần gũi với loài người nên mới lén lút chạy đến nhà của ai đó để chờ đợi.]

[Bọn chúng không những không mang đến tai họa, mà còn cố gắng bảo vệ người mà nó thích, thậm chí không tiếc chơi trò may rủi mà đánh đổi tính mạng.]

[Có thể là do loài người chỉ nhớ đến sự nguy nan của nhà mình, vì thế đã trách mắng sự xuất hiện tình cờ của mèo đen trong nhà họ.]

[Vì thế Ngọc Phân Nhi mới nói đáng thương cho nhà ‘mông trần’.]

[Chú mèo đen ở đâu đó trong căn phòng kia nói không chừng đã chết rồi, bọn họ đã mất đi một người bạn tốt.]

Ngọc Phân Nhi nhìn Bình Đầu Ca liếm đá bào một cách hạnh phúc như vậy, mặt lộ vẻ khao khát.

Nhưng nó rất tỉnh táo, đừng thấy nó hay nói mấy lời ngốc nghếch, nhưng nó là một tiểu tử tinh ranh, dù nhìn đồ ăn trong đĩa có thèm, không những không dám động tay cướp, thậm chí cả mấy lời thèm muốn cũng không dám nói ra.

Đứng trước mặt mấy đại ca kiểu này, đừng có dại mà chửi tục.

Triết học sinh tồn, Ngọc Phân Nhi vẫn là nắm rất rõ đấy.

Huân Tiểu Khả cắn cục đá kêu cọt kẹt, vỗ hai tay, quyết định nói: “Vậy tối nay chúng ta nằm vùng ở bên ngoài, xem có thể gặp được chú mèo đen kia không.”

“Nếu gặp, thì hỏi thăm tình hình nó một chút, nói không chừng có thể giúp được chút gì đó.”

Hàn Viên và Vương Gia Minh đã mời bà đồng và đại sư, nhà mới còn chưa sửa xong, trên cửa đã dán hai tấm môn thần (Tranh hộ pháp), đối với hai người, mèo đen sẽ mang đến điềm xấu thâm sâu khó lường.

“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, không thể không đề phòng.”

“Chính xác, sau khi chúng tôi kết hôn trong nhà còn có người già đến phụ giúp chăm sóc trẻ nhỏ, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, ai cũng không gánh vác nổi.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy.”

Đôi tình nhân vừa nghe buổi tối Huân Tiểu Khả muốn nằm vùng, hai người thảo luận một chút, đi đến thống nhất, vô cùng cảm ơn và ủng hộ đối với cách làm của Huân Tiểu Khả.

Cụ thể cách ủng hộ chính là hai người cũng đi nằm vùng luôn.

Nhất định muốn tận mắt chứng kiến Bình Đầu Ca đuổi chú mèo đen kia đi mới yên tâm.

Tiểu khu vào lúc nửa đêm chìm trong yên tĩnh, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu thì chỉ còn lại gió lạnh phất phơ.

Ngọc Phân Nhi run như một cái sàng, hắt xì mấy cái liên tục, nó cóng đến mức hát to: [Gió lạnh kia thổi ~ bông tuyết kia bay ~]

Âm thanh kia kêu lên bi ai thê thê thảm thảm.

Huân Tiểu Khả: “…. Ngọc Phân Nhi, bây giờ là mùa hè.”

[Ừm ~]

“Buổi tối ngủ đều không cần đắp chăn.”

[Biết ~]

“Mở cửa sổ lớn cho gió thổi mà vẫn đổ mồ hôi.”

[Cho nên là ~]

“Nếu cậu đã lạnh như vậy, vậy thì đợi lát nữa nằm vùng xong chúng tôi đi ăn kem, cậu đi về nhà đắp chăn đi, đừng để tổn hại thân thể.”

[Không ——————- Hoa tuyết bay phiêu, gió Bắc tiêu điều ~]

Ngọc Phân Nhi quỳ trên nền sân thượng kêu khóc om sòm, còn tự phối BGM cho mình.

Huân Tiểu Khả: “…Ngọc Phân Nhi, sau này cậu có thể xem ít phim thôi được không.”

Căn hộ của Hàn Viên ở tầng ba, để tránh bứt dây động rừng, nhóm người núp ở dưới lầu, chỉ giữ lại một mình ‘không quân’ Ngọc Phân Nhi nằm vùng trên ban công căn phòng, chỉ cần có biến động nhỏ, nó sẽ lên tiếng báo động.

