Mạch Linh mở mắt sau một chuyến đi dài, cô phát hiện mình đang ở trên máy bay, bên cạnh là Lục Thiên Mặc đang ôm chầm lấy eo mình, cô xoay người vừa định ngồi dậy thì đã làm hắn tỉnh giấc.
"Em làm anh thức giấc rồi."
Mạch Linh đưa mắt nhìn xung quanh, chỗ này chắc là phòng riêng của họ, cô có thể thấy được cả tủ quần áo trong phòng.
Lục Thiên Mặc vẫn nằm dài trên giường, hắn vươn tay kéo cả người cô lại gần, giọng nói nóng hổi thì thào bên vành tai: "Ai cho phép em tự ý chạy đến trụ sở chính quân thế hả?"
Cô nằm im trong lòng hắn, cảm nhận từng nhịp tim của hai người: "Bởi vì không nhận được tín hiệu nữa cho nên..."
"Nên em đã mạo hiểm chạy đếm đó?"
"Nếu như mọi người đã có mặt để tiến hành mục tiêu rồi, vậy thì anh nói xem em làm sao lại có thể trốn ở nhà được chứ."
Hắn ngồi dậy, đưa hai tay ấn chặt mi tâm, giọng nói không giấu đi được sự mệt mỏi: "Những nơi nguy hiểm như vậy anh nhất định sẽ không để em đi đến một lần nào nữa, bởi vì trên đời này chỉ có anh mới có quyền giết em. Những kẻ khác đừng bao giờ mơ tưởng đến điều đó."
Mạch Linh nằm im đưa mắt nhìn hắn, hai má cô lúc này đã ửng hồng: "Anh lúc nào cũng nuôi ý nghĩ là sẽ giết em đấy à?"
"Nếu em làm chuyện gì khiến anh chướng mắt, nói không chừng anh sẽ một tay bóp chết em."
Cô bĩu môi, dũi thẳng chân đá một cước, tên đàn ông khốn kiếp nào đó đã lập tức bay luôn xuống sàn.
"Kiều Mạch Linh, em dám đá anh?"
"Em thì lại làm sao không dám đá anh, anh có giỏi thì giết chết em đi, chẳng phải anh vừa nói mạnh miệng lắm hay sao?" Mạch Linh ngồi chồm dậy lấy cái gối chặn trước người mình, vẻ mặt vẫn tỏ ra rất tức giận.
Lục Thiên Mặc lồm cồm bò dậy, hắn tức tốc kéo lấy cái gối trong ngực cô ra, dùng hai tay để đè chặt cô xuống giường: "Em có biết vừa rồi em mà đá lệch vài mi-li-mét nữa là anh đã tuyệt tử tuyệt tôn rồi hay không?"
Mạch Linh trừng mắt nhìn hắn: "Hừ, đó là chuyện của anh, em chẳng thèm quan tâm."
"Được được, xem như ah chịu thua em. Bây giờ thì dậy rửa mặt đi, chúng ta ăn tối đã."
Mạch Linh bò dậy trượt xuống giường, cô đến mở tủ quần áo lấy ra một bộ đồ thoải mái để mặc ở trong phòng rồi bước vào nhà tắm mở nước từ vòi xịt hoa sen ra, máy bay dường như cũng bay với một tốc độ chậm nên tựa hồ bên trong không nghe thấy những tiếng gió va đập vào cửa ở ngoài. Mạch Linh tắm nhanh rồi bước ra khỏi phòng thì đã thấy Lục Thiêng Mặc và mọi người ngồi sẵn ở trên bàn, cô tiến đến kéo ghế ngồi xuống, đưa mắt nhìn một loạt sơn hào hải vị đã được đầu bếp riêng bày ra.
"Cho tôi một ly nước cam." Doãn Phi gõ gõ ngón trỏ xuống bàn, cô đẩy đĩa thịt bò về phía giữa bàn ăn, hiện tại thì cô chỉ cần một ly nước cam đến lót dạ trước đã.
Lục Thiên Mặc bắt đầu động đũa, bọn người Lô Tấn thấy thế mới dám gắp thức ăn, thật ra bọn họ đã rất đói nhưng vì đợi người phụ nữ nào đó mà phải nhịn đến bây giờ.
