Sủng Thê Làm Vinh

Chương 53: Chủ động




Editor: QR2 - 

Trái tim Kỷ Thanh Y đập thình thịch. 

Nàng biết lòng nghi ngờ Thái phu nhân đã nổi lên rồi, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, nước đổ khó hốt, bây giờ chuyện nàng có thể làm chính là thúc đẩy để chuyện này thành công, gạt bỏ nghi ngờ của Thái phu nhân.

"Ngoại tổ mẫu, cháu hiểu rõ lúc này thế cục trong triều hay thay đổi, người và cữu cữu không muốn dính dáng vào trong đó, cháu đều hiểu. Nhưng suy cho cùng Thế tử Điện hạ vì Thanh Thái mới bị thương, mặc dù lúc ấy không có bao nhiêu người nhìn thấy, nhưng Trịnh hộ vệ phủ Ninh Vương ở bên cạnh cũng thấy rất rõ ràng."

"Hiện tại người người đều biết Ninh Vương Thế tử chịu trọng thương ở phía sau núi Đàm Thác tự, chỉ cần có người điều tra, sẽ có thể biết lúc ấy chúng ta cũng ở chỗ đó. Mặc dù lúc này vì kiêng dè, thật sự chúng ta không nên đi. Nhưng nếu thật không đi, tất nhiên Hoàng đế sẽ cảm thấy chúng ta ích kỷ lạnh bạc."

"Vốn dĩ lúc đầu người vẫn luôn hôn mê, chúng ta không nên tới cửa, lúc này người đã tỉnh, chúng ta cũng không thể không bày tỏ thái độ."

Kỷ Thanh Y càng nói càng cảm thấy lời của mình hợp tình hợp lý: "Người là trưởng bối, tuổi lớn rồi, đi thăm không thích hợp, Hầu gia thì càng không thích hợp, lẽ ra phải là Quận chúa đi thì thích hợp nhất, nhưng người cũng biết tính tình  của Quận chúa. Tính đi tính lại, cũng chỉ có cháu và Bảo Linh là thích hợp nhất, Bảo Linh là biểu muội của điện hạ, cháu và Thanh Thái chịu ơn Điện hạ chăm sóc rất nhiều, Thế tử Ninh Vương còn vì Thanh Thái  mới bị thương, về tình về lý, chúng ta cũng nên đi chuyến này."

Nàng nói xong, khuôn mặt thành khẩn nhìn Thái phu nhân.

Đây là lý do tốt nhất nàng có thể nghĩ tới, có thể thuyết phục Thái phu nhân hay không? Trong lòng nàng cũng không khẳng định.

Thái phu nhân nghe xong cũng nguôi giận: "Cháu nói không sai, nên làm như thế. Về tình về lý, chúng ta cũng không thể giả bộ như không biết gì."

Lúc này Kỷ Thanh Y mới âm thầm thở dài.

Thật ra thì ngay từ lúc Kỷ Thanh Y nói câu đầu tiên, Thái phu nhân đã kịp phản ứng.

Bà vốn tính toán mời  Bình Dương hầu trở lại, sau khi thương lượng rồi quyết định có muốn đi thăm hay không, giờ phút này nghe Kỷ Thanh Y nói, cảm thấy nàng nói một chút cũng không sai.

"Đỗ ma ma, đi lấy hai gốc nhân sâm, hai khối lộc nhung, phái người gọi Bảo Linh thu thập một chút, cùng Thanh Y đi một chuyến đến phủ Ninh Vương."

"Tổ mẫu, không cần gọi, cháu đã tới." Trần Bảo Linh nhẹ nhàng nói: "Cháu biết ngay Sâm biểu ca là đại nhân sẽ có đại phúc, tuyệt đối không dễ dàng có chuyện như vậy, không uổng công tối hôm qua cháu cầu nguyện với tất cả chư tiên thần phật."

Rất dễ nhận ra, Trần Bảo Linh cũng đã biết tin tức Từ Lệnh Sâm tỉnh lại.

Hai người mang theo lễ vật đi ra ngoài.

Lên xe ngựa Kỷ Thanh Y hỏi Trần Bảo Linh: "Tại sao lâu như vậy tỷ cũng không tới?"

