Chương 117:
“Được rồi được rồi, cậu hiểu nhầm rồi, tôi không muốn tiền của bọn họ.”
Huân Tiểu Khả vội kéo Bình Đầu Ca, chỉ sợ tên thổ phỉ này hại người.
Bình Đầu Ca kinh ngạc.
[Không muốn lấy tiền vậy cô nhìn chằm chằm vào ví tiền của người ta làm gì?]
Huân Tiểu Khả: “…”
Đôi tình nhân nhỏ đứng đối diện bị Bình Đầu Ca dọa cho toàn thân cứng ngắc.
Người đàn ông vẫn còn sợ hãi, tay phải không tự chủ nắm chặt cái lưng quần của mình, mặt đầy cảnh giác nhìn Huân Tiểu Khả.
Huân Tiểu Khả: “…”
Cô xoa xoa huyệt thái dương, có chút nhọc lòng.
Người phụ nữ cầm ví tiền, sau khi tự mình nộp tiền phạt, cuối cùng cô ta cũng có thể ngẩng đầu làm người trở lại, cười nói với Huân Tiểu Khả: “À…”
“Xin chào, tôi là Hàn Viên, hôm nay cảm ơn cô, ý thức an toàn của chúng tôi kém quá, thiếu chút nữa phạm phải sai lầm lớn.”
“Hmmm… Đám chó cô nuôi đều rất hiểu biết, không biết… tôi có thể nhờ chúng giúp một chuyện được không?”
Người đàn ông sau lưng Hàn Viên nhỏ tiếng lẩm bẩm, “Em nhìn xem quần áo người ta mặc, khuyên tai, đều là hàng cao cấp, nói không chừng cũng phải hơn một trăm nghìn tệ, làm sao có thể để ý đến chút tiền nhỏ của chúng ta…”
Hàn Viên quay lại phía sau chọt chọt vị hôn phu, bảo anh ta im miệng.
“Mặc, mặc dù tiền của chúng tôi có hạn, nhưng nhất định vẫn có thể trả được thù lao.”
“Nếu như không đủ, tôi lại đưa thêm một hộp mật, nhà tôi nuôi ong mật, có rất nhiều mật nguyên chất không pha trộn thêm, có tiền cũng chưa chắc mua được hàng tốt.”
[Gì? Mật ong!?]
Từ đằng sau Huân Tiểu Khả, suy nghĩ của Bình Đầu Ca lóe lên.
[Cô giáo, mọi người đang nói gì vậy, sao tôi lại nghe thấy hai chữ mật ong vậy?]
Ngôn ngữ loài người rõ ràng là nghe không hiểu gì, vậy mà lại biết phát âm của chữ mật ong, đều là tự học thành tài.
Huân Tiểu Khả: “…”
“Cô ấy muốn mời mấy chú chó giúp đỡ.”
[Giúp đỡ? Giúp cái gì?] Bình Đầu Ca mắt sáng lên, [Đánh nhau sao?]
[Tôi phải nói là, đánh nhau vẫn là phải dựa vào Bình Đầu Ca tôi đây…]
Huân Tiểu Khả: “…”
Cô ấn đầu Bình Đầu Ca ra sau, hỏi Hàn Viên: “Giúp gì vậy, cô nói trước xem thế nào.”
Hàn Viên xiết chặt ví tiền trong tay.
“Chuyện là thế này, hai chúng tôi sắp kết hôn nên có mua lại một căn phòng đã qua sử dụng, hai ngày nay đang sửa chữa.”
“Công nhân sửa chữa phát hiện trong nhà rõ ràng là phòng trống, nhưng lại luôn nghe âm thanh leng keng tùng tùng truyền tới…”
“Mọi người tìm kiếm rất lâu đều không tìm thấy rốt cuộc là thứ gì phát ra tiếng kêu.”
“Có người nói, có thể là bị, bị ma ám…”
“Còn nói chúng tôi bị lừa, căn phòng này lúc trước cho thuê, đã từng có một bà lão chết bên trong.”