Hắn đẩy một phần bít tết về phía Mạch Linh đang ngồi bên cạnh, còn chu đáo lau lại muỗng đĩa cho cô một lần nữa: "Em ăn đi."
Mạch Linh ậm ừ, vài giây sau liền xụ mặt xuống: "Không ăn."
"Làm sao lại không ăn? Có phải là không hợp khẩu vị của em hay không?"
Lục Thiên Mặc lo lắng nhìn cô, đám người Lô Tấn cũng linh cảm là có chuyện sắp xảy ra trong bữa ăn của mình nên vội vàng ăn lấy ăn để.
"Ừm...Món này vừa nghe mùi đã thấy cay, còn món này thì quá nhiều dầu mỡ, món này nữa..."
Nhìn thấy cô một tràng dài chê trách các món ăn trên bàn mà mọi người đều đổ mồ hôi, họ nghĩ tiếp theo lão đại sẽ nổi giận mà huỷ luôn bữa ăn này, nhưng sự thật thì...
"Mau đổ hết những đống thức ăn này đi, chuẩn bị cho tôi những món khác."
Người đầu bếp vội cúi người bước ra bàn thu dọn mấy đĩa đồ ăn phải được gọi là sơn hào hải vị kia xuống, bọn người Lô Tấn khóc dỡ mếu dỡ, ngậm ngùi lên tiếng: "Lão đại à, cô ấy không ăn thì để cho bọn tôi ăn chứ, anh muốn cắt luôn phần ăn của chúng tôi hay sao a?"
Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thiên Mặc phóng đến phía Lô Tấn, Rob, Bạch Phụng và Doãn Phi, sau cùng hắn dừng lại trên chiếc đũa của Rob, phía đầu đũa còn cắm lấy một miếng pa-tê.
"Cô ấy không ăn thì không ai được phép động đũa."
Lục Thiên Mặc vừa nói dứt câu thì miếng pa-tê trên đũa Rob cũng vừa vặn rơi xuống. Cả bọn đều đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Mạch Linh giống như là cầu cứu cô để cho bọn họ ăn đi, máy bay cũng sắp hạ cánh rồi a.
Đầu bếp mang ra các món ăn khác đặt lên bàn, mùi thơm nghi ngút bốc lên khiến bụng của những người đáng thương nào đó ồn ào, Lục Thiên Mặc nhìn lướt qua một vòng, rồi dừng lại trên mặt Mạch Linh.
"Những món này có hợp với em không?"
Mạch Linh ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, bọn người kia thì trong lòng đánh trống, rất muốn nhìn thấy một cái gật đầu từ cô.
Người phụ nữ kia lắc đầu.
Rob lúc này chỉ muốn đập đầu chết quách đi cho xong. Cả nhóm chỉ còn trông chờ vào quyết định từ cô, vậy mà bây giờ ngay cả cơ hội được ăn cũng bị cô tiệt đường mất.
"Lại không hợp khẩu vị nữa sao?"
Lục Thiên Mặc lo lắng nhìn cô, tại sao đột nhiên cô gái này lại không muốn ăn thứ gì, các món bày ra trên bàn đều là những món ăn hằng ngày mà cô rất thích, bây giờ cô lại bảo không muốn ăn. Thật khiến cho người ta lo lắng mà.
Mạch Linh chống một tay lên cằm, tay còn lại tùy ý xoay xoay lọn tóc: "Mọi người cứ ăn đi, đừng để tâm đến những lời cảnh cáo vô nghĩa kia nữa."
Bọn người kia tuy cũng rất muốn nhưng không ai dám nhúch nhích, Lục Thiên Mặc lúc này mới phất tay để cho bọn họ tự nhiên, còn mình thì mặt dày đi năn nỉ: "Ngoan, em ăn chút gì đi."
Cô xoay người, đẩy bát cơm về phía hắn: "Cũng được thôi, anh đút em đi."
Hắn nhíu mày, kề sát vành tai cô: "Em là đang muốn trả thù anh có phải hay không?"
