(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Năm ta mười lăm tuổi, Thái hậu đã tổ chức cho ta lễ cập kê long trọng. Từ đó, ta chính thức trở thành một thiếu nữ trưởng thành.
Ta vẫn không từ bỏ ý định trở thành sủng phi của Hoàng đế.
Nhưng ta không còn hăm hở tìm cách quyến rũ Hoàng đế nữa.
Bởi vì ta biết, để gặp hắn đã không còn là việc khó khăn.
Ta đối với hắn luôn tỏ ra thờ ơ, thỉnh thoảng còn nói những lời châm chọc, trong mắt hắn, ta luôn là một cô gái ngốc nghếch, cay độc.
Nhưng có điều, suốt năm nay, Hoàng đế dường như ít lui tới hậu cung.
Ta không biết liệu hắn có dành cho ta tình cảm nam nữ hay không, nhưng hắn đối xử với ta rất tốt. Mỗi khi ta ồn ào, quấy phá bên cạnh, hắn luôn khoan dung.
Hắn thường dẫn ta xuất cung đi chơi, đến những nơi mà con gái không nên lui tới. Những nơi đó mới lạ, kích thích đến mức khi trở về, ta phải mất vài ngày để định thần lại.
Mỗi khi ta lấy lại sức, hắn lại mỉm cười hỏi, "Đồ ngốc, lần sau còn dám đi không?"
"Ta tên là Phó Uyển Uyển!"
"Ừ, đồ ngốc Phó Uyển Uyển."
"Hoàng đế ngốc Lý Thịnh."
Ta thậm chí còn dám gọi thẳng tên hắn và mắng hắn ngốc.
Tất nhiên, ta đã thử giới hạn của hắn, xem hắn có thể chịu đựng ta đến mức nào.
Mỗi lần chúng ta đấu khẩu, Thái hậu cũng chứng kiến. Bà không hề trách mắng ta, chỉ cười nhìn, như thể đang hoài niệm điều gì đó.
Năm ta mười sáu tuổi, khi vẫn còn đang rong chơi trong cung, đã có người dò hỏi ý định cưới ta.
Thái hậu gọi ta đến bên hỏi, "Uyển Uyển, con mong muốn gì ở phu quân tương lai?"
"..."
Ta nghĩ ngợi một lúc rồi nhỏ giọng đáp, "Con muốn một người yêu thương và chiều chuộng con như Hoàng thượng. Thái hậu nương nương, người nói xem, liệu con có lấy được một phu quân như thế không?"
Thái hậu sững sờ một lát.
Sau đó, bà ôm ta vào lòng, "Sẽ có thôi, Uyển Uyển của chúng ta tốt thế này cơ mà."
Nhưng rồi Hoàng đế bắt đầu xa lánh ta.
Khi gặp ta, hắn không còn gọi ta là đồ ngốc nữa, mà chỉ im lặng nhìn ta, nhiều lần định nói rồi lại thôi, rồi quay người rời đi.
Dĩ nhiên, ta hiểu rõ sự băn khoăn trong lòng hắn.
Hắn đang tự hỏi, liệu ta có coi hắn là ca ca, hay có chút tình cảm nam nữ với hắn?
Nếu là điều đầu tiên, có lẽ hắn sẽ cho ta xuất cung lấy chồng.
Còn nếu là điều thứ hai, hắn sẽ giữ ta lại trong cung.
Ta chỉ quan tâm đến việc hắn đối với ta ra sao, liệu có tình cảm nam nữ hay không?
Vậy nên sau khi kỳ nguyệt sự đầu tiên của ta qua đi, ta giả vờ say rượu và đi tìm hắn.
Ôm lấy hắn, ta hỏi, "Thịnh ca ca, ngươi có yêu Uyển Uyển không?"
"Uyển Uyển yêu Thịnh ca ca."
"Thịnh ca ca, ngươi có cùng cảm giác với Uyển Uyển không?"
Ánh mắt luôn tràn đầy sự cưng chiều của hắn lúc này lại bị nhuốm một thứ tình cảm mà ta không thể hiểu, sau đó, hắn hôn chặt lấy môi ta.
Không biết ai là người chủ động cởi bỏ y phục trước.
Chỉ biết rằng, chúng ta đã ở bên nhau.
Lần đầu tiên thật sự rất đau.
Khi ta tỉnh dậy, liền trừng mắt nhìn hắn, còn đá hắn một cái.
Nhưng bị hành hạ cả đêm, sức lực của ta đâu còn nữa.