Huân Tiểu Khả nghe thấy ba từ bị ma ám, trong đầu bắt đầu cuồng loạn, cố gắng giữ tỉnh táo.
“Tôi không biết xem phong thủy, có phải cô tìm sai người rồi không.”
“Không không không,” Hàn Viên vẻ mặt lộ rõ sự mong đợi, “Nghe nói động vật nhỏ có thể nhìn thấy những thứ con người không thấy được.”
“Hôm nay nhìn thấy cô dẫn theo những chú chó kia, con nào cũng rất nhanh nhẹn, vừa nhìn đã thấy rất thông minh, hình như có thể nghe hiểu tiếng người, tựa như có thể kết nối với cô.”
“Tôi đang nghĩ, có thể mời một bé trong đó, lên nhà tôi xem thử.”
“Xem sơ qua, rồi nói với tôi xem bên trong có phải là…. Có thứ đó không…”
“Để tôi an tâm, nếu không tôi không dám vào ở mất.”
Huân Tiểu Khả: “…”
Nội tâm cô bắt đầu đấu tranh.
Hàn Viên nhìn rất đáng thương, cảm giác như suýt chút nữa là quỳ xuống trước Huân Tiểu Khả.
“Chúng tôi đã tìm qua mấy thầy xem phong thủy rồi, cũng tìm qua thầy đồng gì đó rồi, tốn một số tiền lớn, kết quả là không có chút hiệu quả nào, buổi tối vẫn là có âm thanh kỳ quái!”
“Tôi lo lắng chuyện này mà mấy đêm ngủ không yên giấc, hôn phu của tôi chính là vì thấy tôi quá lo âu phiền não, lúc này mới đưa tôi lên núi Khanh Ngọc dạo chơi cho khuây khỏa, kết quả bị các cô bắt lại.”
“Tôi cảm thấy đây nhất định là ý trời.”
“Vừa giáo dục ý thức an toàn kém của chúng tôi, vừa tránh tạo thành sai lầm lớn sau này, còn để chúng tôi thấy được bản lĩnh của bọn thú cưng nhà cô.”’
“Cho nên tôi xin cô, giúp chúng tôi một chút đi mà.”
“Tôi đưa tất cả tiền lương trong thẻ của tôi cho cô, hoặc là cô cứ đưa ra một cái giá, cô thấy như vậy được không?”
Huân Tiểu Khả: “…”
Cô do dự năm giây, cuối cùng thở dài, mềm lòng.
“Được, tôi sẽ đưa tiểu khả ái đi xem một chút, có thu hoạch được gì hay không, thì tôi cũng không dám hứa.”
“Tôi nhiều nhất chỉ có thể nói lại y nguyên cho cô những gì bọn nó nhìn thấy.”
“Vậy tốt quá.” Hàn Viên vui mừng chắp chặt hai tay vào nhau, “Cứ làm theo cô nói.”
“Còn thù lao…”
Huân Tiểu Khả nghiêng đầu nhìn Bình Đầu Ca phía sau, nhanh trí, hỏi Hàn Viên: “Có phải là chỉ cần mấy động vật nhỏ đi cùng là được rồi không, bất luận là động vật nào cũng được?”
Hàn Viên tưởng rằng Huân Tiểu Khả nói là giống chó, vội vàng gật đầu.
“Đúng đúng, đều được, thế giới trong mắt của động vật và loài người khác nhau.”
“Vậy tôi mang nó đi là được rồi.”
Huân Tiểu Khả dịch qua một bước, để Bình Đầu Ca đằng sau lòi ra.
“Nó rất thông minh, mấu chốt là gan lớn, không sợ đánh nhau.”
“Tôi thậm chí còn cảm thấy…. Cho dù là mấy thứ ma quỷ, chỉ cần chọc tới nó, nó cũng có thể đánh cho một trận, hơn nữa còn có thể đánh thắng.”
Bình Đầu Ca ngoẹo đầu: [?]