Mạch Linh nhún vai đứng lên xoay người đi, giọng nói phát ra oanh oanh liệt liệt: "Thôi vậy, anh không đồng ý thì em không ăn."
Trong lúc hai người bọn họ đấu võ mồm với nhau thì đám người kia đã ăn no cả bụng lại kẻo vài phút sau lão đại lại đổi ý, Lục Thiên Mặc chịu hết nỗi cô rồi, hắn hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy khỏi bàn tiến đến nắm lấy tay cô, kéo cô quay lại bàn ăn.
"Được rồi, anh đồng ý."
"Xì..." Bạch Phụng nhìn cảnh tượng này lập tức phì cười, quả thật hắn theo Lục Thiên Mặc đã hơn mười năm thế nhưng chưa bao giờ hắn nhìn thấy lão đại phải hạ mình trước bất cứ một người nào, mà hiện tại bây giờ vẻ mặt của Lục Thiên Mặc lại rất đáng thương. Đây đúng là hình ảnh ngàn năm mới có một a.
Bọn họ nháy mắt với nhau rồi lập tức bay vọt khỏi bàn ăn để lại không gian riêng cho hai người. Lục Thiên Mặc đưa tay gắp lấy miếng sandwich cá hồi đưa đến miệng cô, động tác trông chẳng khác gì một người cha đang bón cho con mình ăn dặm.
Mạch Linh vừa nhai vừa hỏi: "Quên mất, chúng ta đang đi đâu thế?"
"Nhật Bản!"
"Sao cơ? Em cứ nghĩ là ta đang trở về Đài Loan."
Hắn vẫn đều tay đút cho cô ăn, giọng nói mang theo vài phần thoải mái: "Người của Tần Phong vừa phát hiện một thành phố cổ ở Nhật Bản, nơi đó chứa rất nhiều nguyên liệu để chế tạo thuốc nổ, lần này chúng ta sang đó để đào tẩu một mớ, sau này có thể tự thiết kế vũ khí cho riêng mình."
"Nói như vậy, là chúng ta không cần phải nhập vũ khí từ phía Tần Phong về nữa sao?"
"Ừ! Cậu ta đã gửi địa chỉ cho anh rồi đã quay về để xử lí công việc riêng của mình rồi, máy bay chỉ còn hai mươi phút nữa là hạ cánh. Chúng ta sẽ lập tức đến đó."
Mạch Linh gật đầu rồi vội vàng ăn nhanh để còn chuẩn bị xuất hành, cô rất mong có thể nhanh chóng quay về Đài Loan để thăm mẹ và em gái mình, đã hơn một tuần này cô gặp nạn nên đã không thể liên lạc gì với gia đình, chắc là cả nhà cô đang rất lo lắng.
***
Ở một nơi nào đó, tên thuộc hạ mặc đồ đen từ bên ngoài đi vào, cúi người cung kính trước người đàn ông đang ngồi trên sô pha: "Thiếu gia, đã nhận được tin tức từ phía Hắc đạo, bọn họ đang trên đường đi đến đường hoa oải hương."
"Đường hoa...Lẽ nào họ muốn vào thành phố dưới lòng đất. Không xong rồi, mau chuẩn bị máy bay, chúng ta nhanh chóng đuổi theo họ."
"Dạ."
Tên thuộc hạ lập tức chạy ra ngoài, từ hôm mà Hàn Ưng sang Myanmar để tìm tung tích Mạch Linh thì đến nay cũng đã được một tuần, tiếc là lúc hắn đến nơi thì cô đã được đám người của Lô Tấn cứu đi, hắn vốn nghĩ sau đó bọn họ sẽ trở về nhưng không ngờ rằng họ lại muốn đến cái thành phố quái quỷ kia. Nơi đó không phải ai muốn đặt chân đến là đến, nếu như xử lí không khéo rất có thể bọn họ sẽ một đi không thể trở về.
Máy bay đã hạ cánh toàn, bọn người của Lục Thiên Mặc phải lên xe để di chuyển đến phía ngoại ô nội thành, ở từ rất xa Mạch Linh đã nghe được tiếng gió thì thào, một mùi hương thơm nhẹ nhàng nhưng tràn đầy quyến rũ kéo đến trên đầu mũi cô tạo nên một cảm giác vô cùng dễ chịu.