"Vốn là sau khi tắm xong tỷ định đi tìm muội, ở cửa viện nghe được cuộc nói chuyện của Đỗ ma ma và tên gia đinh kia, biết được Sâm biểu ca đã tỉnh, quay lại ăn điểm tâm rồi mới tới." Nàng nói: "Dù sao Sâm biểu ca đã tỉnh rồi, chúng ta đi sớm hay muộn cũng giống nhau."

Dáng vẻ nàng thoái mái như thế khiến Kỷ Thanh Y vô cùng hâm mộ.

Không tận mắt thấy Từ Lệnh Sâm, lòng của nàng bất luận như thế nào cũng không buông xuống được.

Chuyện này cũng làm cho nàng nhận rõ tâm ý của mình.

Cho dù Từ Lệnh Sâm có nghĩ nàng nói xằng nói bậy, nhất định nàng cũng phải nói chuyện tương lai cho Từ Lệnh Sâm biết, nàng cũng nhất định phải cảnh báo với hắn, để hắn cách xa những thứ nguy hiểm kia.

Trong phủ Ninh Vương, tâm trạng của Từ Lệnh Sâm vô cùng tốt.

Loại tâm trạng tốt này bắt đầu ngày hôm qua sau khi bị ngựa đá hộc "máu", vẫn kéo dài đến hiện tại, khóe miệng của hắn gần như chưa từng khép lại.

Nàng nói thích hắn hay không thì có gì quan trọng?

Phản ứng của nàng ngày hôm qua đã nói lên tất cả.

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.

Hắn dùng nhiều mưu kế như vậy, rốt cuộc một chiêu "Khổ nhục kế" này cũng đã dò xét được suy nghĩ thật sự của nàng.

Hắn thật đúng là hạnh phúc đến mức sắp bay lên trời, buổi sáng hôm sau, lúc ăn cơm ăn nhiều hơn hai cái bánh cuốn đậu.

Mới vừa ăn điểm tâm xong, Trịnh Tắc vui vẻ ra mặt đưa tín tức mới nhất vừa nhận được cho hắn nhìn: "Điện hạ, Điện hạ, chuyện vui lớn, chuyện vui lớn, Kỷ tiểu thư tới, Kỷ tiểu thư tới thăm ngươi."

Chuyện này thật là tốt quá, không cần hắn phải khổ sở cầu khẩn, lấy tình để cảm động, lấy lý lẽ nói rõ rồi. Hắn không cần bôi nước tiêu nóng để giả khóc nữa rồi.

Từ Lệnh Sâm sững sờ, tiếp đó lại lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đoạt lấy tờ giấy từ trong tay Trịnh Tắc, vội vã đọc qua một lần, lại trợn mắt đọc lại một lần nữa.

Hắn thật không thể tin được, nàng thế mà lại chủ động đến gặp hắn rồi!

Không phải hắn lừa gạt nàng, là nàng chủ động tới đấy!

Trời ơi, chuyện này thật sự không phải nằm mơ chứ?

Trịnh Tắc thấy hắn vui mừng đến ngây dại, không khỏi nhắc nhở: "Điện hạ, đừng đọc nữa, đợi lát nữa Kỷ Tiểu Thư tới, người nhìn cho đủ, nhanh chóng nằm xuống giường đóng kịch đi, bằng không đợi lúc người đến, sẽ bị lộ tẩy đó."

"Đúng!" Từ Lệnh Sâm vỗ trán một cái, giật mình nói: "Đúng… Đúng… Ta phải nằm trên giường, đắp chăn, Trịnh Tắc lấy đồ hóa trang mặt cho ta."

Trịnh Tắc cầm đồ đi vào, thấy Điện hạ của mình để nguyên quần áo nằm ở trên giường nói chuyện với Từ Mị Mị, mặt mày vui mừng hớn hở, đã cảm thấy không dám nhìn thẳng.

Giống y hệt kẻ ngu, ngay cả y phục cũng không biết đổi, làm gì còn nửa phần khôn khéo như bình thường![QR2][diendanlequydon]

Như thế này không phải muốn bị bại lộ hay sao?

Hắn gấp đến độ vò đầu bứt tóc.

Hai người luống cuống tay chân, ăn mặc đâu ra đấy xong, Kỷ Thanh Y cũng vừa đến.

Trong phủ Ninh Vương yên tĩnh, khác hẳn với tưởng tượng thái y thành đoàn trong phủ của Kỷ Thanh Y.

Chẳng lẽ không cứu được!

Trong lòng Kỷ Thanh Y trầm xuống, lập tức hỏi Trịnh Tắc: "Thế nào lại an tĩnh như vậy, không có thái y canh chừng sao?"