Huân Tiểu Khả hỏi hai người Hàn Viên, “Các cô thấy được không?”
Hàn Viên chần chừ một lúc, nghĩ đến vừa rồi khi bị con chồn mật này chặn đường, cảm giác lành lạnh sau lưng, nhưng vẫn gật đầu.
“Còn thù lao” Huân Tiểu Khả cười, “Tôi không cần tiền của các cô, coi như là quà tân hôn tôi tặng hai người.”
“Chỉ là mật ong cô nói kia, tôi thì không cần thù lao, nhưng tên nhóc này không thể làm không công.”
“Nó hẳn là sẽ rất thích mật ong nhà cô, cô làm cho nó một hộp, nó có thể giúp cô chinh phục cả tinh thần đại hải.”
Hai người Hàn Viên: “…”
Chúng tôi ít đọc sách, cô đừng lừa chúng tôi.
Huân Tiểu Khả ngồi xổm xuống bên cạnh Bình Đầu Ca giải thích mấy câu, ánh mắt Bình Đầu Ca vừa đen vừa sáng, đâm vào hai người Hàn Viên ánh mắt có chút đau đớn, trong lòng hơi hoảng.
Huân Tiểu Khả và Hàn Viên hẹn xong thời gian địa điểm ngày mai gặp mặt, sau khi chia tay thì cùng Bình Đầu Ca trở về sơn trang.
Lúc đi về, Mạc Thần Trạch đang thu dọn hành lý.
“Sáng mai anh phải đi Châu Âu một chuyến.”
“Lúc trước em có nói với anh, Tô Ly có tin tức mới, nhưng em lại không dám đi, vì sợ kết quả không tốt.”
“Như vầy đi, chờ anh về,” Mạc Thần Trạch xoa xoa đầu Huân Tiểu Khả, “Chúng ta cùng nhau đối mặt.”
“Ừm, được,” Huân Tiểu Khả gật đầu nhìn Mạc Thần Trạch, màu sắc đồng tử rất thẫm, cam kết, “Sau này có chuyện gì em đều sẽ nói với anh đầu tiên, không gạt anh nữa.”
Mạc Thần Trạch nhìn gương mặt thành thật của Huân Tiểu Khả, mềm lòng một cách lạ lùng.
Huân Tiểu khả chủ động khai báo, “Ngày mai em đến nhà Hàn Viên xem thử, có điều anh đừng lo lắng, em nghe qua âm thanh mà cô ấy kể, cảm giác giống như tiếng chuột kêu.”
“Ừm, trong lòng em hiểu rõ là được,” Mạc Thần Trạch đi đến bên cạnh Huân Tiểu Khả, cúi đầu hôn lên trán cô, “Lần này anh đi công tác có thể kéo dài 3 đến 5 ngày.”
Huân Tiểu Khả sợ run lên, “Lâu, lâu như vậy à?”
“Công ty xảy ra một chút chuyện,” Mạc Thần Trạch đành cười trừ, “Nhất định phải đích thân anh đi xử lý, nếu không anh cũng chẳng muốn đi.”
“Vậy…” Huân Tiểu Khả chán nản nói, “Vậy thì quả thật không có cách nào.”
“Anh sẽ sớm xử lý xong rồi về liền.” Mạc Thần Trạch nhẹ giọng nói: “Anh để Hổ Nha ở lại với em.”
“Ừm, được.” Huân Tiểu Khả gật đầu, “Từ lúc chúng ta gặp lại, dường như mỗi ngày đều có thể gặp mặt, bất tri bất giác em thành quen rồi. Thật ra anh bận rộn như vậy, thời gian đều là sắp xếp mà ra, sao có thể ở cạnh em mỗi ngày được, là em quá tham lam…”
Mạc Thần Trạch nghe Huân Tiểu Khả nói những lời “hòa nhã lịch sự” như vậy, cảm thấy rất đau lòng.
“Lại nói những lời này, em muốn bắt nạt anh thì phải.”