Nửa đêm không người, mọi người chờ đợi đã lâu mà không có động tĩnh gì.

[Cô giáo ~~~~~] Ngọc Phân Nhi nhỏ tiếng gọi: [Cô nói xem chú mèo đen kia có phải là đã chết thật rồi không?]

Huân Tiểu Khả: “Đợi tiếp đã.”

[Được rồi.]

Mười giây sau, Ngọc Phân Nhi lại gọi: [Cô giáo ~~~~]

Huân Tiểu Khả: “…Nói.”

[Ngọc Phân Nhi muốn đi tiểu ~~~ Ôi Ngọc Phân Nhi đã tiểu rồi ~~]

Huân Tiểu Khả: “… tôi cảm tạ cậu đã trực tiếp hiện trường.”

Thật ra không trách Ngọc Phân Nhi nói nhiều, chủ yếu là nó hơi sợ, nhưng lại sống chết sĩ diện không muốn biểu hiện ra.

Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào phòng, trần nhà chỉ mới sửa được một nửa, mấy sợi vải vụn gì đó còn sót lại trên đầu, bị ánh trăng chiếu vào, lưu lại mấy cái bóng mờ mờ ảo ảo trên sàn.

Ngọc Phân Nhi càng nhìn càng cảm thấy mấy cái đồ vật kia giống như ma treo cổ, gió thổi một cái, cái bóng lắc la lắc lư, tựa như đang nhúc nhích trên sàn, làm da đầu nó tê dại.

Đêm dần về khuya, Ngọc Phân Nhi vừa sợ vừa không chống đỡ nổi cơn buồn ngủ, bắt đầu lim dim, đang lúc rơi vào giấc ngủ say, nó chợt nghe một tiếng vang thật lớn, chấn động đến điếc cả tai, nó giật bắn cả người run rẩy, xẹt một cái nhảy cỡn người.

[Gì đó, vụ gì đó? Động đất? Hay là trời sập?]

Ngay sau đó, lại là một chuỗi sấm vang liên hoàn đến long trời lở đất, sau đó là tia chớp chói mắt, giống như con rồng lớn bay vọt trên tầng mây, lúc giáng xuống một tia sấm dữ tợn chợt nổ tung…

Ngọc Phân Nhi bị dọa đến mức run lẩy bẩy, Bình Đầu Ca thì nhảy lên như muốn đánh nhau với tia chớp.

Nửa đêm canh ba sấm chớp rền vang, ánh sáng tia chớp chiếu vào trong phòng khách, cái bóng dưới sàn càng tỏa ra sự kỳ quái.

[Cô giáo, aaaaaaaaa, Ngọc Phân Nhi sợ, aaaaaaaaaaa ——-]

Ngọc Phân Nhi vỗ cánh bay về phía Huân Tiểu Khả, theo cùng lại là một tia chớp nổ tung, nó bị dọa đến run lên, ngã xuống đất, bởi vì hoảng sợ đột nhiên cấm khẩu.

Nhưng vào lúc này.

Lại một tia chớp đánh xuống, Ngọc Phân Nhi đột nhiên nhìn thấy ——–

Một đoàn bóng đen xuất hiện ở trần nhà.

[Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa,có maaaaaaaaaaaaaaaaa————-]

Ngọc Phân Nhi bị dọa khóc ngay tại chỗ, nhào vào lòng Huân Tiểu Khả, ý nghĩ liều mạng chui vào trong quần áo của cô giáo, toàn thân run như cầy sấy.

“Ngọc Phân Nhi không sợ, có tôi ở đây đây, không sợ ha.”

Huân Tiểu Khả một tay nhét Ngọc Phân Nhi vào trong túi áo, vừa an ủi tiểu khả ái vừa nhanh chóng theo ống dẫn nước leo lên lầu ba, bật đèn.

Ngọc Phân Nhi nấp trong túi áo của cô giáo, len lén nhìn lên trần nhà.

Ánh đèn sáng rọi, toàn bộ căn phòng sạch sẽ, chẳng có gì cả.

Ơ? Bóng đen khi nãy đâu?

Nhưng vào lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Đầu Bình Ca.