Còn đối với hắn, có lẽ chỉ như bị gãi ngứa mà thôi.
Nhìn thấy hắn chẳng hề bận tâm, ngược lại khiến ta tức đến mức bật khóc.
Hắn ôm ta, vỗ về, "Uyển Uyển, ta đã chờ ngươi lớn suốt hai năm qua, cũng vì ngươi mà không hề lưu lại hậu cung. Ngươi thực sự không cảm nhận được tình cảm của ta sao?"
Ta ngỡ ngàng, sững sờ, rồi ôm lấy hắn mà òa khóc.
"Ta cứ tưởng đó chỉ là sự si mê từ một phía của ta."
"Ngươi đúng là kẻ xấu."
Người ta nói rằng, lúc đầu, mối tình nào cũng ngọt ngào, ta và Lý Thịnh cũng không ngoại lệ.
Tuy nhiên, ta vẫn không quên mục tiêu của mình: phải khiến Phó gia sụp đổ.
Đến lúc này, ta vẫn chưa hiểu rõ tình cảm của mình dành cho Lý Thịnh là bao nhiêu. Đó là sự chân thành, giả dối, hay đơn giản chỉ là lợi dụng.
Khi Hoàng đế phong ta làm Quý phi, đã bỏ qua rất nhiều bậc. Ngay cả phong hiệu cũng được suy nghĩ đến nhiều cái.
Cuối cùng mới quyết định lấy chữ "Thần", "Mẫn", "Ý".
"Ý" là do Thái hậu thêm vào, có thể thấy bà sủng ái ta đến nhường nào.
Vì vậy, ta trở thành Ý Quý phi.
Hồ sen, nơi ta lần đầu gặp Hoàng đế, được xem như nơi kết duyên của chúng ta, nhiều cổng vào cung điện gần đó bị phong kín, không ai được phép tiến vào hồ sen nữa.
Cung của ta chỉ cách hồ sen một bức tường, rất gần Dưỡng Tâm điện và Ngự Thư phòng của Hoàng đế.
Ta được độc sủng cả hậu cung, có Thái hậu làm chỗ dựa, gần như có thể đi ngang ngửa khắp nơi. Nhưng ta vẫn giữ vẻ thân thiện, hòa nhã như trước, không hề thay đổi.
Dĩ nhiên, vẫn có chút khác biệt.
Chính là trên giường, ta rất ham học hỏi.
Chỉ sau vài tháng, ta liền có thai.
Các phi tần nhìn cái bụng của ta mà trong lòng hận đến thấu xương, chỉ mong có thể đ.â.m mấy lỗ lên đó.
Ngay cả Hoàng hậu bình thường ôn hòa, cũng ra tay với ta.
Tiếc rằng, thủ đoạn của bà không đủ cao minh, cũng không lường được rằng đằng sau vẻ ngoài ngây thơ của ta lại là một tâm tư thâm trầm, đề phòng tất cả mọi người trong hậu cung.
Kể cả Hoàng đế, kể cả Thái hậu.
Không phải ta không tin vào tình yêu và sự sủng ái họ dành cho ta, mà ta chỉ hiểu rõ rằng, trong cung này, không thể dễ dàng tin tưởng bất kỳ ai.
Hoàng cung là nơi không có bạn bè.
Hoàng hậu bị phế, bị giam vào lãnh cung, giống như một cơn gió thu, một chiếc lá vàng rơi qua trước mắt ta, rồi cứ thế tan biến.
Vào tháng ba mùa xuân, khi ta mười bảy tuổi, ta hạ sinh đứa con trai đầu lòng của ta và Lý Thịnh, đặt tên là Lý Thần.
Ta không biết những người phụ thân khác đối xử với con cái ra sao, nhưng Lý Thịnh thường ôm A Thần dỗ dành, thỉnh thoảng còn phàn nàn với Thái hậu rằng long bào của hắn bị A Thần làm ướt, hoặc lúc hắn đang dùng bữa thì A Thần đi vệ sinh, hay khi hắn phê chuẩn tấu chương xong, bế A Thần đến xem, thì A Thần lại nhổ nước miếng lên trên đó.
Thái hậu càng yêu thương A Thần hơn.
Mỗi ngày bà đều phải nhìn thằng bé một lần.
Ta vẫn là Quý phi nương nương nhân hậu, xinh đẹp.
Mỗi lần Du Phi gặp ta, nàng đều phải khom gối hành lễ.
Ta không làm khó nàng, chỉ lạnh nhạt với nàng, cũng đủ để nàng chịu khổ.