“Không có.” Huân Tiểu khả lắc đầu, “Em không có bắt nạt anh.”
Âm thanh rất nhẹ, ngữ khí kiên định.
“Ồ?” Mạc Thần Trạch ngớ ra, hít sâu một chút, cúi đầu nói nhỏ bên tai Huân Tiểu khả mấy câu sến sẩm, cười nhẹ, “Như vầy cũng không tính là bắt nạt?”
Huân Tiểu Khả bị mấy lời thầm thì của anh làm cho ho sặc sụa không ngừng, tai đột nhiên đỏ lên.
Thế mà Mạc Thần Trạch vẫn không dễ dàng bỏ qua cho cô, “Trò ghép hình anh đặc biệt đưa cho em đâu rồi? Sao chẳng thấy em lấy ra lắp bao giờ vậy.”
Huân Tiểu Khả căn bản chưa ghép xong, vừa nghĩ đến tư thế của hai người trên bức tranh kia đã thấy xấu hổ.
Tự mình vẽ đồng nhân của chính mình, hành động này cũng quá làm người ta hít thở không thông rồi.
Mạc Thần Trạch lại mặt dày không ngại ngùng gì.
“Có phải là không thích không? Vậy anh vẽ lại bức khác.”
“Đúng lúc gần đây lại có linh cảm mới.”
“Thật ra không chỉ có thể làm thành tranh ghép, ly nước, chìa khóa, móc khóa, gấu bông, ốp điện thoại di động gì đó, đều có thể làm một bộ.”
Huân Tiểu Khả đơn thuần chỉ là tưởng tượng cái hình ảnh kia một chút, mặt đã bắt đầu đỏ lên.
Không chỉ có hình đồng nhân, còn muốn các vật xung quanh mình, cứu mạng.
“Sao vậy, hai ta dùng đồ đôi, em không thích à?”
Mạc Thần Trạch khom người, nhìn Huân Tiểu Khả, đột nhiên cười một tiếng, “Hay là em muốn tự mình thiết kế?”
“Không không không, thẩm mỹ em có hạn, không thiết kế ra được.”
Huân Tiểu Khả lắc đầu điên cuồng, ngượng đến mức muốn đội quần.
“Vậy vẫn cứ là để anh thiết kế vậy.”
Mạc Thần Trạch khóe miệng hơi nâng lên, dịu dàng nhìn Huân Tiểu Khả, động tác tiếp theo lại càng khiến người ta nghẹt thở.
“Sau khi làm xong gửi cho tất cả bạn bè thân thích, nhiều người vẫn không biết chúng ta ở bên nhau, vừa hay mượn cớ thông báo một loạt.”
Huân Tiểu Khả trợn to đôi mắt, chỉ cảm thấy bạn trai nhà mình có phải điên rồi không.
Nhưng cô không muốn đả kích Mạc Thần Trạch, nên chỉ thử dò xét nói: “Có phải là quá phô trương rồi không, chúng ta đóng kín cửa tự mình thưởng thức là được rồi, đừng, đừng có gửi ra xung quanh có được không?”
Đơn thuần chỉ là suy nghĩ thôi đã ngượng rồi, chứ đừng nói đến thao tác thực tế.
Thấy đã đạt được mục tiêu, Mạc Thần Trạch nheo mắt cười, đổi đề tài nói: “Vậy được, nghe em hết, hai ta dùng đồ đôi với nhau thôi.”
Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu anh đã nhường một bước lớn như vậy…”
“Thiên hạ đệ nhất thảm” à không, là “thiên hạ đệ nhất mặt dày” bắt đầu ác ý bán thảm.
“Có phải là em nên thưởng cho anh chút gì đó để an ủi không?”
“Anh muốn cái gì?”
“Em nói thử xem?” Mạc Thần Trạch nhỏ giọng cười: “Em cảm thấy anh muốn gì nhất?”
Mặt Huân Tiểu Khả đỏ đỏ.