[Lão tử bắt được mày rồi nhá, cô giáo, mau tới đây!]

Huân Tiểu Khả vội vã căn dặn: “Cẩn thận đừng làm nó bị thương!”

[Biết rồi biết rồi, cô nói tám trăm lần rồi.]

Một chú mèo đen thở hổn hển bị Bình Đầu Ca đè trên đất, lông nó bị gió lớn thổi rối tung, trông rất lôi thôi.

“Cuối cùng cũng bắt được rồi.” Hàn Viên thở phào nhẹ nhõm.

Huân Tiểu Khả từ lầu ba nhảy xuống, đi đến bên chú mèo đen, ngồi xuống trao đổi với nó: “Cậu đừng chạy, chúng tôi sẽ thả cậu ra, được không?”

Mèo đen sững người chốc lát, có chút kinh ngạc người trước mắt này lại biết nói tiếng mèo.

Thấy nó gật đầu, Bình Đầu Ca buông móng vuốt.

Mèo đen vừa động đậy, muốn chạy, lại bị Bình Đầu Ca nhanh chóng đè xuống đất.

Lặp đi lặp lại hai lần, động tác của mèo đen rõ là chậm chạp dần, hô hấp dồn dập, nhìn thấy được thể lực đã không còn quá tốt.

Đây là dấu hiệu của sự già yếu.

Mèo đen thở hổn hển, [Thả ra đi tui tui tuổi cao rồi nhiều lần như vậy không cử động được.]

Huân Tiểu Khả tỏ ý để Bình Đầu Ca thả ra.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi?] Cô giao lưu với mèo mun.

[20 tuổi rồi, tương đương với một ông lão trăm tuổi của loài người các cô.]

Mèo đen miệng thì trả lời câu hỏi của Huân Tiểu Khả, nhưng mắt vẫn luôn nhìn Hàn Viên.

Ánh mắt đó, cố chấp, nhiệt tình.

Hàn Viên phía sau thấy vậy thì toàn thân khiếp hoảng.

“Vậy cậu nhất định rất có kiến thức.”

Huân Tiểu Khả nịnh nọt mèo đen già, muốn giảm sự chống cự trong lòng nó.

[Cũng được, tàm tạm thôi.]

Mèo đen già liếm liếm móng vuốt, được ca ngợi nên có chút ngượng ngùng.

Vương Gia Minh nhân cơ hội đề nghị: “Cô giáo, nếu có thể cô bảo nó tự rời khỏi nhà chúng tôi là được.”

Huân Tiểu Khả thoáng nhìn Vương Gia Minh: “…”

Cô dẫu sao cũng không thể ép buộc người khác nuôi mèo.

“Vậy, cơ thể của cậu có chỗ nào không khỏe không?”

Huân Tiểu Khả không nói những lời xua đuổi, những lời đó có chút tổn thương chú mèo.

[Cũng tạm, lớn tuổi rồi, luôn có vài chỗ này chỗ kia không thoải mái, là điều rất tự nhiên.]

“Vậy, cậu xem, cậu có muốn đến chỗ tôi dưỡng lão không, chúng ta có thể kết bạn trò chuyện…”

[…]

Mèo đen già đột nhiên trầm mặc, một lúc sau, mới thấp giọng hỏi: [Vì sao lại mời tui đến nhà cô?]

Huân Tiểu Khả: “…Bởi vì chỗ tôi cũng có một chú mèo đen, nó tên là Pitt ‘đen’…”

Mèo đen già nhìn thẳng vào mắt Huân Tiểu Khả: [Cô cứ nói thật đi.]

Huân Tiểu Khả: “…”

Huân Tiểu Khả dừng lại một chút, thở dài, không vòng vo nữa.

“Cậu biết loài người có một lời đồn, chính là… Nếu nhà mới mà có mèo đen tới, sẽ, không thuận lợi, cho nên…”

Mèo đen già sau khi yên lặng một lúc, thỉnh cầu nói: [Tui có thể nán lại thêm vài ngày không? Bắt buộc phải đi bây giờ sao?]

Huân Tiểu Khả trưng cầu ý kiến của đôi vợ chồng trẻ, chỉ thấy mặt họ lộ vẻ do dự.

Mèo đen già lúc này yên lặng lâu hơn.

Nó ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Viên, chỉ thấy mặt cô đầy xoắn xuýt nhìn mình chằm chằm.