Ngồi ở bên trong xe nhưng những hàng cây lướt qua bên đường vẫn vừa vặn đập vào mắt Mạch Linh, cô đã thích loài hoa này từ rất lâu thế nhưng vẫn chưa có được cơ hội đến Nhật Bản, hai hàng cây tử đằng lướt nhanh qua cửa sổ xe làm cô chỉ muốn mang cả con đường này về nhà.
Khoảng mười phút sau, chiếc ô tô dừng lại tại một biển hoa trải đầy bát ngát, mọi người cùng bước xuống xe, một mùi hương thoang thoảng kéo đến đã làm cô ngất ngây, trước mặt cô là những khóm hoa oải hương màu tím xen lẫn với những bụi hoa cải vàng đẹp đến mê mẩn người nhìn, cô cúi người xuống bên vệ đường đưa tay ngắt lấy một cành hoa, nhẹ nhàng đưa lên mũi.
"Thơm quá."
Lục Thiên Mặc nhìn thấy tâm tình cô phấn khởi như thế tự nhiên trong lòng cũng vui lây, hắn tiến đến ôm lấy vai cô, ánh mắt hướng về phía trước: "Đó là lối dẫn xuống lòng đất, nhưng dường như đã bị chặn lại rồi."
Một cơn gió thổi ngang qua khiến chiếc khăn lụa trên tóc cô bay mất, Mạch Linh đưa tay định giữ lấy nhưng nó đã nhanh chóng bay đến ngực của một người đàn ông bản xứ nơi đây.
Hắn ta tiến đến gần, dùng tiếng anh để nói chuyện với cô: "Chiếc khăn này bay từ tóc của cô xuống?"
Mạch Linh nở một nụ cười, khẽ gật đầu: "Phải, cảm ơn anh vì đã nhặt nó!"
Người đàn ông kia không trả khăn lại cho cô mà lại trực tiếp giúp cô đeo lại nó ở trên đầu, hắn ta nở nụ cười tươi rói, trầm trầm đến nhan sắc diễm lệ kia: "Cô rất đẹp, xin hỏi nên xưng hô như thế nào?"
"Tôi họ Kiều, anh cứ gọi tôi là Kiều Mạch Linh được rồi."
"Chào cô, tôi là Kintawasi Augurto, rất hân hạnh được làm quen." Hắn đưa tay ra phía trước mặt tỏ ý chào hỏi cô, Mạch Linh cũng định giơ tay đến chạm vào tay hắn ta thì cả người cô đã lập tức bị Lục Thiên Mặc chắn ở đằng sau.
"Đây là..." Augurto nhìn thấy Lục Thiên Mặc đã vội vàng hướng đến Mạch Linh lên tiếng hỏi.
"Anh ấy là..."
"Tôi là chồng của Kiều Mạch Linh, chẳng hay anh muốn chạm vào vợ tôi để làm gì?"
Lục Thiên Mặc bỏ hai ta vào túi quần, gương mặt vẫn lạnh lẽo như băng. Mà người đàn ông kia hình như vẫn chưa phát giác được mùi nguy hiểm đang bao lấy mình, vẫn còn vô tư lê tiếng.
"Ôi không, tôi chỉ là muốn làm quen với cô ấy một chút thôi!"
"Anh có biết là, những kẻ dám đứng gần cô ấy với khoảng cách này. Một thì phải là người tôi tin tưởng, còn hai là phải chết."
Augurto nghe xong liền phát run, Mạch Linh ở sau lưng Lục Thiên Mặc nhận thấy tình hình không ổn nên đã nhảy ra giải vây cho hắn ta: "Xin lỗi anh, anh ấy chỉ đùa một chút thôi. Bây giờ chúng tôi có việc phải đi rồi, hẹn gặp lại nhé."
Cô lôi lôi kéo kéo Lục Thiên Mặc đi về hướng của bọn người Lô Tấn, vẻ mặt chỉ còn nỗi một sự bất lực.