"Là thái y phân phó." Trong lòng Trịnh Tắc kinh ngạc vì sự nhạy cảm của nàng, sắc mặt lại càng nghiêm trọng: "Điện hạ bị thương đến tâm phế 

(tim phổi), đặc biệt là tâm, bị thương cực kỳ nghiêm trọng, mà tâm giữ thần (tinh thần), tâm bị thương thì thần không yên, thần không yên thì vết thương khó lành, cho nên trừ khi cần thiết, tốt nhất không nên để Điện hạ nghe được âm thanh, cũng không cần để cho hắn nhìn thấy người làm phân tâm."

Mặc dù Kỷ Thanh Y nghe không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng hiểu thương thế của hắn không ổn lắm: "Tình trạng đến mức này sao? Chẳng lẽ thái y không có kê đơn trị thương hay sao?"

Trịnh Tắc sờ mũi.

Tâm đau là do nỗi khổ tương tư tạo thành, chỉ có người mới là thuốc tốt của điện hạ.

"Đã kê." Trịnh Tắc nói: "Muốn từ từ dưỡng, nhất thời sợ rằng khó có thể chữa khỏi."

Bước chân của Kỷ Thanh Y có chút do dự, tốt nhất không nên gặp người, nàng có thể quấy rầy huynh ấy dưỡng bệnh hay không?

"Thanh Y, làm sao muội chậm chạp như vậy?" Trần Bảo Linh hô một tiếng, ý thức được mình đã đến viện của Từ Lệnh Sâm, lập tức im lặng che miệng lại.

Cũng đã tới, không tận mắt nhìn thấy huynh ấy, bất luận thế nào nàng cũng không yên lòng.

Kỷ Thanh Y không nghĩ nhiều nữa, bước nhanh đuổi theo Trần Bảo Linh, cùng nàng bước vào nội thất.

Từ Lệnh Sâm nằm trên giường, trên người đắp chăn mỏng, mặt trắng như tờ giấy, đôi môi xanh nhợt, cả người giống như lưu ly bị nứt, tùy thời có thể vỡ nát.

Kỷ Thanh Y cảm thấy tim mình giống như bị người khác đánh, đau đến không thở được.

"Sâm biểu ca, tại sao huynh lại biến thành bộ dáng này?" Đôi mắt Trần Bảo Linh ửng hồng, đi tới bên giường của Từ Lệnh Sâm, luống cuống nói: "Huynh… Huynh rất đau có phải không?"

Nàng thật sự rất khó chịu, tình trạng của Sâm biểu ca lúc này giống y hệt vú nuôi của nàng lúc trước.

Nàng còn chưa có nói với huynh ấy tâm ý của nàng mà?

Tại sao huynh ấy có thể sẽ chết như vậy chứ?

"Huynh muốn ăn cái gì, muốn làm cái gì, huynh nói cho muội biết, muội sẽ sai người làm, tóm lại nhất định làm huynh hài lòng… Dù huynh muốn sao trên trời, muội cũng nhất định giúp huynh hái xuống, chỉ cần huynh có thể không đau, chỉ cần huynh có thể khỏe hơn…”

Dáng vẻ của nàng giống như rất muốn làm chút gì đó rồi lại không thể làm gì khiến Kỷ Thanh Y càng nhìn càng khó chịu, cảm giác của nàng cũng giống Trần Bảo Linh.

"Bảo Linh, ta không đau." Từ Lệnh Sâm chậm rãi giật giật môi: "Ta có lời muốn nói với Kỷ tiểu thư, muội có thể tránh mặt một chút hay không?"

Nhất thời Trần Bảo Linh cứng lại.

Nàng khiếp sợ nhìn Từ Lệnh Sâm rồi quay đầu nhìn Kỷ Thanh Y, há miệng, thật lâu sau mới khó nhọc nói: "Sâm biểu ca, huynh… Huynh… Huynh đừng vội, huynh từ từ nói chuyện với Thanh Y, cuộc sống sau này của huynh… Còn dài."

Nàng nói xong, nước mắt giống như chuỗi ngọc bị đứt, làm thế nào cũng không ngừng được.

Từ Lệnh Sâm quýnh lên, đời này của hắn vẫn còn dài lắm, Bảo Linh có thể đừng nguyền rủa hắn hay không?