Mèo đen già nhẹ nhàng chớp chớp mắt, thật lâu sau, thấp giọng đồng ý nói: [Được, tui sẽ rời khỏi cái nhà này.]

Huân Tiểu Khả thở dài, “Vậy cậu theo tôi đến núi Khanh Ngọc đi, ở đó phong cảnh đẹp, có Bình Đầu Ca bảo bọc chúng ta, những động vật trong núi đều không dám khi dễ…”

[Không cần đâu.]

Mèo đen già ngắt lời Huân Tiểu Khả, lưu luyến nhìn Hàn Viên một cái, chậm rãi đứng dậy, tuân theo ý cô, rời đi xa.

Có gì mà đau lòng cơ chứ?

Không phải vốn là đã hạ quyết tâm không ở lại đây nữa sao?

Tuổi tác lớn rồi, vốn cũng không được người khác ưa thích.

Nếu mà chết trong nhà mới của người ta, thật không hay.

Sớm đã nên rời khởi cái nhà này, không gây phiền toái cho cô ấy mới phải.

Vì vậy.

Có gì mà phải buồn cơ chứ?

Chỉ là, nếu có thể thư thả cho mấy ngày…

Vậy thì tốt biết bao.

Thư thả thêm mấy ngày…

Quà tân hôn, có thể làm xong.

Chương 120

Huân Tiểu Khả muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Có câu chuyện của linh miêu làm bài học, cô không chắc bản tính của mèo đen như thế nào, càng không rõ nó muốn ở lại đến cuối cùng như vậy là muốn báo ơn hay báo oán, vì vậy không dám khuyên Hàn Viên nhận nuôi.

Vả lại, người mê tín sẽ không vì một câu của bạn mà tin vào khoa học.

Nhưng cô vẫn lắm miệng một câu, “Mèo đen sẽ đem đến tai ương chỉ đơn thuần là một lời nói vô căn cứ, mà ngược lại mèo đen sẽ ngăn cản tai ương thay cho người nó thích.”

Hàn Viên không nói gì, nhìn bóng lưng mèo đen già rời đi, có chút không đành lòng, nhưng cũng thở phào.

Cô thật sự không đủ tự tin để có thể trở thành một người yêu thích mèo đen.

Hôm nay nút thắt trong lòng cuối cùng đã được gỡ xuống, những ngày chịu giày vò này cuối cùng cũng đã có cái kết rồi.

Gió hè nổi lên lá rụng bay đầy trời, giống như lòng ai đang khóc nỉ non.

Sau khi mèo đen già đi được một đoạn đường, quay đầu, định nhìn lại Hàn Viên lần cuối.

Nhưng vào lúc này.

Cái thớt phơi trên ban công sân thượng lảo đảo muốn rơi, gió đêm thổi qua mãnh liệt—–

“Meoooo———-”

Mèo đen già dùng hết toàn lực quay đầu, mãnh liệt chạy về phía Hàn Viên.

Hàn Viên không hay biết gì, ngẩn ngơ nhìn bóng đen sát lại gần, đồng tử dần mở to, toàn thân cứng đờ.

Tất cả phát triển nhanh chóng như vậy, đến lúc Hàn Viên hoàn hồn, bản thân đã ngã ngồi trên đất, nằm bên cạnh là mèo đen già đang hấp hối.

Không ai bị thương, bởi vì Huân Tiểu Khả co dọc đồng tử, một tay hất cái thớt bay vào vườn hoa.

Nếu không phải là tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của mèo đen già kia, Huân Tiểu Khả căn bản không kịp phản ứng gì.

Chỉ là…

Mèo đen già bộc phát bất ngờ, cộng thêm dùng toàn lực đụng Hàn Viên, đã tiêu hao hết tất cả thể lực của nó.

Hàn Viên cuối cùng cũng phản ứng lại, nhanh chóng bò qua, nén nước mắt, nhẹ nhàng vuốt ve lưng mèo đen già.

“Tôi lập tức đưa cậu đi bệnh viện, cậu chịu đựng một chút, chúng ta lập tức xuất phát.”

Cô ấy nghiêng đầu sốt ruột nói lớn với Vương Gia Minh: “Nhanh, anh mau đi lấy xe, chúng ta đi ngay cho kịp, nhất định tới kịp.”

