Sủng Thê Tận Xương: Kiều Thê Đại Bài Của Mục Thiếu

Chương 50: Cậu Vô Song




Lúc này Mục Vũ Hạo đã gấp như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại trên hành lang bệnh biện, điện thoại của Cảnh Vô Song hết pin không gọi được, đến bây giờ vẫn chưa quay lại bệnh viện, không biết có xảy ra chuyện gì hay không.Cậu nghĩ cứ chờ như vậy cũng không phải là cách, sau cùng hình như nghe được vài chữ phim trường gì đó, cậu nhanh trí nghe nói Studio Thần Vũ sắp hoàn thành, chẳng lẽ cái tên cuồng việc Vô Song này cũng đi đến đó sao?Nghĩ đến đây, cậu co cẳng chạy.Đến Studio, nghe người phụ trách nói Chủ tịch Mục và cô Cảnh đã đến nhưng đi rồi, hình như cô Cảnh đột nhiên ngã bệnh.Mục Vũ Hạo vừa nghe, sắc mặt càng thay đổi, sao cậu và Vô Song lại ở cùng một chỗ?Nghĩ một lát, cậu lập tức bấm số của Mục Cận Thần, điện thoại vang lên một lúc lâu mới được nghe."Cậu, có phải sáng nay cậu từng gặp Vô Song không?"Mục Cận Thần mới vừa ăn cơm quá bữa trưa xong nghe cháu ngoại nói vậy, mày nhíu lại, không trả lời vấn đề của cậu, trầm giọng hỏi lại: "Cháu bỏ lại cuộc họp quan trọng như vậy chỉ vì đi gặp Cảnh Vô Song?"Mục Vũ Hạo sửng sốt, sáng nay là mình không đúng, làm mất mặt cậu trước mặt nhiều người như vậy, thực sự nghe được tin Vô Song nằm viện cậu liền váng đầu: "Cháu xin lỗi cậu, sáng nay là cháu không đúng.

Cậu có thể nói cho cháu biết bây giờ Vô Song đang ở đâu không?"Mục Cận Thần hiểu rất rõ đứa cháu ngoại này, từ nhỏ đã bị nữ sinh vây quanh như trăng sáng, lúc nào bên cạnh cũng có gái bu theo, nhưng trước nay lại chưa từng chủ động quan tâm đến một cô gái nào.Lần này lại có vẻ thật lòng, anh day day ấn đường, Cảnh Vô Song ơi là Cảnh Vô Song...!Người phụ nữ này, không, cái cô bé này rốt cuộc có gì hấp dẫn."Mục Vũ Hạo, là một người trưởng thành, cháu phải biết phân rõ nặng nhẹ trước? Cậu không phản đối cháu theo đuổi phụ nữ nhưng trước tiên cháu hãy làm tốt công việc của bản thân đi đã.

Một người đàn ông mà trách nhiệm cơ bản nhất cũng không có thì sao có thể nói chuyện khác."Mục Vũ Hạo vừa nghe kiểu nói chuyện như vậy biết cậu mình không vui, cậu cũng biết mình không nên làm như vậy, nhưng Vô Song cũng rất quan trọng, cậu nhỏ giọng nói: "Cậu, cháu không thể giỏi giang tài năng như cậu, công ty có cậu là được rồi, cậu có thể buông tay cho cháu làm chuyện cháu thích được không? Cháu rất thích Vô Song, cô ấy khác những cô gái khác.""Đây là lời cháu nên nói sao? Làm việc cháu thích chính là bỏ dở công việc theo đuổi phụ nữ? Nhà họ Mục dạy dỗ cháu như vậy sao?"Lúc Mục Cận Thần càng tức giận, giọng điệu lại càng vững vàng, lại càng không nghe ra được chút cảm xúc nào, Mục Vũ Hạo biết nhưng vẫn can đảm nói: "Cậu, công việc với cháu không quan trọng đến mức ấy, người họ Mục thực sự là cậu, cháu không có ý thức mạnh mẽ về sứ mệnh gia tộc như cậu, cũng không vượt qua được cậu.

Thật sự xin lỗi cậu! Cậu không nói cho cháu biết thì cháu tự đi tìm, hẹn gặp lại."Mục Vũ Hạo nói xong liền cúp máy, vẻ mặt suy sụp, cậu rất hiếm khi chống đối với Mục Cận Thần, người cậu này từ nhỏ đã là đối tượng cậu không thể vượt qua nên cậu rất tôn trọng cậu mình.Lần này không biết tại sao lại cảm thấy mình nhất định phải vượt qua cậu mình, có lẽ là vì cậu gặp Cảnh Vô Song trước, Vô Song không thể có bản sao, cậu có được Cảnh Vô Song, còn cậu của cậu không có, chỉ dựa vào điểm ấy cậu cũng đã mạnh hơn cậu mình rồi.Đây có lẽ là lần đầu tiên bị cháu ngoại trai cúp máy trước trong đời, nhà họ Mục dạy dỗ những cậu bé không quá quy tắc nhưng cũng không cho phép một vãn bối vô lễ như vậy với trưởng bối.

Tuy anh chỉ lớn hơn Mục Vũ Hạo vài tuổi nhưng cậu vẫn luôn tôn trọng anh, Cảnh Vô Song này....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.