“Ô?” Mạc Thần Trạch tiến lại gần, cong môi, “Nghĩ đến cái gì rồi? Mà mặt đỏ như vậy.”
Huân Tiểu Khả không nói gì, nhìn Mạc Thần Trạch xin tha.
Mạc Thần Trạch cười một tiếng, bỉ ổi vô sỉ nghiêm túc nói:
“Thứ anh muốn nhất là ….”
“Lúc anh đi công tác em ăn nhiều cơm, ngủ thật ngon, chú ý an toàn.”
“Em cũng đừng hiểu lầm.”
Mặt Huân Tiểu Khả càng đỏ hơn.
“Được rồi, không trêu em nữa.” Mạc Thần Trạch cười đứng dậy, tiếp tục chuẩn bị thu dọn hành lý.
Đột nhiên mặt biến sắc.
Mạc Thần Trạch đè huyệt thái dương bất dắc dĩ cúi đầu cười một cái, những lời này… Ngay cả bản thân anh cũng có chút nói không nên lời.
Có điều…
“Cái đó, vốn ý của anh không phải như vậy, đều là bị ép buộc đấy.”
Mạc Thần Trạch khom người, nói nhỏ bên tai Huân Tiểu Khả: “Người yêu ở ngay bên cạnh, không làm chút chuyện thì là không bình thường, hay là tối nay hai đứa mình động phòng? Anh nhất định biểu hiện như hổ báo.”
Mặt của Huân Tiểu Khả lại càng đỏ thêm một chút, đỏ toàn bộ.
Gì chứ, anh mà thật sự không có ý đó, em đi bằng đầu luôn ấy!!!!!!
Chương 118
Huân Tiểu Khả bối rối thoát khỏi vòng tay Mạc Thần Trạch.
Cô cô cô cô chưa chuẩn bị tốt.
Mạc Thần Trạch chỉ nhìn bóng lưng của Huân Tiểu Khả cũng có thể hình dung ra cô xấu hổ nhiều thế nào.
Anh cúi đầu cười.
Sáng sớm ngày hôm sau, Mạc Thần Trạch xách hành lý đi công tác.
Huân Tiểu Khả ngủ dậy ăn sáng, đi đón các bé lông xù lên lớp, không khác gì so với ngày thường.
Thập Ngũ ngoan ngoãn ăn thức ăn, nhỏ tiếng thầm thì với Sơ Nhất: [Hai ngày này cậu tốt nhất nên ngoan ngoãn một chút, đừng chọc cô giáo không vui.]
Sơ Nhất dừng động tác khẩy khẩy tủ quà vặt, rụt móng vuốt lại.
[Sao vậy, sao vậy?]
Thập Ngũ ý vị thâm trường thở dài, [Đừng hỏi, hỏi nữa là tim bay, nỗi buồn chạm đáy.]
Sơ Nhất: [?]
Sơ Nhất không tin lời xằng bậy, lại xòe móng ra.
Đúng lúc Huân Tiểu Khả đi qua, “Sơ Nhất, đồ ăn của cậu đã ăn xong chưa?”
Sơ Nhất biết điều đáp lại: [Cái đó, ừm, vẫn chưa.]
Huân Tiểu Khả công tư phân minh, “Chưa ăn xong mà ăn trộm quà vặt, phạt cậu ba ngày không được ăn quà vặt.”
Sơ Nhất toàn thân cứng đờ, như bị sét đánh.
Thập Ngũ than thở: [Sớm đã cảnh cáo cậu rồi, đáng đời.]
Đợi sau khi bọn cún tan học, Bình Đầu Ca đúng hẹn đến tìm Cố Tiểu Khả, trước khi xuất phát xác định lại nhiều lần.
[Làm xong chuyện này tôi thật sự có được một thùng mật ong à?]
Huân Tiểu Khả: “…”
Không biết còn tưởng là chúng ta muốn đi buôn lậu.