Mèo đen già hấp hối dùng khí lực cuối cùng của mình, ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay Hàn Viên, nhắm mắt.

Tay của cô ấy, thật ấm.

Giống như ngày mưa hôm ấy.

Bầu trời đen nghìn nghịt một đám mây đen lớn, trong chớp mắt, tia sét xé mây đen, mây đen bị xé sau đó lại nhanh chóng tụ lại, giống như một đại quân ma quỷ đen như mực đang giương nanh múa vuốt tách ra rồi hợp lại, tiếng sấm kinh hoàng cả vùng đất kia giống như tiếng hò reo của những quỷ hồn …

Rõ ràng thời tiết biến đổi kỳ lạ đáng sợ, nhưng Hàn Viên lại không sợ một chút gì nữa.

Cô ấy ôm thật chặt mèo đen già vào lòng, cúi đầu, ngẩn người nhìn mặt đất.

Lại là một tiếng sấm giáng xuống, bầu trời đột nhiên mưa như trút nước.

Nhưng tất cả mọi người đều không nhúc nhích.

Thời gian tựa như ngừng trôi.

“À, hóa ra là nó…” Cơ thể cứng ngắc của Hàn Viên đột nhiên động đậy, “Tôi nhớ ra rồi.”

Nước mưa xối xả trên mặt Hàn Viên, cô ấy rủ mắt nói chậm từng chữ một: “Ngày hôm đó cũng giống như buổi tối hôm nay, mưa rất to.”

“Tôi vừa ký hợp đồng mua nhà.”

“Tâm trạng vui vẻ, nên đến cửa hàng tiện lợi mua một chai rượu vang chúc mừng căn nhà nhỏ cuối cùng đã thuộc về mình.”

“Ngoài cửa của cửa hàng tiện lợi có một chú mèo đen.”

“Động tác của nó uể oải lờ đờ, cuộn tròn ngủ trong một góc, gió thổi trên người nó, nhìn có vẻ hơi lạnh.”

“Tôi tưởng nó là mèo cửa hàng tiện lợi nuôi, nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.”

“Chỉ là sau khi đi được một đoạn, trong lòng quả thật không đành lòng, nên mới quay trở lại đắp cho nó cái khăn lông.”

“Không ngờ rằng…”

“Một cái giá rẻ như vậy, chiếc khăn lông được tặng lúc mua rượu vang, hôm nay lại cứu tôi một mạng.”

“Sao tôi lại quên được cơ chứ?”

“Làm sao lại quên nó chứ…”

Hàn Viên ôm mèo đen già nhẹ nhàng vuốt ve, Vương Gia Minh muốn đưa tay lên trước, nhưng bị Huân Tiểu Khả kéo lại.

Huân Tiểu khả nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh để cô ấy tĩnh lặng chút.”

Nhưng vào lúc này, tai của mèo đen già đột nhiên động đậy, Huân Tiểu Khả sững người, lập tức đưa tay sờ cổ mèo đen già.

Ấm, còn ấm!

Mắt Huân Tiểu Khả sáng lên, ngồi xổm người xuống cẩn thận kiểm tra thân thể của mèo đen già, thở gấp.

“Đừng lo lắng, nó chỉ ngủ chút vì mệt, nhanh đưa về phòng lau khô lông, dầm mưa đừng để bị cảm.”

Đoàn người nhanh chóng trở về phòng trú mưa, lau khô tóc.

Hàn Viên không để ý trên người mình vẫn còn nước, cầm được khăn lông lập tức cẩn thận thấm khô nước cho mèo đen già trước tiên, lau xong khăn lông lại dùng khăn mềm lau.

Cả quá trình mèo đen già vẫn không tỉnh lại, hiện giờ nó quá mệt.

“Các cô còn…” Huân Tiểu Khả chỉ chỉ mèo đen già đang ngủ say, định hỏi Hàn Viên còn muốn đuổi nó hay không.

Dẫu sao, ngộ nhỡ, hai người này cảm thấy cái thớt rơi xuống kia là vì vận xui do mèo đen mang tới…

“Không không không, không được,” Hàn Viên bao che cho mèo đen già, dường như sợ Huân Tiểu Khả cướp mèo với cô ấy, “Tôi sẽ nuôi dưỡng nó.”

