Sủng Thê Vô Độ: Chọc Giận Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 1: Người phụ nữ có mục đích khác




Trong phòng tổng thống của khách sạn Hilton, dưới ánh đèn lờ mờ, một nam một nữ nhìn nhau, bầu không khí tràn ngập hô hấp ám muội, dưới ánh đèn lờ mờ từng đợt từng đợt âm thanh như bị lửa thiêu đốt. Đột nhiên một tiếng thét vang lên, như một nốt cao trên bàn phím dương cầm, tùy theo gian phòng yên tĩnh lại.

Ánh mắt người phụ nữ mê ly, người đàn ông như có như không đưa đôi môi lạnh lẽo gợi cảm đi xuống, như thể trời sinh ra là để thích hợp hôn môi, nhịp trái tim còn chưa kịp ổn định tựa chú nai nhỏ cuống cuồng va đập.

“Sở thiếu...... Sự việc tôi vừa mới nói anh cân nhắc như thế nào......”

Đôi mắt của người đàn ông liếc nhìn người phụ nữ, một cái tát vỗ vào trên cổ cô, khiến người phụ nữ nhíu chặt lông mày. Cô không hiểu mở đôi mắt, dường như đang đang hỏi tại sao người đàn ông này lại làm như vậy.

“Cô muốn quá nhiều“.Người đàn ông thấp giọng nói.

“Có khả năng leo được lên giường của Lệ Thiếu Sở ta, là tư tưởng mơ ước của bao nhiêu người phụ nữ ở Tấn Thành này, không nghĩ tới đêm nay cô lại thực hiện được.” Một người đàn ông hoàng kim, lãnh khốc, đối với phụ nữ cực kỳ hào phóng, những người phụ nữ đã chia tay với hắn không thể nói rằng hắn không tốt.

Đặc biệt hắn là người đàn ông có thực lực, vì vậy không ít phụ nữ đã chia tay khóc lóc nói muốn quay lại với hắn. Tiếc là, từ trước đến này người đàn ông này đã dùng xong thì không bao giờ nhìn lại, chưa từng cố định một người phụ nữ, tất cả những người phụ nữ đều không vượt qua một tháng.

Trương Lỵ Na thở hổn hển, gần như chưa kịp tỉnh táo lại từ trong cảm giác vừa rồi, mang theo một tia lười biếng, cánh tay khoác lên trên lồng ngực của người đàn ông lãnh khốc.

Trong phòng tổng thống tràn ngập không khí ám muội, mặc dù không khí hơi lạnh, nhưng toàn thân cô vẫn không ngừng toát ra mồ hôi. Kéo dài gần một canh giờ ở chung chỉ có hai người, hưởng thụ nhất vẫn là cô.

“Sở thiếu......Tôi thật sự thật thích anh.”

“Hửm.” Giọng trầm thấp mê hoặc lọt vào tai cũng đủ để cho nữ nhân kinh sợ, nhưng liền lóe qua một tia bình tĩnh.

Trương Lỵ Na đảo con ngươi một vòng, bật thốt lên: “Sở thiếu, ngày hôm qua lúc ở thời điểm quảng cáo, đạo diễn sờ ngực tôi, thật đáng ghét!”

“Có thật không?”

Trương Lỵ Na vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vẫn chìm đắm trong dư vị, ánh đèn lờ mờ tắt, căn phòng lại rơi vào trong bóng tối. Bỗng nhiên, người đàn ông vén chăn lên, ở trong bóng tối nở ra nụ cười lạnh, lấy chiếc áo sơ mị bị ném trên mặt đất mặc lên.

Đợi cho đến khi đèn mở, nhìn thấy người đàn ông ăn mặc chỉnh tề, trên gương mặt lãnh khốc có thêm một nụ cười lạnh như băng, cúc áo trên tay đã được đóng, phát ra giọng lạnh như băng: “Cô nên vui mừng, bởi vì đạo diễn đã chịu muốn thân thể của cô.”

“Sở thiếu, anh có ý gì?” Trương Lỵ Na khó mà tin nổi nhìn hắn, hơi thở của người đàn ông này tỏa ra khí lạnh lẽo, như thể người đàn ông trước mắt là một người xa lạ.

Đẩy người phụ nữ sắp chạm đến ngón tay của mình ra, khuôn mặt lạnh như tảng băng ngàn năm nhưng vẫn miễn cưỡng để lộ ra vẻ tươi cười.

