Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 34: Ba Đời Tụ Họp 3




Mục Chi Lam thấy vậy, vội vàng giảng hòa, "Cha, ngài xem Thần Nhi hiếm khi trở về, có chuyện gì cứ ăn cơm xong rồi nói.

"Nói xong quay sang nói với dì Dung một câu, "Tiểu Dung đến phòng bếp nhìn xem có món cá nhung xíu mại cha thích hay không, không có thì sai phòng bếp làm một ít.

"Mục Chấn Hoa là kiểu người con gái là bảo bối, con trai là cỏ rác, đối với đứa con gái này hết sức sủng ái, cô nói gì, trên căn bản cũng sẽ không phản bác, chỉ khe khẽ hừ một tiếng thường nói, "Cầm đũa đi.

"Khi ông cụ gắp một miếng, những người còn lại mới rối rít cầm đũa lên.

Nhà họ Mục rốt cuộc cũng là danh môn vọng tộc, sau khi động đũa thì không có ai nói gì nữa, ngay cả động tác gắp đồ ăn cũng nhẹ nhàng, điển hình của câu ăn không nói ngủ không ngáy, kế thừa truyền thống lễ nghi rất tốt.

Mười lăm phút sau, đám người lần lượt để đũa xuống, quản gia thấy vậy, phân phó người dọn đồ xuống.

Mục Chấn Hoa cầm khăn tay lau miệng, mở miệng nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên con tiếp nhận vị trí chủ tịch, từ nay về sau, chuyện của công ty ta sẽ không hỏi tới nửa lời, sở dĩ công ty được đặt tên là Quốc tế Thần Vũ, ý nghĩa sâu xa chắc không cần ta nói nhiều, công ty sau này sẽ là của con và Hạo nhi, mặc dù con là chủ tịch nhưng cổ phần của con và Hạo nhi không khác nhau mấy, sau này ai có thể chân chánh chấp quản lý Thần Vũ thì dựa vào bản lĩnh của các con.

""Ông ngoại, nhìn ông nói kia, cậu như vậy lợi hại, sao cháu có thể so được với cậu chứ.

"Trên cái thế giới này đáng sợ nhất chuyện chính là người vốn đã ưu tú hơn bạn lại còn cố gắng hơn cậu, cậu của anh ta chính là loại người này.

"Hay nhỉ! Đi theo ta hơn nửa năm đều là ăn cơm khô hả?"Đều nói lòng người đều là thiên vị, Mục Chấn Hoa thích đứa cháu ngoại thông minh từ nhỏ này, hắn cho là, chỉ là từ nhỏ anh ta lớn lên dưới ánh hào quang của Mục Cận Thần nên lòng tin với mình chưa đủ.

Cũng không phải là ông ấy không hài lòng Mục Cận Thần, mà ngược lại ông hiểu rõ đứa con trai này nhất.

Chẳng qua là, để phát triển một công ty thì không thể thiếu được việc cạnh tranh, có cạnh tranh mới có tiến bộ, ông ấy cũng hi vọng cháu ngoại của mình có thể có tương lai, cuối cùng được lợi ích vẫn là công ty.

Mục Cận Thần từ nhỏ là muốn học theo ông nội nhập ngũ, Mục Bách Xuyên và Mục Chấn Hoa ép anh học thương nghiệp, nhà bọn họ không phải là không có người trong quân đội, không biết vì nguyên nhân gì, Mục Bách Xuyên không hề muốn con cháu nhập ngũ, Quốc tế Thần Vũ cũng không phải là tất cả tổ nghiệp của họ.

Sau khi Mục Bách Xuyên về hưu gây dựng sự nghiệp, tự mình thành lập một công ty điện ảnh và truyền hình, thành đầu tàu giới điện ảnh năm đó, mua lại toàn bộ đài truyền hình, bảy mươi tuổi được vang danh khắp giới thương nghiệp, là thần thoại năm đó.

Mục Chấn Hoa cách ông tiếp quản tổ nghiệp, mười năm nay lão thái gia lui xuống, thống nhất công ty mình sáng lập và Mục thị, đẩy Mục thị lên giai đoạn mới, bá chủ giới thương nghiệp thành phố S, mới có Quốc tế Thần Vũ hôm nay.

Thần Vũ liên quan kết mạch sống kinh tế của thành phố S, đứa con trai Mục Cận Thần này không dễ khống chế, Mục Chấn Hoa làm như vậy cũng chỉ là để chuẩn bị, một ngày kia anh bỗng nhiên rút người ra, không đến nổi không có người nối nghiệp, đây cũng là nguyên nhân ông ấy đào tạo Mục Vũ Hạo.

"Nếu cha muốn Vũ Hạo giữ vị trí chủ tịch, sao không truyền cho nó ngay bây giờ luôn?"Mục Vũ Hạo vừa nghe vậy, vẻ mặt lập tức đưa đám, "Đừng, ngàn vạn lần đừng, cậu, cậu không thể hại cháu như vậy, đó là trách nhiệm của cậu.

"Lại là thái độ này, đại gia tộc khác tranh nhau bể đầu còn nhà họ Mục bọn họ thì dường như bị phỏng tay vậy, người người cũng hận không thể rút tay, thật là.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.