“Có nó mới không có xui xẻo, lúc trước là tôi mê tín, là tôi sai rồi, tôi sẽ không nói như vậy với nó nữa, càng sẽ không đuổi nó đi!”

[Cái đó…]

[Có chuyện này Ngọc Phân Nhi không biết có nên nói hay không.]

Ngọc Phân Nhi từ trong lòng Huân Tiểu Khả thò đầu ra, lần đầu tiên nói chuyện do dự như vậy.

Huân Tiểu Khả dùng khăn mềm lau lông cho nó, than thở, tình huống bây giờ chính là trong cái rủi có cái may, còn có lời gì mà không thể nói chứ.

“Cậu nói đi.”

[Cái đó, chính là, lúc trước trên trần nhà Ngọc Phân Nhi có nhìn thấy vài thứ…]

[Lúc đó không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại, không biết có phải là mèo đen để lại không.]

“Thứ gì?”

Hàn Viên quấn cho mèo đen già một chiếc khăn mềm sạch sẽ, giống như một đứa trẻ mà mình hết lòng yêu thương chăm sóc vậy.

[Ngọc Phân Nhi sẽ đi tha nó xuống.]

Nó vỗ cánh, bay lên trần nhà, chẳng lâu sau tha xuống một bình thủy tinh xinh xắn.

Sau đó lại bay một chuyến rồi lại một chuyến, đặt hạt châu nhỏ bên cạnh bình thủy tinh xuống bên tay Hàn Viên.

Hạt châu thật ra là các loại đá đủ kiểu đủ hình dáng, đặt trong chiếc bình thủy tinh nhìn vô cùng xinh đẹp.

[Cái này, Ngọc Phân Nhi phỏng đoán, chỉ là Ngọc Phân Nhi đoán thôi ha, không chắc là đoán đúng ha…]

[Ngọc Phân Nhi đoán, mèo đen này có thể đã sống ở đây hai ngày.]

[Mèo đen gặp được người nó thích, nên giúp cô ấy trông nhà.]

[Vì vậy đoán chừng là nó muốn giúp hai người trông nhà lúc họ đi vắng.]

[Mà đồ chơi nhỏ này…]

Ngọc Phân Nhi dùng mỏ mổ mổ chiếc bình thủy tinh nhỏ lấp lánh.

[Ngọc Phân Nhi đoán, có thể là, nó muốn đợi ngày hai người vào ở, tặng quà tân hôn cho hai người…]

Hàn Viên nâng món quà, bưng mặt khóc nức nở thất thanh.

Chỉ là trên mặt sớm đã bị dính nước mưa, không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.

Lâu sau Hàn Viên mới ngừng thút thít, đẩy đẩy bình thủy tinh nhỏ, “Đặt về lại đi, tôi đợi đến hôm đó nó tự đem tặng tôi.”

Ngọc Phân Nhi trả chiếc bình và mấy viên đá nhỏ về chỗ cũ, còn đặc biệt bày biện lại hình dáng ban đầu, sợ mèo đen già trở về phát hiện ai đã động vào bảo bối của nó.

Trên lầu đột nhiên truyền tới tiếng vang đùng đùng đoàng đoàng, trong tiếng sấm hỗn tạp rầm rầm rầm.

Huân Tiểu khả lau khô tóc, nhìn trái nhìn phải, có chút nghi ngờ.

“Ơ, Bình Đầu Ca đâu? Đi đâu rồi?”

Ngọc Phân Nhi đặc biệt hăng hái.

[Ngọc Phân Nhi đi tìm cho, cô giáo, sau khi tìm thấy chúng ta đi ăn kem đi, trời mưa mà ăn kem là thích hợp nhất luôn á ~]

Huân Tiểu Khả cười: “Được, nghe cậu hết.”

Ngọc Phân Nhi vui vẻ bay đi.

Huân Tiểu Khả thấp giọng dặn dò Hàn Viên những việc cần chú ý khi chăm sóc cho mèo đen già.

Nhưng vào lúc này, Ngọc Phân Nhi đột nhiên bay về, hưng phấn lớn tiếng kêu:

[Ôi vãi, cô giáo ơi không được rồi, Bình Đầu Ca cầm cái thớt kia, lên lầu đập cửa nhà người ta rồi! Lẩm bẩm kêu thớt của bọn họ làm loạn, đáng đời hahahaha —–]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.