“Có người đến!”

Cửa phòng xa hoa bị người từ bên ngoài mở ra, một thân vận âu phục cùng với giày da, người đàn ông làn da ngăm đen xuất hiện ở một bên giường.

Trương Lỵ Na nhìn thấy người đến là thư ký của Lệ Thiếu Sở, không tự nhiên kéo chăn lên cơ thể.

“Sở thiếu, ngài có gì dặn dò ạ?”

Trên gò má tựa như điêu khắc, hiện lên một ý cười thâm trường, đáy mắt quét người phụ nữ một chút, khinh bỉ mà nói: “Điều tra rõ ràng, đến cùng cô ta là ai phái tới, để lại một tấm chi phiếu 50 vạn cho cô ta.”

“Vâng, Sở thiếu.”

Trái tim Trương Lỵ Na bỗng nhiên đập nhanh, nhìn chằm chằm tờ chi phiếu ném trên giường. Cô không tin mình bị Lệ Thiếu Sở phát hiện, theo bản năng mà hoài nghi mình nơi nào đó làm được không tốt mà bị bại lộ thân phận.

Người phụ nữ còn do dự làm cho người đàn ông không thích, Lệ Thiếu Sở liếc mắt một cái, thư ký liền đem một phần tờ báo ném vào mặt cô, nghiêm túc nói: “Trương Lỵ Na tiểu thư, cô tự nhìn lại chính mình cho tốt vào”

Nhìn thấy người phụ nữ trên báo chí, sắc mặt trở nên khó nhìn, vẻ mặt của cô giống như đưa đám lớn tiếng kêu oan: “ Lệ thiếu anh nghe tôi giải thích, là Lý tổng chuốc tôi say rược rồi khỏa thân tôi, không phải tôi tự nguyện.”

“Được rồi! Tôi không thích phụ nữ thèm muốn những đồ vật của tôi, nhận lấy chi phiếu, sau đó tôi không muốn cô lại xuất hiện trước mặt tôi.” Lệ Thiếu Sở nói xong, lạnh lùng nhìn qua người phụ nữ một chút, không chút lưu tình đi ra khỏi căn phòng xa hoa.

Trương Lỵ Na sốt ruột lo lắng, thân thể run lẩy bẩy, chuyển qua nhìn chằm chằm vào thư ký: “Sở thiếu đến tột cùng là đã biết bao nhiêu?”

“Trong lòng cô nghĩ gì ngài ấy đều biết, nhớ kỹ, ở Tấn Thành đắc tội Sở thiếu thì không có một ai sẽ có kết quả tốt, cầm chi phiếu và cút nhanh lên.” Người thư kí lãnh khốc nói xong, xoay người một cách cứng ngắc và biến mất ở trong bóng tối.

Ban đêm, từng trận cảm giác mát mẻ, hơi gió lạnh thổi qua trên thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp của cô gái đang hoảng loạn, vẫn trốn ở trong ngõ hẻm cũng không phải biện pháp, bất đắc dĩ, phải chuẩn bị tìm đúng thời điểm thích hợp để chạy ra ngoài. Đôi mắt hạnh nhân của cô nhìn chằm chằm đường lớn cách đó không xa, chỉ chờ đợi cho tới lúc một chiếc xe riêng xuất hiện trên đường, thì cô mới có cơ hội thoát thân.

“Chúng mày đi tìm trong ngõ hẻm, con nhỏ kia chắc chắc chạy không xa!”

“Đại ca, xung quanh nơi này đều không có người, các ngõ hẻm đều bị chặn, để xem cô ta chạy bằng cách nào.”

Cô mơ hồ nghe được, lại biết đó là cuộc nói chuyện của Diệp Dũng cùng đàn em của ông ta. Diệp gia hiện tại tài sản khó bảo toàn, Diệp Quốc Minh mới nhớ tới đứa con gái rơi này. Diệp Khinh Ngôn nhớ rất rõ, mẹ vì cô mà làm cho cô mau chóng thoát thân, không muốn đem cô để cho người cha cầm thú bán cho lão đàn ông đã 50 tuổi để làm tình nhân. Cô không thể làm gì khác hơn là chạy trốn, như thể người đàn ông trước mắt là một người xa lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.