"Thanh Y." Trần Bảo Linh đi đến trước mặt Kỷ Thanh Y, nức nở nói: "Muội từ từ nói chyện với Sâm biểu ca, mặc kệ huynh ấy nói gì, muội đều phải đồng ý với huynh ấy, ngàn vạn lần đều thuận theo huynh ấy, muội hãy để huynh ấy không còn tiếc nuối gì để đi hết đoạn đường cuối cùng đi."

Kỷ Thanh Y như bị sét đánh ngang tai, không dám tin nhìn Trần Bảo Linh: "Huynh ấy… Huynh ấy…" Nàng phát hiện mình không thể thốt ra lời.

Trần Bảo Linh gật đầu với nàng: "Bồi huynh ấy nhiều một chút."

Trần Bảo Linh lưu luyến nhìn Từ Lệnh Sâm một lần nữa, cuối cùng đành phải cắn răng quay mặt, đi một mach ra ngoài không quay đầu lại.

Đôi tay của Kỷ Thanh Y nắm chặt thành quyền, toàn thân cứng đờ đi tới bên cạnh giường, sắc mặt của Từ Lệnh Sâm tái nhợt dọa người.

Nàng không thể tin chuyện Từ Lệnh Sâm thật sự sẽ chết.

Từ Lệnh Sâm vươn tay ra, Kỷ Thanh Y không chút do dự nắm lấy bàn tay của hắn.

Trong mắt Từ Lệnh Sâm phát ra ánh sáng kinh người, lòng của Kỷ Thanh Y chìm xuống đáy cốc, đây là hồi quang phản chiếu hay sao?

Nàng đã làm quyết định đến cảnh báo cho hắn, không nghĩ tới vẫn chậm một bước!

Hiện tại nói cái gì cũng đều không có tác dụng nữa rồi!

"Đừng sợ, ta sẽ khá hơn." Từ Lệnh Sâm yếu ớt nói: "Nếu ta đã tỉnh cũng sẽ không ngủ mê như trước nữa. Ta đã nói với nàng, muốn thành thân với nàng. Vẫn chưa thú được nàng làm sao ta cam lòng mà chết?"

Kỷ Thanh Y sầu thảm cười một tiếng: "Được, ta chờ huynh khỏe lên rồi đến thú ta."

Trái tim giống ruộng đất luôn khô hạn của Từ Lệnh Sâm trong nháy mắt giống như gặp được mưa rào, cái loại vui sướng và hạnh phúc đó làm hắn nhìn không được muốn hét to, muốn ôm nàng vào trong ngực, ném mạnh lên cao.

Nhưng cái gì hắn cũng không thể làm, chỉ có thể nhẫn nhịn.

Hắn kích động đến nỗi thân thể không thể khống chế mà phát run.

Kỷ Thanh Y thấy cả người hắn run rẩy, trên trán gân xanh cũng nổi lên, biết chuyện này không tốt, cố chịu đựng đau đớn trong lòng, định đứng lên đi gọi người.

Từ Lệnh Sâm lại nắm chặt tay nàng không thả, hai mắt cầu xin nhìn nàng: "Nếu nàng thật sự yêu ta, thật muốn gả cho ta, vậy hôn ta một cái."

Nước mắt trong đôi mắt của Kỷ Thanh Y “ào ào” chảy ra.

Cái gì mà đời trước lừa gạt, cái gì mà Diêu Tiên Huệ, cái gì gọi là thân phận khác nhau một trời một vực, tất cả đều không quan trọng.

Vào giờ phút này, hắn còn băn khoăn về nàng, trong lòng hắn chỉ nghĩ đến nàng, chẳng lẽ còn không thể chứng minh tâm ý của hắn sao?

Nàng không do dự, nhẹ nhàng cúi người, hôn lên đôi môi của hắn.

Lúc mới bắt đầu Từ Lệnh Sâm còn có thể chịu đựng, chỉ chốc lát sau hắn đã quên mất lúc này mình còn đang bị bệnh không còn một mống, tim đập rộn lên, hô hấp dồn dập, cũng ngồi dậy đổi khách làm chủ, còn muốn nhẹ nhàng ôm Kỷ Thanh Y vào trong ngực.

Kỷ Thanh Y vốn định vứt bỏ tất cả mọi tính toán, lúc sau bị thâm tình của hắn cảm động, tất nhiên bị hắn hôn quên mất tất cả.

Tay của nàng kìm lòng không được chạm vào mặt hắn


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.