Sủng Thiếu Gia, Tuyệt Đối

Chương 22




Edit: Hạo Vũ. Beta: Hắc Thiên.

Thì ra, các ngươi luôn coi ta như mèo con vô hại sao? Hạ Lạc buồn cười nhìn vào mắt Vistor cùng Ngả Lệ Lợi. Hắn thả lỏng cơ thể, điều chỉnh tư thế, làm cho Cali ngủ càng thoải mái trong ngực mình. Hít một hơi thật sâu, hắn có thể cảm nhận được mùi hương chỉ thuộc về Cali trong mũi mình. Có thể ôm Cali vào lòng, hắn đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Qua từng đấy năm, hắn cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảm của chính mình dành cho Cali là gì, đó là một loại cảm giác vừa an toàn lại uất ức(?), nếu trên đời này không có Cali, hắn nghĩ chính mình sẽ rơi xuống Địa Ngục.

Giữa trưa, Cali bị đánh thức. Dụi dụi vào người Hạ Lạc, cậu tận hưởng hương thơm đặc trưng của bạc hà, đáng yêu duỗi lưng. Vistor nhìn cậu, cưng chiều cười cười, cắt bít tết thành miếng nhỏ, từng khối từng khối đút Cali ăn. Lúc đầu Cali còn có chút không quen, lúc sau liền buông thả. Hạ Lạc nhìn Cali nằm trong lồng ngực hắn há miệng chờ Vistor đút, cảm thấy hiện tại Cali đáng yêu như một con mèo nhỏ. Hạ Lạc nhịn xuống ý muốn vuốt ve lưng Cali ( thuận mao), quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.

Bởi vì bốn người Tư Nại Khoa đều không phải là nhân loại, cũng không cần đồ ăn bổ sung thể lực, nên tất cả đều tập trung vào việc hầu hạ tiểu thiếu gia thân ái của bọn họ dùng bữa.

Khi tới trấn Mali Derk thì trời đã tối. Trên trời vẫn bao phủ một tầng mây dầy, khó có thể nhìn thấy dù chỉ là một tia sáng từ những ngôi sao.

Xe ngựa dừng lại thì Cali cũng đã tỉnh hẳn. Cậu đang muốn tự mình bước xuống xe trước lại bị Ngã Lệ Lợi chen ngang. Ngả Lệ Lợi dường như rất khỏe, hắn ở trên xe trực tiếp ôm lấy thắt lưng Cali, bế cậu xuống đất. Cali thoáng đỏ mặt, nhưng dù sao cũng có kinh nghiệm hai kiếp làm người, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh, cất bước đi về phía trấn trưởng đang chờ sẵn.

Trấn trưởng là một ông lão hiền lành, ông nhìn tiểu bá tước đứng trước mặt chỉ tầm tuổi đứa cháu nhà mình, từ ái nói: "Hoan nghênh ngài, bá tước Tư Mễ Nặc Á, chỗ ở tạm thời của ngài là tại biệt thự trưởng trấn." Cali cười tủm tỉm gật đầu, nụ cười ngọt ngào làm cho người ta mê say: "Quấy rầy ngài, trấn trưởng gia gia."

"Tiểu bá tước thật lễ phép( lịch sự). Bá tước đại nhân, mời vào trong." Trấn trưởng đưa đoàn người Cali vào biệt thự, chọn riêng cho Cali một căn phòng xa hoa."Cám ơn ngài, trấn trưởng gia gia!" Cali trong lòng ấm áp, từ đáy lòng dâng lên sự tôn kính đối với ông lão tóc bạc trắng này.

"Thật là vinh dự cho ta khi được ngài ca ngợi, bá tước. Nếu cần gì cứ việc phân phó chúng ta, chúng ta nhất định sẽ hết sức khiến ngài vui lòng. Như vậy, chúc ngài ngủ ngon, tiểu bá tước." Trấn trưởng chờ Cali tắm rửa xong, liền đưa cậu về phòng, rời tầng thứ hai, trở lại tầng thứ nhất.

"Vistor." Cali ngồi một mình ở trên giường nhẹ giọng gọi "Thiếu gia, có chuyện gì sao?" Vistor lên tiếng đáp lời. "Đêm nay, Vistor ngủ cùng ta đi." Cali nhìn thẳng vào nam nhân nghiêm túc trước mặt, nghi phục màu đen càng khiến hắn nổi bật giữa ánh đèn phòng lung linh, sợ hắn lộ ra biểu tình không vui.

Vistor ngẩn người, không chút thay đổi mỉm cười nhìn Cali nói: "Tuân mệnh, thiếu gia." Nếu là thiếu gia mời ta "ngủ" cùng người, phải làm tốt chuẩn bị để ăn nga.

Cali cũng không biết tâm tư này của Vistor, vừa lòng vỗ vỗ giường lớn năm người có thể nằm, ý bảo Vistor nằm lên. Vistor mỉm cười cởi quần áo trên người ra. "Vistor đợi chút, ngươi cởi quần áo làm gì?" Cali đã sớm thay xong áo ngủ trừng đôi mắt xanh thẳm hỏi. "Thiếu gia, trang phục quản gia trên người ta là quần áo lao động, ta luôn luôn tôn trọng công việc của mình, sẽ không đem nó vò nát. Hơn nữa, từ trước cho tới bây giờ ta đều lõa ngủ."

Lõa ngủ? Cali "Nga" một tiếng, cũng không cảm thấy có cái gì không ổn ( linh chi: Cali, ngươi phải bảo vệ tốt trinh tiết của ngươi a!).


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.