Ngọc Phân Nhi nhanh chóng ăn xong bữa tối, bay ra ngoài đậu trên vai Huân Tiểu Khả, vướng víu nói: [Cô giáo, kêu Ngọc Phân Nhi cùng hỗ trợ nè.]
[Ngọc Phân Nhi gần đây theo cô học được nhiều từ ngữ lắm nè, biết nói không ít rồi, nói không chừng thời khắc quan trọng Ngọc Phân Nhi có thể mật báo tin tức, có chỗ trọng dụng.]
[Mang Ngọc Phân Nhi đi cùng đi mà, trên mái nhà nhìn ba chú chó ngủ thật nhàm chán lắm.]
“Được được được,” Huân Tiểu Khả không chịu nổi sự van xin của tiểu khả ái, “Cùng nhau đi, nhưng cậu không có tiền lương đâu nhé.”
[Ô kê ô kê, chỉ cần có thể ra ngoài nhìn tương lai, Ngọc Phân Nhi hoàn toàn miễn phí phí hỗ trợ.]
Cứ như vậy, Huân Tiểu Khả mang Bình Đầu Ca và Ngọc Phân Nhi cũng đi khỏi.
Sau đó cô đã hối hận rồi.
Ngọc Phân Nhi kêu la om sòm.
Thảo nào Lý Nguyệt Hoa không tùy tiện mang nó vào đoàn, đoán chừng là đau đầu vì ồn ào.
Ngọc Phân Nhi vừa hát vừa nhảy.
[Yô, thế giới bên ngoài thật xuất sắc ~ yô, thế giới bên ngoài thật chẳng biết làm sao ~]
[Cô giáo anh dũng của chúng ta mang Bình Đầu Ca và đại tỷ Ngọc Phân Nhi tôi ….. đến chỗ hẹn đi bắt quỷ ha ~]
[Hai chân của cô giáo, công thêm sáu cái chân của chồn mật, cộng thêm tám cái chân của Ngọc Phân Nhi, chân của chúng tôi thật nhiều sức mạnh, yo ~]
[Chúng tôi có tinh thần kiên định, ý chí kiên cường, trái tim tất thắng, còn có dũng khí xông ngang đánh thẳng, yo…]
[Khí thế của chúng tôi, không ai có thể ngăn cản, oh yeah ~]
Huân Tiểu Khả nhân lúc chờ đèn đỏ, tóm được cái miệng nhỏ đang không ngừng lải nhải của Ngọc Phân Nhi, bất đắc dĩ nói: “Mau im miệng, cẩn thận bị đối thủ nghe thấy bứt dây động rừng.”
Nó nhất thời im tiếng, ra sức gật đầu, dùng mắt thần tỏ ý với Huân Tiểu Khả là nó biết rồi.
Huân Tiểu Khả thả tay, thế giới quả nhiên thanh tĩnh đi rất nhiều.
Cô hẹn Hàn Viên gặp nhau ở cửa tiểu khu, lúc Huân Tiểu Khả đến, hai người họ đã chờ rất lâu.
Bình Đầu Ca vì hộp mật ong mà đai nịt gọn gàng chờ xuất phát, thời cơ thích hợp có thể xuống xe đánh nhau.
Huân Tiểu Khả kéo nó lại, mở cái ba lô đeo mèo ra, tỏ ý để Bình Đầu Ca chui vào.
“Cậu cũng không phải thú cưng, tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy, hay là trốn một chút đi, như vậy tốt hơn.”
Ngọc Phân Nhi đứng trên vai Huân Tiểu Khả tung ta tung tăng, lần đầu tiên thi hành nhiệm vụ, cả người đều rất kích động.
Nhưng mà, sau khi nó nhìn thấy đôi tình nhân nhỏ kia, trong nháy mắt an tĩnh trở lại, ánh mắt luôn dính vào người vị hôn phu của Hàn Viên, sau đó miệng càng há càng lớn.