Trong mắt Lý Thịnh, ta vẫn là một thê tử ghen tuông, không cho hắn đến hậu cung, không cho hắn sủng hạnh những phi tần khác.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ của Lý Thịnh.
Thực ra, ta không quá để tâm đến việc hắn có sủng hạnh ai hay không, nhưng vì hắn muốn thấy ta ghen tuông, muốn ta hờn dỗi, nên ta cũng hờn dỗi và ghen tuông cho hắn thấy.
Đôi khi cãi nhau một chút cũng là tình thú của phu thê.
Khi A Thần tròn bảy tháng, ta vừa bước sang tuổi mười tám.
Triều đình có đại thần đề nghị phong hậu.
Lý Thịnh nói rằng, ta đã sinh Hoàng tử, mẹ nhờ con mà được phú quý, xứng đáng làm Hoàng hậu.
Vì vậy, ta đã trở thành Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu mười tám tuổi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ta sẽ trở nên ngạo mạn, quên hết mọi thứ.
Những kẻ đó quả thật quá xem thường một kẻ từ nhỏ đã biết mưu tính như ta.
Đặc biệt là đám người trong Hầu phủ.
Bọn họ lần lượt vào cung cầu kiến, vì ta được phong Hoàng hậu, nên cho rằng gia đình ta cũng sẽ được phong thưởng. Nhưng Hoàng đế dường như đã quên mất điều này, không hề nhắc đến một lời.
"Thần khấu kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
Ta ngồi trên ghế phượng, nhìn người đàn ông đang quỳ dưới chân ta hành lễ.
Người đó là phụ thân của ta.
Ta không khỏi cảm thấy khoái chí.
Ta thậm chí không lập tức lên tiếng cho ông đứng dậy, chỉ lạnh lùng nhìn ông.
Bất chợt, ta bật cười, "Miễn lễ."
"Tạ ơn nương nương."
Ông ngẩng đầu lên, nhìn ta với vẻ mặt xa lạ.
Phải, hẳn là rất xa lạ.
Dù trên danh nghĩa là cha con, nhưng thực tế, ông chưa bao giờ yêu thương ta, chưa từng nhìn ta một cách sâu sắc, thậm chí không hề chăm sóc, lo lắng cho ta chút nào.
Trong mắt ông chỉ có đích tử, đích nữ của mình, nào có thể thấy được những thứ nữ như chúng ta, chỉ là những viên đá lót đường cho đích tử, đích nữ của ông.
"Nương nương…" Ông khẽ gọi.
Ta nhàn nhạt đáp một tiếng, không còn hứng thú.
Thực ra, ta chẳng muốn gặp ông, cũng không muốn nghe ông giảng đạo về lòng nhân nghĩa.
Cái gọi là chính nghĩa, hiếu đạo chỉ là những lời giả dối, và kẻ thiếu đạo đức nhất chính là ông.
"Nếu Hầu gia đến đây để bàn về chuyện tước vị, vậy đừng mở miệng nữa. Bổn cung sẽ không tìm Hoàng thượng, càng không nhắc đến chuyện này."
Ta thẳng thắn cắt đứt những lời dối trá tiếp theo của ông.
Nói trắng ra mọi chuyện.
"Ngươi… Uyển Uyển…"
"Hầu gia biết ta tên Uyển Uyển sao? Ngài có biết ngày sinh của ta không? Ngài có biết mẫu thân ta c.h.ế.t như thế nào không? Ngài có biết vì sao suốt mấy năm qua ta không hề quay về Hầu phủ không?"
"Ta từng không hiểu tại sao lại phải vào cung, sau này mới biết, phu nhân của ngài đưa ta vào cung là để giúp Du Tần lấy lại ân sủng. Nhưng bà ta chưa bao giờ hỏi xem ta có đồng ý hay không."
"Sau khi ta vào cung, Du Tần cũng chẳng đoái hoài gì đến ta."
Du Phi vì phạm tội nên bị giáng làm Du Tần.
Nói thật, đó cũng là do ta gây ra.
"Ngài cũng chưa bao giờ quan tâm đến ta. Sinh ra mà không nuôi dưỡng, không giáo dục, không yêu thương, ngài có tư cách gì để hưởng ánh sáng từ ta?"
"Có lẽ trước khi vào cung, Hầu gia nên tự hỏi, trong suốt mười bốn năm ta ở Hầu phủ, ngài đã đối xử tốt với ta ở điểm nào để có thể kể ra?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");