Vị hôn phu của Hàn Viên tên là Vương Gia Minh, anh ta lặng lẽ hỏi vị hôn thê: “Con chim kia sao cứ luôn nhìn anh chằm chằm vậy? Nhìn đến nỗi khiến người ta phát hoảng.”
Hàn Viên suy đoán: “Có thể là vì anh đẹp trai, mị lực lớn.”
Ngọc Phân Nhi vẫn đang liên tục nghiêng đầu nhìn Vương Gia Minh.
Vương Gia Minh sờ cái cằm bóng loáng của mình, buổi sáng vừa mới cạo râu xong, không lẽ thật sự đẹp lên mấy phần sao?
Đột nhiên, Ngọc Phân Nhi phẩy phẩy cánh, phát ra tiếng cười quỷ dị.
[Há há há há—— Đây không phải là thợ nướng hôm qua bị mọi người tuột quần sao?]
[Cạo râu đi làm Ngọc Phân Nhi xém không nhận ra.]
Vương Gia Minh: “…”
Hàn Viên: “…”
Huân Tiểu Khả: “…”
Ngọc Phân Nhi bây giờ nói chuyện còn chưa lanh lẹ, vì thế câu từ nói bị đứt đoạn, nhưng phát âm mấy chữ “Tuột quần trước mặt mọi người” lại nói rất tròn vành rõ chữ.
Tiểu khu lúc chạng vạng người đến người đi, tiếng của Ngọc Phân Nhi lại to, quần chúng ăn dưa đi ngang qua liên tục quay đầu lại.
Ngay cả cái thớt vụn trên ban công lảo đảo muốn rơi dường như cũng đang cười nhạo Vương Gia Minh bị tuột quần trước mặt mọi người.
Vương Gia Minh lòng như tro tàn, giờ khắc này hận không thể trực tiếp đào một cái hố tự chôn mình.
Huân Tiểu Khả tóm lấy Ngọc Phân Nhi, giả vờ đánh mông nó hai cái, sau đó dùng lòng bàn tay che nó, sợ Vương Gia Minh ngượng quá hóa giận xông lại đánh nó.
Đi tới cửa căn hộ mới, Hàn Viên nói: “Tôi cố ý cho dừng việc sửa chữa lại, bởi vì quét sơn, nên có chút mùi, vất vả cho các cô rồi.”
“Sơn? Vậy cô có mở cửa sổ thông gió ra không, ngửi nhiều mùi sơn có thể sinh ra ảo giác, âm thanh kia liệu có khả năng nào là ảo thính không?”
“Tôi luôn mở cửa thông gió, dù sao thì nhà cũng không có gì có thể trộm, ngay cả buổi tối tôi cũng mở cửa sổ và ban công ra, chính là để bay mùi.”
“Được.” Huân Tiểu Khả gật đầu, “Vậy đầu tiên chúng ta vào xem một chút, nếu không nhìn thấy manh mối gì, thì buổi tối lại đến xem thử.”
“Được.” Hàn Viên vừa dùng chìa khóa mở cửa, vừa vô cùng cảm kích nói: “Thật sự rất cảm ơn các cô.”
Cửa mở rồi.
Đoàn người đi vào bên trong.
Huân Tiểu Khả mở ba lô đựng mèo ra, Bình Đầu Ca từ bên trong chui ra ngoài, giống như tuần tra lãnh thổ vậy, ngông nghênh bắt đầu ngửi khắp nơi.
“Ngọc Phân Nhi, cậu nhìn lên trần nhà một chút, xem có thể tìm thấy chút dấu vết gì không.”
[Được thôi ~]
Chú vẹt vỗ cánh bắt đầu làm việc.
Trần nhà còn chưa làm xong, Ngọc Phân Nhi trực tiếp chui vào nhìn, kết quả làm việc một hồi, không thu hoạch được gì cả.
[Có ma hay không Ngọc Phân Nhi không biết được, dù sao Ngọc Phân Nhi cũng chẳng thấy gì cả, cái phòng này ngoại trừ nhỏ một chút, bừa bộn một chút, bẩn một chút, những thứ khác trông đều rất bình thường.]
[Cũng không thể nói là hoàn toàn không thu hoạch được gì.]
Bình Đầu Ca rất thông minh, thị lực cũng rất tốt, sau khi dò xét một vòng, chỉ vào một góc rồi nói.
[Tôi phát hiện có mấy sợi lông màu đen, ngửi mùi, có lẽ là lông mèo.]
“Mèo đen?” Huân Tiểu Khả sững người một chút, khom người nhặt lông mèo lên, “Chẳng lẽ là Pitt ‘đen’?”
Cô đưa lông mèo lên mũi ngửi một chút, lắc đầu, “Không phải mùi của Pitt ‘đen’.”
“Hóa ra là mèo đen?”
Hàn Viên nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần kẻ đầu têu là vật sống thì cô ấy đã rất cảm tạ trời đất rồi.
Nhưng thái độ của Vương Gia Minh không đồng tình, anh ấy nhíu mày, lo lắng nói: “Nghe người xưa nói, mèo đen xuất hiện ở nhà mới rất xui xẻo, sẽ mang tới điềm dữ.”
“Trong nhà nhẹ thì tai nạn đổ máu, nặng thì xảy ra án mạng.”
Hàn Viên nhất thời căng thẳng trở lại, “Vậy mau, mau đuổi nó đi đi!”
Huân Tiểu Khả: “…”
Cô nhìn một vòng quanh chỗ lông mèo xuất hiện, khẽ cau mày.
“Chúng tôi nửa đêm lại đến xem lần nữa.”
Thời tiết nóng bức, Huân Tiểu Khả từ chối lời đề nghị mời ăn cơm của Hàn Viên, mang Bình Đầu Ca và Ngọc Phân Nhi đến quán ăn đặt một bàn.
[Cô giáo, Ngọc Phân Nhi có thể xa xỉ một tí, ăn chút kem ly được không?]
Gương mặt chú vẹt đầy vẻ nóng lòng muốn thử.
Huân Tiểu Khả hỏi tên tiểu tử: “Ăn thế có đau bụng không?”
Ngọc Phân Nhi điên cuồng lắc đầu.
[Không phải lo không phải lo, không tin cô hỏi đồng chí Lý Nguyệt Hoa đi, mùa hè cô ấy thường cùng Ngọc Phân Nhi đi ăn kem ly đấy.]
Huân Tiểu Khả thật sự đã gửi tin nhắn WeChat hỏi ý kiến Lý Nguyệt Hoa.
Lý Nguyệt Hoa trả lời: Có thể ăn một chút cho đỡ thèm, không thể ăn nhiều kẻo bị đau bụng.
Bình Đầu Ca mặt đầy tò mò, chỉ vào chú vẹt rồi hỏi Huân Tiểu Khả: [Nó nhảy lên nhảy xuống là muốn làm gì vậy?]
Huân Tiểu Khả: “Nó muốn ăn kem ly.”
[Kem ly? Đó là thứ gì vậy.]
Huân Tiểu Khả cười một cái: “Cái đó là thần khí tiêu tan nắng nóng mùa hè, như vậy đi, hôm nay đều thử một chút, nhưng mà không được ăn nhiều.”
Ngọc Phân Nhi vui sướng uốn éo lên một đoạn ương ca.
Huân Tiểu Khả gọi trái cây ướp đá, chờ bưng lên, Bình Đầu Ca lấy ra một khối nhỏ nhỏ.
Trái cây ướp đá là một loại trái cây hương vị ngọt ngào, khẩu vị thanh giòn, lạnh như băng.
[Thật đã!]
Bình Đầu Ca liếm một miếng, thoải mái nheo đôi mắt lại.
[Đúng rồi, cô giáo, còn mèo đen kia không chỉ để lại lông mèo, còn để lại mùi của nó.]
[Có điều mùi có chút không đúng hoàn toàn, nghe như là…]
[Tử khí.]